Thiếu Soái Vợ Ngài Bỏ Trốn Rồi

Chương 44: Chết hay chưa chết?




Từ bên ngoài đại điện, một bạch y nữ tử bước vào, dáng người như hoa, làn eo gọn gàn, tóc dài như thác nước, nàng từng bước yểu điệu đi vào, hàng loạt ánh mắt rơi trên người nàng, kẽ thì thèm muốn, người thì hâm mộ. Nàng đối với những ánh mắt đó dường như chẵng quan tâm, lướt qua đám người đang xôn sao kia, đi đến trước mặt môn chủ Hồ Chính Thiên cung kính một cái.

--" Tố Như con vừa nói muốn thu tiểu tử này làm đồ đệ sao...".

Lão sắc mặt có chút khó coi rặn hỏi lại.

--" Đúng dậy, có chuyện gì sao thưa phụ thân..".

Nàng dững dưng trả lời.

Lâm Hoài nghe nàng xưng hô với Hồ Chính Thiên thì có chút giật mình, phụ thân, nói dậy chẵng phải là tỷ tỷ Nhạc Phi sao. Trong lòng hắn khẽ cảm thán, nội tâm tự hỏi không biết lão này uống gì mà sinh ra toàn là mỹ nhân thế không biết.

-- T.. tất nhiên là không có gì rồi... Tiểu tử con gái ta muốn nhận ngươi làm đồ đệ, ý ngươi thế nào...".

Hồ Chính Thiên bị con gái lườm một cái giật nãy mình, liền quay sang hỏi Lâm Hoài, ánh mắt loé lên một tia dị quan.

Hắn còn đang mãi mê suy nghĩ chợt bị lão hỏi, giật mình một cái.

--" Thưa môn chủ, ta sao cũng được,...".

Nghe hắn trả lời, lập tức đám đông lại nỗi lên một trận xì xầm, thế nhưng hầu hết điều đang cười thầm, ngay cả Hồ Chính Thiên cũng nhìn hắn bằng ánh mắt kì lạ.

--" Ngươi chắc chứ...".

Lão lại hỏi thêm một lần nữa, vẻ mặt đầy ẩn ý, mắt nháy nháy liên tục.

Hắn nhìn vẻ kì lạ của Lão cùng với ánh nhìn của đám người xung quanh, trong tâm cũng có chút nghi hoặc, thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn là đinh ninh gật đầu một cái, dù sao có một sư phụ mỹ nhân vẫn hơn.

Lão thấy hắn dại dột như thế chỉ biết lắc đầu nuối tiếc, thở dài một cái.

--" Haizz.. nếu đã như dậy thì cứ như dậy đi, Tố Như con nhớ dạy dỗ nó cho tốt... Được rồi không còn chuyện gì nữa mọi người lui ra đi.. ta về nghỉ ngơi trước... ui da, cái lưng của ta....".

Lão dặn dò một câu rồi phất tay ý bảo mọi người lui ra còn mình thì đứng dậy chuẫn bị trở về nghỉ ngơi, ai ngờ cái lưng vì ngồi lâu nên giở chứng làm lão ui da một tiếng. Tay lão ôm lấy cái lưng, vỗ vỗ mấy cái, đi bằng cái dáng khum khum từ từ bước vào trong, miệng không ngừng nguyền rủa mười tám đời tổ tông tên hạ độc.

Tất cả đều ngơ ngác nhìn nhau, không biết môn chủ của bọn họ hôm nay bị gì. Thế nhưng rốt cục vẫn là ai về nhà nấy, phút chốc đều tản đi sạch.

Lâm Hoài cũng đi theo sư phụ mỹ nhân của hắn trở về nơi ở mới, lúc đầu Nhạc Phi cũng đi theo hai người bọn họ thế nhưng một lúc sau lại chợt nhớ rằng bản thân còn việc gì đó liền chia tay rời đi.

Đình viện nơi sư phụ hắn ở cũng không xa lắm, đi qua ba dãy hành lang liền tới nơi, bên trong khá rộng rãi, thoáng mát, một khoảng sân rộng với thảm cỏ xanh mướt, xung quanh là vài ba cây tùng to cổ thụ, tàng lá um tùm. chính giữa là hai căn phòng một lớn một nhỏ, hắn tỏn tẻn đi theo nàng vào trong, đến gần căn phòng nhỏ thì nàng chợt dừng lại, quay người lại nhìn hắn.

--" Từ nay ngươi ở chổ này, bên trong có đủ đồ dùng, nếu có thiếu gì thì ta sẽ cho người đem đến...".

Nàng chỉ tay về phía căn phòng nhỏ, thần thái không mặn không nhạt chậm rãi nói. Hắn nhìn theo gật đầu một cái như đã biết.

--" À.. ngươi cầm lấy mấy bộ kiếm pháp cùng công pháp này rồi tự luyện đi.. ta còn có chuyện, nếu không có gì thì đừng tìm ta...".

Nàng lấy trong nhẫn ra mấy quyển phổ tùy tiện ném cho hắn rồi soay người rời đi.

--" Người không dạy ta sao...".

Sắc mặt hắn có chút ngờ nghệch hỏi. Thế nhưng nàng lại không thèm trả lời hắn, cứ thế bước về phòng sau đó đóng cửa lại.

Hắn đứng nhìn theo nàng rồi khẽ thở dài một cái.

--" Hừ, chỉ mới là hoá thánh tầng một mà đã kiêu ngạo như thế, đúng thật là..".

Hồng lão tức giận nói một câu. Tuy vậy hắn cũng không trả lời lão, chỉ bất đắc dĩ lắc đầu một cái rồi cũng trở về phòng.

