Thiều Quang Đến Chậm

Chương 1: Một quả trứng gà luộc gây ra bi kịch




Chuyển ngữ: Thanh Thanh

Beta: Bella

Trời thu chói rọi, hơi nóng bức người.

Từ sâu trong rừng cây Vong Ưu cốc hiện ra một dáng người màu trắng, lẽo đẽo theo sau lưng là một thân hình nhỏ màu tím nhạt.

“Phong Tiếu Thiên, Phong Tiếu Thiên, huynh đợi muội một chút được không!” Thân ảnh nhỏ phía sau không nhịn được kêu lên, bóng dáng màu trắng phía trước không thèm lên tiếng, khóe miệng hơi hạ xuống, nhưng thân hình có hơi chậm lại.

Thân ảnh nhỏ rốt cuộc thở hổn hển đuổi theo, bóng dáng màu trắng phía trước thấy nàng theo đuổi, cũng mất đi hứng thú chạy, tùy ý bước đi.

Cái thân ảnh nhỏ màu tím nhạt kia hóa ra chỉ là một tiểu cô nương mặc bộ xiêm áo nhạt, cái đầu ổ quạ bị gió thổi rối tung, hàm răng trắng như tuyết, còn có một đôi mắt sáng rực như sao, đen láy trong trẻo.

Nàng nâng tay áo tùy tiện lau mồ hôi trên trán, nhón mũi chân nhìn người trước mặt: thiếu niên một thân áo trắng, so với nàng thì cao hơn rất nhiều, mặt mũi cực kỳ xuất chúng, đôi lông mi dài, đôi mắt tinh vi, trong vẻ khôi khô mang theo chút ngổ ngược, kêu ngạo bất tuân.

“Tiểu bạch si, sao lúc này ngươi mới đuổi tới kịp hả?” Thiếu niên kia giọng nói cực kỳ xem thường.

Tiểu cô nương chẳng những không tức giận, còn cười ngọt ngào trả lời hắn: “Tên muội là Mạc Thần Vũ, đã nhắc huynh bao nhiêu lần, không được gọi Tiểu bạch si! Ai bảo huynh lớn hơn muội bốn tuổi, chờ đến lúc muội mười sáu, nhất định còn chạy nhanh hơn so với huynh bây giờ!”

Phong Tiếu Thiên  thấy nàng cười đến mức sững sờ, gọi nàng là Tiểu bạch si chẳng những nàng không tức giận, lại còn cười…đẹp chết tiệt như vậy.

Trời ạ, nghĩ đến Phong Tiếu Thiên hắn, thiên tư quốc sắc có cái dạng nào chưa thấy qua, lại bị Tiểu bạch si làm mê hoặc đầu óc!

Tâm tư xoay chuyển, đi về phía trước cũng không thèm quay đầu lại, tâm tư suy nghĩ, khinh công của Tiểu bạch si này thật sự…thật sự là, hắn không thể không thừa nhận là còn tốt hơn nhiều so với lúc hắn 12 tuổi! Phương diện này, nàng cũng không phải ngu ngốc. Tất nhiên, câu tán thưởng này cũng không thốt ra lời.

“Phong Tiếu Thiên, muội đói bụng rồi.” Tiếng kêu ở phía sau từng tiếng từng tiếng vang lên.

“Quay về trong cốc mà ăn.”

“Muội chỉ muốn ăn ở bên ngoài”

Ngước mắt nhìn chung quanh, không một bóng người, trong phạm vi mười dặm, ngoại trừ trong cốc có cơm ăn ra, còn có chỗ nào bán cơm nữa sao a? Trừ khi, tự mình động thủ, mới cơm cơm no áo ấm.

Tiểu bạch si này từ lần trước sau khi ăn cá nướng do hắn làm ở ngoài bờ suối xong, luốn bám theo hắn, với tên gọi mỹ miều là: hộ lý chăm sóc vết thương cho hắn. Nhưng hắn cũng không có ngốc.

