Thiều Quang Đến Chậm

Chương 4: Thật sự là không biết xấu hổ




Edit: Lăng Như

Beta: EU

(Tớ vừa mới phát hiện là truyện này dài không thua gì Hưu thư mặc dù tác giả ghi là 12 chương, lừa tình thật mà)

Năm tôi mười hai tuổi, từng làm một chuyện vô cùng ngu ngốc: Bỏ nhà trốn đi.

Hậu quả của chuyện này rất nghiêm trọng, nó làm thay đổi cả cuộc đời tôi, chỉ có điều, lúc ấy tôi còn nhỏ, thiếu quyết đoán, vận mệnh suy chuyển cũng không thể thay đổi được gì.

Sáng hôm đó sau khi tôi tỉnh dậy, ở trong một căn phòng lạ lẫm. Gian phòng thật hoa lệ, màn lụa mỏng vây quanh, sàn giường thiêu hoa tinh xảo, dưới mặt đất, thảm lông dê trắng muốt, trên bàn trà, bày biện một đĩa trái cây cùng một đĩa điểm tâm.

Tôi đói nhưng không dám ăn.

Tôi nhớ rằng mình đã cự tuyệt hảo ý muốn phái hai người đưa tiễn của Đông Phương Ngọc, một mình ra đi. Sau đó, trên đường đi gặp một cái kiệu nhỏ màu xanh thẩm, hòa vào trong bóng đêm đen như mực.

Tôi vốn định đi vòng qua, lại trông thấy màn kiệu nhấc lên, một hàm răng sáng bóng: “A, tiểu cô nương trông thật quen mắt nha”

Chuyện sau đó tôi cũng không nhớ gì hết.

Kết quả là tôi nằm ở chỗ này.

Rất đói. Tôi nhìn xung quanh, thấy trong phòng không có ai.

Đừng nói là chưa kịp rời khỏi đây tôi đã phải làm ma đói a.

Món điểm tâm kia, có vẻ rất ngon nha.

Ăn miếng đầu tiên, tôi thở dài thỏa mãn, lớn từng này còn chưa bao giờ được ăn điểm tâm ngon như vậy a.

Đến lúc tôi ăn miếng điểm tâm thứ năm, một âm thanh vang lên: “A, tiểu cô nương tỉnh rồi hả?”

Vừa mới nuốt xuống được nửa miếng đã bị mắc nghẹn, không trôi xuống được, có người đưa cho tôi cốc nước, giúp tôi nuốt trôi miếng điểm tâm. Tôi trợn mắt nhìn tên đầu sỏ gây chuyện.

Đây không phải tên lúc đó sao? Hàm răng của hắn trong đêm tối thật khiến cho tôi có ấn tượng sâu sắc: “Ngươi bắt ta tới đây làm gì? Không biết sẽ khiến người nhà của ta lo lắng sao?

“Ngươi trông rất giống một vị cố nhân của ta” Người này cười vô tội, nói hết sức bình thường.

“Thiên hạ rộng lớn, người giống người đầy ra đó, chẳng lẽ chỉ cần trông giống cố nhân của ngươi đều bắt hết đến đây sao?’’

“Đúng vậy a” Hắn nháy nháy mắt, tiếp tục cười nhu hòa nói với tôi: “Ta đã bắt được tổng cộng 16 tiểu cô nương giống như nàng, nhưng chỉ có duy nhất mỗi ngươi, rất giống nàng ấy, nếu ngươi không ăn nói thô lỗ”

Tôi dựng hết tóc gáy, người này rõ ràng làm chuyện biến thái, lại nói cứ như là đương nhiên, đúng là có vấn đề: chẳng lẽ lớn lên giống người khác cũng là cái tội?

“Ta muốn về nhà! Về nhà, về nhà, ta muốn về nhà!” Tôi kiên quyết, không thèm đếm xỉa đến khuôn mặt âm u của hắn ta. Thật không biết vị cố nhân kia là cừu nhân (kẻ thù) hay là bằng hữu của hắn? Nếu là bằng hữu, thì cuộc sống của tôi sung sướng thêm được chút ít, nếu như là cừu nhân thì tôi không phải sẽ chết chắc rồi ư?

“Ngươi không được trở về, để ta dẫn ngươi ra ngoài một chút, phong cảnh bên ngoài rất đẹp a.” Hắn dắt tay tôi, nhiệt độ của tay hắn khiến tôi không khỏi rùng mình một cái. Người nam nhân này, cười rộ lên cũng giống như một tảng băng, nhìn không ra tuổi, chỉ biết hắn hẳn không còn trẻ, đôi mắt phượng có chút ý cười, còn có một hàm răng sáng bóng, mặc dù cười nhưng lại gây cho tôi loại ảo giác: không biết khi nào thì hắn sẽ dùng hàm răng trắng đó cắn tôi một ngụm, không phải ý tứ thân mật mà là theo kiểu dã thú… Cắn một phát chắc chắn sẽ đưa người vào chỗ chết. Tiếng nói hắn vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, như đang hát lại có chút quái dị.

