Thiếu Soái Vợ Ngài Bỏ Trốn Rồi

Chương 59: Tiểu Minh nhập học




Một mũi tên vừa nhanh vừa chuẩn xác, nhằm hướng Mạc Tuyết đang thẫn thờ vun vút lao đi.

- Tuyết nhi cẩn thận!

Dịch Phong sắc mặt đại biến gầm lên như dã thú, hắn đạp mạnh chân khiến mặt đất lộ ra một khe nứt như mạng nhện, nương theo lực bạo phát mà lao đi như một cơn gió. Nhưng, so với mũi tên ngưng tụ đấu khí của một vị ngũ tinh Đấu Sư bắn ra, cơ hồ tốc độ của hắn còn chưa đủ, hơn nữa trong người đang chịu nội thương nên tốc độ của Dịch Phong vì thế suy giảm đi nhiều. Mắt hắn tràn đầy tơ máu, hắn như sắp trông thấy cảnh Mạc Tuyết hương tiêu ngọc vẫn.

"Phập..." một tiếng xuyên phá trầm thấp đầy ớn lạnh vang lên, máu tươi tung tóe, dưới ánh nắng chiều lộ ra một vẻ tiên diễm đến lạnh người.

Mũi tên xuyên thấu cơ thể một thân ảnh đang từ từ rơi xuông, một thân ảnh già nua, khuôn mặt lộ ra vẻ từ ái đang nhìn Mạc Tuyết. Đó là Thái lão.

"Thái gia gia". Mạc tuyết sắc mặt trắng bệch thét lên.

Dịch Phong tung người đỡ lấy Thái lão, Mạc Tuyết vội vã lao đến, khóe mắt nàng đẫm lệ cầm lấy tay lão nức nở nói:

- Thái gia gia, người có sao không?

Dịch Phong sắc mặt trầm xuống, cấp tốc vận chuyển đấu khí để cầm máu cho lão, máu từ vết thương vẫn không ngừng trào ra nhuộm đỏ bạch bào của Dịch Phong. Thái lão lắc đầu, miệng trào ra máu tươi, thì thào nói:

- Mũi tên đã trúng vào tim, vô ích thôi!

Lão nhìn Mạc Tuyết, ánh mắt lộ ra một vẻ từ ái như người thân ruột thịt. Nhẹ nhàng vuốt mái tóc nàng, từng giọt lệ của nàng không ngừng rơi xuống chảy xuôi theo từng nếp nhăn trên khuôn mặt lão. Nàng là một cô nhi, từ bé chỉ có Thái gia gia quan tâm chăm sóc tới nàng nhất. Đối với nàng, nàng luôn xem Thái gia gia như ruột thịt.

Thái gia gia nhìn Mạc Tuyết, trong đầu lão hiện lên một bóng hình nữ tử, dung mạo có vài phần tương tự Mạc Tuyết. Lão nhìn Mạc Tuyết, khóe mắt lão không dấu nổi sự bi ai, như đang chìm sâu vào hồi ức, nhẹ nhàng nói:

- Hồi trẻ, ta là một lang y, trong một lần lên núi hái thuốc, ta tình cờ phát hiện một nữ tử bị rắn độc cắn. Ta đã cứu nàng, như một sự sắp đặt của định mệnh, ta với nàng nên duyên phu thê, nàng xinh đẹp, ôn nhu, tốt bụng.

Thái lão mỉm cười, khuôn mặt như đang chìm vào hồi ức, kể tiếp:

- Một năm sau, ta với nàng sinh được một nữ hài tử kháu khỉnh. Lại thêm một năm sau, ta tình cờ phát hiện được một cuốn Độc kinh, ghi lại rất nhiều về độc đạo. Kể từ đó, ta như đắm chìm vào việc luyện độc, độc mang lại cho ta sức mạnh, danh tiếng. Ta lại như càng lún sâu, điên cuồng đối với độc đạo. Không ít lần ái thê đã khuyên bảo ta dừng lại nhưng ta quyết không nghe, thậm chí còn đánh nàng. Trong một lần thử độc, ta đã bị tẩu hỏa nhập ma, mất đi lý trí, trước mắt ta như toàn là ma quỷ.