Lùm cỏ đằng trước vừa động, hắn giống như mũi tên rời cung, trong chớp mắt, trong tay đã cầm thêm một con thỏ béo ú. Con thỏ này chắc có lẽ là rất mập, mập đến chạy không nổi, không bị mấy con dã thú khác ăn, sống lâu như vậy, quả đúng là kỳ tích.

Thần Vũ nhìn Phong Tiếu Thiên gọn gàng lột xa móc ruột, hơi nhát gan nhỏ giọng nói:  “huynh thật tàn nhẫn a, bàn tay đầy máu tươi, đây chính là sát sinh a, vậy mà mắt cũng không thèm chớp một cái…a”

“Nếu nói lằm bằm nữa thì đừng ăn!” Phang một câu cũng không thèm quay đầu lại, người bên cạnh rất biết thức thời mà ngậm miệng lại. Người này, nói được thì làm được, tác phong không đứng đắn, nàng tốt nhất là đừng nên tự mình rước lấy buồn bực của hắn!

Bên tai thanh tĩnh, hắn bất đầu chuyên tâm xử lý con mồi trong tay.

Thẳng cho đến khi trên miếng thịt thỏ chuyển sang màu khác, trong không khí tràn đầy mùi thịt chín, thấy bàn tay Phong Tiếu Thiên từ trong ngực lấy ra một cái bình nhỏ, sau đó rắc một ít bột trắng trắng lên miếng thịt nướng, Thần Vũ cẩn thận nuốt nước miếng, càng nhỏ giọng hỏi: “Huynh chắc chắn cái thứ mà huynh rắc lên trên không phải là độc dược chứ?” Nếu đúng là có chuyện lạ đời như thế, nàng chắc phải khóc không ra nước mắt, nghĩ lại nàng cũng đã đói đến bụng dính vào ngực, trơ mắt nhìn một con thỏ biến thành một bữa ăn ngon, lại không được nuốt vào bụng, thật là đáng thương mà! ~ càng đáng thương chính là, giả như hiện tại không được lấp đầy bụng, phải về ăn cơm luộc của sư phụ, mà cơm đó thì, biết làm sao nói đây? Khụ khụ, là một đệ tử hiếu thuận, nàng không được phép cho bất cứ bình luận gì, mượn một câu nói của Phong Tiếu Thiên chính là: đó mà là thức ăn cho người sao?

Là thức ăn cho người sao? Nàng ăn mười hai năm rồi đó a !

Phong Tiếu Thiên giơ tay xuống cầm con thỏ, bẻ một cái đùi đưa cho nàng, “Sư phụ của cô không phải độc dương sao ? Chút xíu ấy độc cô cũng sợ à ? “

Cúi đầu gặm một miếng thịt to, đợi cho đến khi miếng thịt được thong thả từ trượt xuống yết hầu  xong, cảm thấy trong cái dạ dày trống trơn, đã có một góc – nhánh nhỏ nào đó vùng dậy, ngực không còn bị dính vào lưng nữa, nàng mới bắt đầu cải lại: “Sư phụ của muội là Dược vương, không phải độc vương!”

“Chậc! Là dược ba phần độc! Cả sư phụ của cô cũng vậy, tự hạ độc mình xong rồi giải, không phải độc vương chứ là gì?” Phong Tiếu Thiên khinh thường nhìn đứa oắt con trước mặt đang thay sư phụ mình cãi lý, lại còn đang ngoạm một mồm thịt thỏ, ăn ngon lành. Nhiễm Tu mặc dù có y thuật cao siêu, nhưng trù nghệ thì, thật sự còn phải chờ tăng thêm.

Thần Vũ tựa như giận dỗi cắn một hơi thịt thỏ, nhưng trong lòng không thể không đồng ý với câu nói của hắn.

“Sư phụ của muội đúng là tính tình có chút kỳ quái a!”

Phong Tiếu Thiên ung dung thán: “Sư phụ ngươi chỉ cần kiếm thêm một sư nương thì sẽ hết kỳ quái thôi.”

Thần Vũ nuốt miếng thịt trong miệng xuống, ném nghi vấn của mình ra ngoài: “Sư nương là cái gì vậy?”