Phong cảnh bên ngoài: Mái ngói được chạm trỗ, lan can cẩm thạch bao quanh tòa cung điện, được làm bằng loại cẩm thạch thượng hạng, mây mù lượn lờ. Có rất nhiều loại kỳ hoa dị thảo, hoặc có dây leo, hoặc rủ xuống đỉnh núi, hoặc xuyên qua khe hở của đá, mái hiên và thậm chí là quấn xung quanh cột. (Đoạn này quả thật là…không có khó, chỉ có khó hơn thôi)

Những người qua lại, thấy hắn đều phải khom người hành lễ. Làm tôi không thể chú ý nhìn kỹ những loại hoa cỏ này.

“Ngươi mới mấy tuổi cũng biết tới loại hoa cỏ này sao?” Hắn cười khẽ, hàm răng trắng dày đặc ra vẻ khinh thường.

“Có ý gì đây hả? Cái dây leo đằng kia là cây tử đằng [1], sắn dây; đó là cây đổ hành [2], cây gừng [3], đó là thanh cát [4], còn đó là tử vân [5] …..” Trong sách thuốc của sư phụ có hình vẽ, mặc dù trong cốc của chúng tôi không có, nhưng theo hình vẽ thì cũng có thể đoán được bảy tám phần.

Hắn quái dị liếc nhìn tôi một cái, sau đó lại chuyển sang khuôn mặt tươi cười: “Một khi đã vào Vân Tiêu Cung thì những chuyện này sẽ không hỏi qua nữa, thê nhưng, ta vẫn còn muốn hỏi một chút về quá khứ của ngươi”

Nụ cười của hắn, thoạt nhìn rất đáng sợ a.

Tôi mới có 12 tuổi, còn sống chưa có đủ nha, còn phải về hít hít mùi thuốc trong các món ăn của sư phụ tôi nữa, sư phụ a, nếu sau này con còn có thể tiếp tục ăn đồ ăn của người nấu, con nhất định sẽ cố gắng ăn hết….. Tôi bỏ tay hắn ra, cố hết sức mà chạy, lớn chừng này cũng chưa từng chạy nhanh như thế.

Sau lưng truyền tới một giọng nói: “Này, tiểu cô nương khinh công cũng không tồi nha, so với Đỗ Nhược còn mạnh hơn nhiều’’

Tôi nổi cơn thịnh nộ, cố gắng áp chế nỗi sợ hãi đang bao lấy thân thể, đây chỉ là cơn ác mộng, đây là cơn ác mộng xinh đẹp nhất nhưng lại khủng khiếp nhất mà tôi từng mơ. Một nơi xinh đẹp, những thứ kỳ hoa dị thảo trong sách của sư phụ đều có, tôi đã được tận mắt nhìn thấy, thế nhưng tôi lại không thể tìm thấy đường về  nhà, làm ơn đánh thức tôi dậy đi.

Người đứng phía sau cười đến vô hại, nhưng nụ cười của tựa một cây hoa bên cạnh cách núi, phía sau lưng cực kỳ nguy hiểm.

“Này, sao ngươi không chạy tiếp nữa đi?” Giọng nói phía sau nhẹ mà nhu, lại như quỷ mỵ.

Tôi đứng đó ngây ngốc, trước mắt là vực thẩm, nhìn xuống dưới, chỉ thấy mây mù lượn lờ, không thấy đáy vực, quay đầu lại, cung điện tuyệt đẹp màu trắng như tiên cảnh, cửa điện có treo ba chữ vàng rất chói mắt: “Vân Tiêu Cung”

Ông ta tiến về phía tôi, tôi lùi lại phía sau một bước, đây là nơi quỷ quái nào? Người này, hắn rốt cuộc muốn làm gì?

“Ngươi, ngươi bắt ta đến…rốt cuộc là muốn cái gì?” Tôi cảm thấy hàm răng đang run lẩy bẩy, có ai từng nhìn thấy trước cửa nhà nào là không trung không, ra khỏi cửa thì là vách núi? Người này, không phải chỉ biến thái bình thường, tôi không biết sẽ có kết cuộc tốt không nữa?

“Ngươi là lễ vật của ta!” Ông ta cười tà mị, không che dấu vẻ mặt đắc ý.

“Ta không phải!” Tôi tức giận, hơn nữa, tôi cũng không nhớ là mình tự dâng tới cửa lúc nào a.

“Ừ, chính xác là ta sắp sửa đưa ngươi làm lễ vật cho người khác” Ông ta thở dài, vẻ đắc ý một khắc trước đã không thấy đâu.

“Bởi vì gương mặt này của ta?” Tôi không biết nên khóc hay nên cười, Phong Tiếu Thiên nói mỗi người đều do cha mẹ sinh ra, tôi còn chưa gặp được mẹ tôi a, đúng là hại chết tôi mà!

Ông ta gật đầu, trên mặt như muốn nói: Ngươi cũng rất thông minh.