Khi tỉnh lại sau cơn điên cuồng, đập vào mắt ta là thi thể nương tử của ta, máu tươi thấm đẫm y phục nàng.

- Ta thật sự đáng chết, nhưng ta còn một đứa con, đứa con đó tên là... Mạc Tuyết.

Nói đến đây, ánh mắt lão chan chứa tình cảm nhu hòa nhìn Mạc Tuyết, tình cảm của một người cha dành cho đứa con của mình.

Bên tai Mạc Tuyết như có ngàn vạn đạo sấm sét, nàng lặng người, ánh mắt đỏ mọng đầy nước đang toát ra sự thất thần, sự thất thần đó dần dần chuyển sang đau khổ, chua xót. Nàng không thể ngờ, người mà nàng gọi là gia gia từ bé này lại chính là phụ thân của nàng.

Dịch Phong trầm mặc, thầm thở dài.

- Mạc Tuyết, ta có lỗi với con, có lỗi với mẹ con... nhưng... trước khi đi, ta muốn nghe con gọi một tiếng... phụ thân... có... được không.. khụ khụ.

Nói đến đây, lão lại sặc sụa ho ra máu tươi, khuôn mắt dần dần tái nhợt đi.

Trong lòng Mạc Tuyết đầy sự phức tạp, sự thật bất ngờ này như xé tan cõi lòng nàng, khiến nàng trong chốc lát chưa tiếp thu được. Nàng nhìn khuôn mặt già nua của Thái lão, bỗng một bàn tay ấm áp nắm lấy tay nàng. Nàng sững sờ nhìn Dịch Phong, một giọt nước mắt rơi xuống, tan vào tay hắn, tan trong tay nàng...

Mạc Tuyết cắn môi, ánh mắt lộ vẻ bi ai, nhìn Thái lão thốt lên:

"Phụ thân...!"

Thái lão mỉm cười, nhìn nàng đầy từ ái, còn có một tia không đành lòng nói:

- Dịch Phong, sau này Tuyết nhi nhờ cậu chăm sóc thay ta.

- Tiền bối cứ yên tâm.

Lão mỉm cười, ánh mắt lão từ từ mờ dần đi, trước mắt lão một bóng hình nữ tử xinh đẹp cười tươi như một đóa hoa đang nở rộ vẫy tay với lão.

"Tình nhi, chờ ta, ta đến với nàng"

Mắt lão từ từ nhắm lại, một giọt lệ chảy xuôi theo khóe mắt...

- Phụ thân... đừng bỏ rơi con.

Tiếng khóc sầu bi, nức nở của Mạc Tuyết vang vọng.

"Tí tách... tí tách"

Bầu trời âm u, ủ dột mang theo từng giọt nước mưa rơi lã chã. Thấm ướt mái dù, dưới mái dù hai bạch y thân ảnh đang quỳ trước một nấm mộ. Lấy trọng kiếm làm bia, trên thân khắc từng nét chữ cứng cáp "Mạc Thái Hối chi mộ".

Mạc Tuyết hai mắt đỏ mọng, đang tựa đầu vào lòng Dịch Phong, nàng đã khóc ba ngày ba đêm, rồi tựa vào lòng hắn thiếp đi.

- Thái lão hãy yên nghỉ, hàn thể của Tuyết nhi ta đã có biện pháp chữa trị. Còn... Hắc Lang trại... lũ súc sinh này...

Ánh mắt Dịch Phong lạnh xuống, bên trong ẩn chứa sát khí cực kỳ điên cuồng.

