Thiếu Phụ Đam Mê

Quyển 1 - Chương 40: Ngăn cản đường đi của cô




Viên Minh Nguyệt và Hà Thanh Huy cơm nước ở Viên gia xong lái xe về số 17 Nguyệt Đàn. Trên đường đi, tâm tình của cô rất kém, anh cũng không nói lời nào, mở radio, chỉnh tần số đến kênh đang phát bài hát của Vương Phi: "Em đã đi qua chiếc cầu nơi đại lộ, vẫn còn nhiều hướng rẻ lắm, cuộc hành trình vẫn chưa dừng lại mà, em cứ ngỡ như chớp mắt đã đến nơi, em lái chiếc xe của anh, nghe những bài hát của anh ưa thích, có vẻ như thật hạnh phúc..." Ca khúc kết thúc, người dẫn chương trình giọng nói trầm thấp từ tính vô cùng kích động nói: "Các vị thính giả thân mến, vào thời khắc này, bạn đang ngồi trên xe của ai? Và ai là "hành khách" của bạn? các bạn có thấy vui vẻ không?"

(* Bài hát "Hành Khách" của ca sĩ Vương Phi, lời dịch nguồn loidich.vn)

Xe đúng lúc dừng đèn đỏ, Viên Minh Nguyệt không tự chủ quay đầu nhìn về phía Hà Thanh Huy, ai ngờ anh cũng quay đầu nhìn cô, lúc này là đầu hạ, cửa sổ xe mở gió nhẹ thổi mang theo độ ấm, đèn đường bên cạnh chiếu vào nửa bên mặt của anh, tạo thành một tầng ánh sáng màu vàng, có thể thấy những sợi lông tơ thật nhỏ, mềm mại đáng yêu, rất không tương xứng với khí chất của anh, cô muốn mở miệng trêu chọc nhưng anh lại quay đầu đi, cô không khỏi cảm thấy xấu hổ. Người dẫn chương trình radio nói tiếp: "Bất luận bây giờ người bên cạnh bạn là ai thì xin bạn hãy vui vẻ lên, và hãy tận hưởng một đêm say lòng người." Tâm tình Viên Minh Nguyệt càng thêm ứ đọng, đưa tay tắt radio: "Thật không chịu nổi mấy loại tâm linh canh gà này!"

(*Tâm linh canh gà: Tràn ngập tri thức, trí khôn và tình cảm ngôn ngữ)

Hà Thanh Huy không nói gì, đèn xanh sáng lên, anh đạp ga lái xe đi, Viên Minh Nguyệt lại không chịu được quay sang nhìn anh một cái, anh nhìn thẳng đằng trước, chuyên tâm lái xe, cái bóng của đèn đường chiếu sáng ở trên mặt anh biến hóa bất định, làm cho cả người anh và tình cảnh này đều hư ảo, cô nghĩ chắc mình quá mệt mỏi nên quay đầu đi nhắm mắt lại.

Đêm nay Hà Thanh Huy ở thư phòng đọc sách đến khuya, đói bụng, muốn xuống lầu tìm điểm tâm để ăn, vừa mở cửa còn chưa mở đèn của phòng khách, thấy phòng đối diện của Viên Minh Nguyệt từ khe cửa phía dưới có chiếu ra một luồng ánh sáng màu vàng. Anh do dự một chút, đi tới đối diện giơ tay lên gõ cửa, cửa thực sự mở ra, Viên Minh Nguyệt thấy anh liền kinh ngạc, "Có chuyện gì sao?"

"Sao chưa ngủ?"

Viên Minh Nguyệt giơ quyển sách trên tay lên: "Tôi đang đọc sách." Chính là quyển sách Hà Thanh Huy xem trước kia "Ông già và biển cả", cô nói tiếp: "Không biết làm sao nữa, bình thường đọc mấy trang liền buồn ngủ, hôm nay đọc hai mươi mấy trang mà vẫn không buồn ngủ gì cả."

Khi cô giơ sách lên trong lòng Hà Thanh Huy khẽ động, nhưng nghe xong câu nói kế tiếp của cô khóe miệng không khỏi co quắp, tức giận: "Đừng đọc nữa, đi chơi bida với tôi!"

"Hả? Khuya rồi còn chơi gì nữa?"

"Tôi muốn chơi." Hà Thanh Huy nói rồi đi xuống lầu.