Phong Tiếu Thiên bị một miếng thịt thỏ làm nghẹn đến không nói nên lời, hung hăng trừng mắt nhìn Thần Vũ, đứa ngốc này, sống mười hai năm trời đều phí hết sao!

Nhìn thấy đôi mắt trầm tĩnh trong veo trên khuôn mặt non nớt của nàng, vẻ mặt còn vô cùng chăm chú, có chút đau đầu: nha đầu này đúng thật là ngu ngốc! Cái Vong Ưu cốc quái quỷ này, muốn quên cũng quên không được, không quên cũng giống như không nhớ rõ! Trong cốc có tổng cộng bốn người, cốc chủ Nhiễm Tu, Thần Vũ, tiểu nha hoàn của Thần Vũ – Liên Hương, còn có một gã đầy tớ bị câm điếc. Nhiễm Tu là một người mê dược, ngoại trừ việc trồng dược chế thuốc ở trong cốc và dạy dỗ tiểu nha đầu này ra, việc khác đều không thèm hỏi tới. Nàng đúng thật là cái gì cũng không biết. Không biết cha mẹ huynh đệ tỷ muội là cái gì, thấy hắn, cũng chỉ gọi hắn là “Phong Tiếu Thiên”, cũng chưa từng nghe gọi khác đi.

Lông mày hắn nhất thời cau lại, hắn làm sao giả thích cho nàng hiểu đây? Đau đầu thật.

Lúc ăn cơm Thần Vũ gẩy gẩy cơm trong chén, trong lỗ mũi tràn ngập mùi đương quy*, lại nhìn nhìn nguyên cái tô to đương quy hầm gà giữa bàn, rất rõ ràng, mùi đương quy tỏa ra nồng nặc, nhất thời không còn chút khẩu vị nào, ngẩng đầu nhìn Phong Tiếu Thiên, đang nuốt xuống từng chút một, nhai nuốt vô cùng ôn nhã từ tốn, nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện mỗi lần hắn nuốt xuống, hàng lông mày thanh tú sẽ hơi nhăn lại một tí.

Lại nhìn sang sư phụ, trầm tĩnh nho nhã, mặt mày không chút thay đổi, tựa như có vô vị cũng không khó mà nhai hết, giống như mọi khi ông ấy thử thuốc, không chút do dự ăn hết. Một đôi bàn tay thòn dài trắng trẻo, đã từng chăm sóc biết bao nhiêu thảo thảo dược dược, luyện đan dược, ngay cả chăm sóc chính mình cũng không biết.

“Sư phụ, người cưới về cho con một sư nương đi!” Sau khi bị Phong Tiếu Thiên mắng mỏ, nàng mới biết hóa ra trên đời này còn có một loại xưng hô kêu là “Sư nương”.

Phốc!

Nhiễm Tu chưa kịp nuốt hết cơm, khẩn trương thấu trời mây. Nhất thời tức giận không nói nên lời, nhìn đứa đồ đệ khuôn mặt đang mỉm cười như hoa của mình, thấy vẻ mặt nghiêm túc rất vô tội của nàng, phấn khởi không biết gì, quay đầu lại sẳng giọng, dùng ánh mắt hung tợn trừng tên tiểu tử đang tựa tiếu phi tiếu bên cạnh, hối hận lúc trước kia: nếu biết trước tên tiểu tử này thích lắm chuyện, gây họa như vậy, thật không nên cứu hắn về làm gì!

Mẹ nói, ta mà có niệm tình ba mươi năm tình nghĩa với cha ngươi cái rắm a !

Nhìn xem, không phải là đem phiền phức rước về nhà sao ?

Nghĩ tới đồ đệ yêu của mình một tháng nay thay đổi đến nghiêng trời lệch đất, khiến cho hắn hãi hùng khiếp vía. Hắn một lòng muốn đem đồ đệ yêu dưỡng thành một thục nữ khuê các, chúng quân tử ngụ mị cầu chi* a.

*Giống như quân tử hảo cầu, đêm ngày mơ mộng ấy.

Phong Tiếu Thiên cười tủm tỉm tiếp tục uống canh, ra vẻ không có liên quan gì đến hắn a.

Để coi thử ngươi làm sao làm khó dễ ta?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.