Vài ngày hôm sau, đêm đã khuya, vầng minh nguyệt xinh đẹp tỏa ánh sáng mờ ảo. Trên một chiếc giường tre, Mạc Tuyết đang yên lặng ngồi xếp bằng. Đối diện nàng là Dịch Phong cũng đang ngồi xếp bằng. Sau khi điều chỉnh thân thể đến trạng thái tốt nhất hắn mở hai mắt, từ từ nói:

- Hôm nay ta sẽ giúp muội giải độc, trước tiên, cởi y phục ra.

- Dạ. Mạc Tuyết cắn môi, lộ vẻ thẹn thùng chậm rãi cởi bỏ y phục. Đối với Dịch Phong, cơ hồ nàng hoàn toàn tin tưởng.

Chốc lát y phục đã hoàn toàn trút xuống đem ngọc thể lộ ra, đôi chân thon dài, vòng eo mảnh khảnh, kiều đồn, bộ ngực đang phát dục, tràn ngập sức sống thanh xuân cùng hơi thở mê người.

Dịch Phong khuôn mặt lạnh như tiền, trầm ổn dị thường. Chỉ có điều máu mũi của hắn đang từ từ chảy ra...

- "Dịch Phong ca mũi huynh chảy máu kìa". Mạc Tuyết cắn môi nói, khuôn mặt đỏ lựng như trái táo chín.

- Ách

Dịch Phong xấu hổ vội vàng đứng lên tìm giấy lau mũi, lưng hắn còng xuống đi lom khom trông rất buồn cười. "Trên bảo dưới không nghe a".

Một lúc sau, Dịch Phong sắc mặt nguyên như cũ bình tĩnh, hai ngón tay run điểm nhè nhẹ sau lưng Mạc Tuyết. Tử sắc hỏa diễm nhàn nhạt, tiến vào trong cơ thể, sử dụng nhiệt độ cao để khu trục hàn độc đã tích lũy nhiều năm.

Theo tử sắc hỏa diễm tiến vào cơ thể, từng làn sương mù lạnh lẽo có thể bằng mắt thường thấy được nhanh chóng từ lỗ chân lông của nàng bay gia, khiến cho xung quanh nàng kết thành những lớp băng mỏng.

Hai mắt Mạc Tuyết nhắm chặt, cùng với tử hỏa xâm nhập vào cơ thể, hàn khí ẩn chứa sâu bên trong cơ thể của nàng cũng đang có vết tích xuất hiện. Từng tia hàn ý lặng lẽ thẩm thấu ra bên ngoài, hội tụ cùng một chỗ, tạo nên một vòng xoáy nhỏ.

Hàn ý lặng lẽ thẩm thấu ra ước chừng khoảng nửa canh giờ sau, cơ thể Mạc Tuyết đột nhiên khẽ run lên, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh vã ra như suối.

Vù vù!

Hàn khí giữa không trung chuyển động, không ngừng hội tụ với nhau, gây nên những âm thanh bạt gió. Từ từ hình thành một viên hàn châu xoay tròn giữa không trung.

- Hô

Dịch phong thu hồi tử hỏa, nhẹ nhành thở ra một hơi, nhìn hàn châu đang xoay tròn giữa không trung. Hắn vung tay lên, một đoàn tử hỏa nhanh chóng bao bọc lấy khiến hàn châu co rút lại, bị áp súc nhỏ đi một nửa. Dịch Phong thu nó vào đan điền. Theo như lời Thanh Mai, viên hàn châu này có ích với hắn.

- Hàn độc của muội đã được giải, không cần lo lắng nữa.

Dịch Phong mỉm cười đắp chăn cho Mạc Tuyết, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài sân.

- Thái lão có thể an tâm rồi.

Giọng của Thanh Mai vang lên trong đầu hắn, hắn mỉm cười, lấy sáo ra bắt đầu thổi.

Dưới ánh trăng, một thân bạch y cầm sáo thổi nhè nhẹ, như khắc sâu vào tâm hồn của Mạc Tuyết. Nàng nằm trong chăn, ánh mắt lấp lánh xuyên qua cửa sổ, nơi thân ảnh Dịch Phong đang đứng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.