Viên Minh Nguyệt đành phải đuổi theo, đến phòng giải trí, Hà Thanh Huy đã xếp xong bi, theo thường lệ thì Viên Minh Nguyệt chơi trước, những buổi tối gần đây nếu rảnh thì hai người hầu như đều chơi bida, kỹ năng của cô tiến bộ đáng kể, giai đoạn đầu vô cùng phấn khích, được 28 điểm mới xuất hiện sai lầm đầu tiên. Đến phiên Hà Thanh Huy, bình thường lúc bọn họ chơi bóng, anh luôn luôn ăn mặc chỉnh tề quần tây áo sơ mi, tràn đầy khí thế. Nhưng hôm nay trên người anh chỉ là một bộ pijama màu xám, đi dép lê, cả người nhìn thật luộm thuộm, tùy ý. Anh cầm cây cơ, ghé xuống bàn nhắm vào một viên bi, áo ngủ thòng xuống dưới lộ ra một mảng rất lớn trước ngực, bộ dạng rất buồn cười, Viên Minh Nguyệt không khỏi bật cười, nụ cười này của cô làm cho Hà Thanh Huy mất tập trung, không giành được điểm, đành nhường lượt chơi cho Viên Minh Nguyệt.

Hà Thanh Huy đứng lên bực tức nhìn Viên Minh Nguyệt, "Vô duyên vô cớ cười cái gì!"

Viên Minh Nguyệt thấy anh bất ngờ phạm sai lầm như vậy, rất vui vẻ, cảm thấy hôm nay có thể có hi vọng đánh bại anh, liền quên mất vì sao lại cười, cầm lơ bida chà tỉ mỉ lên đầu cây cơ, ghé lên bàn, trạng thái dũng mãnh phi thường, liên tục đánh được 30 điểm, số bi còn lại trên bàn không nhiều lắm, trừ phi Hà Thanh Huy đánh hết số bi này mới có hy vọng vượt lên trước cô, quả nhiên Hà Thanh Huy bắt đầu liền đánh được năm quả cầu màu đen, được 40 điểm, trên bàn chỉ còn lại có mấy quả bi nhiều màu, tổng cộng 23 điểm, Viên Minh Nguyệt vừa nhìn lại không có hy vọng gì. Cô chuẩn bị đi cất cây cơ, ai ngờ Hà Thanh Huy đánh viên bi màu vàng thì đột nhiên hắt xì một cái, lực tay không đủ, mắt thấy viên bi lướt quá túi biên, Viên Minh Nguyệt nhảy dựng lên, nói: "Oa! Oa! Hà Thanh Huy, đúng là người định không bằng trời định, ngày hôm nay tôi nhất định sẽ thắng anh!"

Hà Thanh Huy cầm khăn tay lau mũi, lẩm bẩm: "Vui vẻ cái gì, để xem cô có thể đánh viên bi màu vàng kia không."

Viên Minh Nguyệt vốn cho là mình tất thắng, nhưng vừa nghe anh nói như vậy liền khẩn trương, vị trí của viên bi màu vàng rất tốt, tất nhiên có thể đánh vào lỗ, chỉ cần đánh được bi màu vàng, lại đánh được bi màu xanh thì cô thắng chắc, nhưng viên bi màu xanh ở rất gần biên, hơi khó kiểm soát, cô nghiêm túc, tỉ mỉ tính toán vị trí, nhẹ nhàng đánh viên bi màu vàng vào lỗ, bi trắng lăn trở về cùng với bi xanh tạo thành một góc khá lớn, cô không dám buông lỏng như trước, thử đánh vài lần rốt cuộc cũng tìm được một góc độ tự cho là thích hợp và cách thức dùng lực, một gậy đánh ra, bi trắng đập vào bi xanh, bi xanh lăn ra xa rồi rớt xuống lỗ, cô vô cùng hưng phấn, buông cây cơ ra, nắm chặt hai thành nắm đấm, kêu to: "Yeah! Hà Thanh Huy, tôi thắng anh!"

Hà Thanh Huy: "Thắng thì thắng, nhanh nhanh đánh hết bi xuống lỗ đi rồi đi ngủ!"

Đây là thói quen của Hà Thanh Huy, cho dù thắng hay bại cũng nhất định phải đánh hết bi xuống lỗ. Viên Minh Nguyệt thắng, lòng tin tăng lên nhiều, những viên bi còn dư lại đánh vô cùng thuận lợi.

Chơi xong họ trở lại phòng khách nhỏ trên lầu, Hà Thanh Huy nói: "Ngủ ngon!"

Viên Minh Nguyệt bỗng nhiên nói: "Cám ơn anh, Hà Thanh Huy!"

Hà Thanh Huy sửng sốt, lẽ nào cô biết anh nhường cô, nghiêm mặt: "Tự nhiên cảm ơn tôi cái gì!"

"Cám ơn anh đã chơi bida với tôi!" Viên Minh Nguyệt chung sống với anh một thời gian đại khái cũng biết anh như thế nào, đương nhiên biết anh gọi cô chơi bida là bởi vì thấy cô hôm nay ở Viên gia trở về vẫn rất không vui, khuya như vậy còn không chịu ngủ, nên mới nghĩ cách làm phân tán sự chú ý của cô.