Tôi khóc, lui lại hai bước nữa, tôi tình nguyện làm một kẻ ngốc!

Sự thật đã chứng minh, tôi thật sự là một kẻ ngốc, tôi lại lùi về phía sau thêm hai bước nữa, tôi không muốn đương không lại trở thành lễ vật của tên biến thái trước mặt này, bởi vì tôi tính toán sai lầm, rơi xuống vách núi, hơn nữa lại còn bị dọa đến ngất đi.

Tôi thật sự sợ chết a, không có cách nào khác.

Tỉnh lại lần nữa, phía trên có một khuôn mặt tinh tế nhìn tôi, rất gần, mà khuôn mặt này lại vô cùng quen thuộc, không phải chỉ là quen thuộc bình thường. Nếu một người hay nhìn thấy chính mình trong gương, bỗng dưng một ngày lại đứng trước mặt mình, ước chừng vẻ mặt của tôi sẽ là: ngây ngốc, há mồm không nên lời.

“Cung chủ, nàng tỉnh rồi, chỉ là có hơi ngốc.” Người trên đỉnh đầu quay mặt lại nói với người bên cạnh nàng, thanh âm uyển chuyễn, so với tôi còn kiều mị hơn.

“Này, còn chưa hiểu tại sao lại ở đây chứ gì, đợi đến lúc biết rồi sẽ không còn choáng váng nữa” Thanh âm kia vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, mềm mại tựa như lông vũ rơi trên tơ lụa.

Tôi nhắm mắt lại: Không phải tôi đã rơi xuống đáy vực sao, phơi thây nơi hoang dã sao?

“Là cung chủ cứu ngươi lên đấy, cô nương.”

Cô gái rất giống tôi này tên là Đỗ Nhược. Tên cung chủ biến thái này đã bắt về 16 hài tử, trong đó Đỗ Nhược có khinh công giỏi nhất, cũng xinh đẹp nhất, làn da, hàm răng, con mắt, cái nào cũng đẹp, ngay cả thanh âm của nàng nghe cũng mềm mỏng.

Nàng lớn hơn tôi một tuổi.

Qua hai ngày, tinh thần tôi khá hơn, tên cung chủ biến thái đó dẫn tôi đi gặp 16 nữ hài tử kia, tôi hỏi ông ta bắt họ về hả, ông ấy cứ khăng khăng nói là mời.

Mười sau nữ hài tử này lớn nhất là 17 tuổi nhỏ nhất là mười ba, đều giống như nhau ốm yếu, giống từ tóc dài đến váy áo, ngay cả mặt mũi cũng tương tự, cứ như là tỷ muội một nhà.

Mà tôi, chính là người thứ mười bảy.

Những nữ hài tử này tôi chỉ biết mỗi Đỗ Nhược. Ngoại trừ Đỗ Ngược, những nữ hài tử khác đều rất kính sợ tên cung chủ biến thái này, không lâu sau đó tôi liền biết nguyên nhân.

“Ngươi năm nay mấy tuổi?” Ông ta cười tủm tỉm ngước mắt sang hỏi tôi.

“Mười hai.”

Tôi nhìn thấy gương mặt của hắn trong nháy mắt có chút cứng lại: “Sinh nhật?”

“Không biết” Tôi thật sự không biết. Sư phụ chưa từng nói cho tôi biết, tôi cũng cảm thấy không có gì quan trọng hết.

“Ngươi gạt ta?” Ông ta nhếch môi lộ ra hàm răng chói lóa, cười với tôi, hết sức nguy hiểm.

“Ta là cô nhi, làm sao biết được sinh nhật?”

Ánh mắt của ông ấy âm u khó hiểu, sau một lúc, mới nói với Đỗ Nhược: “Sắp xếp cho cô ta sống cùng với ngươi trong Vân Tiêu các’’

Giọng nói mong manh dể vỡ của Đỗ Nhược vang lên: “Vâng, thưa cung chủ.”

Quần áo và trang sức của Đỗ Nhược rõ ràng tốt hơn so với mấy cô nương khác, ánh mắt những cô gái này nhìn tôi trong nháy mắt liền thay đổi, đối với một đứa bé mười hai tuổi như tôi mà nói, lúc đó cũng không thể hiểu được. Vài năm sau đó, tôi mới hiểu được ẩn ý của ánh mắt này là gì, câu ra lệnh kia, đại biểu cho con đường sống.

Đến Vân Tiêu Cung, về nhà đã là giấc mộng không thể nào với tới, mà bây giờ, sống mới là mộng tưởng duy nhất.

Chú thích:

[1] 1

[2] 2[3] 3[4] 4[5] 5

EU: Hồi đọc Không thị tấm, chém! tớ thích nhất là nhân vật cha của chị nữ chính, trong truyện này thì người mà tớ ấn tượng nhất là sư phụ của chị nữ chính. Cả hai người đều có cách bảo vệ con gái, đồ đệ của riêng mình! Rất cảm động!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.