..............................

Lại một đêm trôi qua, bình minh tiếp tục lên trên Thiên Sơn môn. Lâm Hoài mở cửa bước ra ngoài, tinh thần vô cùng sảng khoái. Đặc biệt là cái khung cảnh nơi đây càng làm cho người ta dễ chịu, tinh thần cũng trở nên minh mẫn hơn. Hắn đảo mắt một vòng rồi lại nhìn về phía căn phòng lớn kia, từ hôm qua tới giờ nàng vẫn chưa bước ra ngoài lần nào, nghĩ tới chuyện này hắn khẽ thở dài một cái rồi cũng không thèm nghĩ nữa, bắt đầu rão bước ra ngoài. Cái sơn môn này quả thật là to lớn, xung quanh đình viện san sát, nối những đình viện là những dãy hành lang dài, hai bên hành lang trồng đầy kì hoa dị thảo, hắn vừa đi vừa tò mò nhìn qua nhìn lại, quả thật là khiến người ta mở rộng tầm mắt. Xuyên qua vài dãy hành lang hắn đi đến một cái sân rộng, phải nói là rất rộng, ít nhất cũng vài trăm mét, trên sân là một đám lớn đệ tử đang luyện kiếm, chắc là đang tập thể dục buổi sáng, phí trước mặt bọn họ là một tên bộ dáng anh tuấn tiêu soái đang hướng dẫn đám kia luyện tập. Hắn nhìn lướt qua một cái rồi nhàm chán xì một tiếng lại tiếp tục rão bước đi dạo, lại xuyên qua mấy dãy hành lang khác, tới một vườn hoa lớn chắc là hậu hoa viên. Hắn lại tiếp tục đi vào hoa viên kia, nơi đây kì hoa dị thảo còn nhiều hơn, xung quanh còn có tùng bách vô số, một khung cảnh đa sắc màu. Hắn thong thả bước đi trên đường, không ngừng thưởng thức cảnh vật xinh đẹp nơi đây, trên đường hắn cũng bắt gặp vài người, thế nhưng hắn lại không buồn tán chuyện cứ thế lướt qua, đi được một đoạn chợt phía trước có một đám đông đang nhao nhao tụ tập, cơ hồ còn nghe thấy âm thanh đánh nhau. Lâm Hoài có chút tò mò liền nhanh chóng chạy đến xem là chuyện gì.

Trong đám đông có một tên thiếu niên đang hung hăng la ó, chân thì không ngừng đá vào người một thiếu niên khác, miệng không ngừng chửi mắng phỉ vả những câu khó nghe. Còn tên thiếu niên kia thân hình có chút ốm yếu, nằm co quắp nằm dưới đất, mặc cho tên kia không ngừng đá vào người mà không có sức hoàn thủ. Lâm Hoài thấy vậy thì lập tức ngứa mắt, muốn nhảy vào đập vỡ mồm tên kia ngay lập tức, thế nhưng lại không ra tay, dù sao cũng là chuyện của người khác, hắn chỉ mới vừa tới đây cũng không muốn tìm phiền phức, nên chỉ đứng ngoài nhìn.

--" Hừ, lần sau còn dám chọc giận ta thì sẽ phế ngươi...".

Tên nọ đá thêm một cước rồi thu chân về khinh bỉ nói một câu rồi dắt mấy tên đàn em rời đi, đám đông cũng nhanh chóng tãn ra, chỉ còn lại Lâm Hoài cùng với thiếu niên tội nghiệp kia. Lâm Hoài nhẹ bước tới đở thiếu niên kia dậy, sắc mặt hắn giờ tái nhợt, có chổ cón bầm tím chắc chắn là kết quả của mấy cước kia.

--" Không sao chứ...".

Vừa đỡ thiếu niên ngồi dậy Lâm Hoài vừa quan tâm hỏi.

--" Khụ.. ta không sao, đa tạ huynh..".

Thiếu niên kia khách sáo với hắn một tiếng đưa tay lau vết máu trên miệng rồi loạn choạn đứng lên, từ từ đi ra khỏi hoa viên. Lâm Hoài nhìn theo bóng thiếu niên, sau đó khẽ thở dài, cuộc sống vốn là như dậy, mạnh được yếu thua, không đủ thực lực thì phải chịu ức hiếp, chịu bị nhục nhã, bản thân hắn hiện tại vẫn là quá yếu kém, tự thân lo cò chưa xong thì nói gì đến việc bảo vệ hay giúp đỡ kẻ khác. Chứng kiến chuyện vừa rồi làm hắn cũng chẵng còn tâm trạng đi thăm thú gì thêm liền một mạch trở về đình viện cũa mình.

Trước mặt đã là cánh cửa đình viện, lúc hắn đang định mở cửa đi vào thì chợt nghe tiếng bước chân, ngoái đầu nhìn sang thì thấy Nhạc Phi, đi cạnh nàng còn có một nữ nhân xinh đẹp không kém, thế nhưng vừa nhìn đã biết không phải dạng hiền lành rồi.

--" Chính là hắn...".

Nữ tử nhìn hắn hầm hừ mấy tiếng rồi quay sang hỏi Nhạc Phi. chỉ thấy nàng nhẹ gật đầu một cái sắc mặt có chút bất đắc dĩ.

--" Chính là ngươi...".

Nữ tử kia lại soay qua hỏi hắn.

--" Ừh.. là ta, thì sao...".

Hắn trả lời, thần sắc có chút nghi hoặc không hiểu.

--" Là ngươi sao... Dậy thì đi chết đi...".

__________ Lạc Kỳ Nam_____

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.