Hà Thanh Huy thở dài một hơi, gật đầu: "Đi ngủ sớm một chút đi."

Viên Minh Nguyệt vào phòng rồi đóng cửa lại, tâm tình rất tốt, liền quên những ngổn ngang trong lòng ở Viên gia kia, lao lên giường, lập tức ngủ.

Ngày hôm sau quả nhiên Viên Minh Lãng đến bách Niên đi làm, cũng chưa phân cho anh ta chức vụ gì, chỉ cho anh ta một gian phòng làm việc, giống như một người thư kí, các loại văn kiện không ngừng được đem đến, bắt buộc anh phải xem. Viên Khánh Niên nhiều lần dặn Viên Minh Nguyệt và Viên Minh Tuấn, nếu như thảo luận về phương án cải tạo Nguyệt Đàn nhất thiết phải gọi Viên Minh Lãng.

Hơn 11 giờ sáng, Viên Minh Lãng chạy qua phòng làm việc của Viên Minh Nguyệt, hưng phấn nói: "Chị, em mời chị ăn cơm trưa!"

Viên Minh Nguyệt đang chuẩn bị triệu tập chuẩn bị họp phòng ban, nhìn đồng hồ đeo tay một chút: "Thời gian còn sớm, em về trước đi, chút nữa chị sẽ đi tìm em."

Viên Minh Lãng lại không muốn: "Em ở chỗ này chờ chị."

Viên Minh Nguyệt không khỏi đau đầu, "Chị phải họp, em ở đây làm cái gì?"

"Không phải bố đã nói, mọi người họp hành gì đều phải cho em tham gia để em dự thính."

Viên Minh Nguyệt biết anh ta là không muốn trở về lại xem các loại văn kiện nên mới nán lại ở chỗ này. Cô chỉ đành mặc kệ anh ta, Viên Minh Lãng thật vui vẻ, bởi vì Viên Minh Nguyệt đứng ở trước tấm bản đen họp với cấp dưới, anh ta an vị chiếm ghế làm việc của cô, ở bên trái lắc lắc một chút, ở bên phải chơi đùa một tẹo, làm sao còn dáng vẻ buồn chán lúc nãy.

Chờ Viên Minh Nguyệt bố trí xong sách lược tiêu thụ trong thời gian tới cho cấp dưới, quay đầu lại nhìn Viên Minh Lãng đang giở trò với bức tượng gỗ Mộc Đầu Nhân trên bàn cô, cô đoạt lấy: "Không được phép động vào cái này!"

Viên Minh Lãng buông tay: "Trước đây không thể động thì thôi, bây giờ vẫn không được động vào. Diệp Thánh Phi đã bỏ đi lâu rồi, chị với anh rể cũng đã kết hôn rồi, còn giữ cái này làm gì nữa!"

"Con nít con nôi biết cái gì chứ?"

Viên Minh Lãng bĩu môi: "Coi như em là con nít đi, nhưng em cũng biết có câu nói là phải quý trọng người trước mắt." Vừa nói vừa đoạt lấy bức tượng gỗ kia: "Vì vậy, thứ này không bằng tặng cho em đi. Kỳ thực những lời này là Diệp Thánh Phi nói với chị mà thôi, em liền không phát hiện ra, chờ em cầm đi tặng bạn gái, nói với cô ấy như vậy, cô ấy nhất định cũng tin."

Viên Minh Nguyệt sầm mặt: "Em không để xuống chị sẽ tức giận!"

Viên Minh Lãng thấy cô thật sự không vui cũng không dám chơi nữa, buông bức tượng gỗ xuống: "Nếu như bị anh rể biết, chị làm sao bây giờ!"

Viên Minh Nguyệt đem cất bức tượng gỗ xuống găn kéo dưới bàn: "Không cần em quan tâm!"

Hai chị em đang đấu khẩu với nhau thì Viên Minh Tuấn xuất hiện ở cửa: "Đều ở đây à! Tôi muốn mời Minh Lãng đi ăn cơm trưa."

Viên Minh Lãng biết người anh họ này không phải đến tìm mình, nhưng anh cũng không thích anh ta, anh không quay lại, cũng không ngẩng đầu nói: "Em đi ăn với chị em."

Viên Minh Tuấn xấu hổ cười: "Cùng nhau đi, ngày đầu tiên đi làm đương nhiên người anh họ này nên mời."

Viên Minh Lãng vẫn muốn cự tuyệt, bây giờ Viên Minh Nguyệt phải tìm một hoàn toàn khác cách để đối phó với Viên Minh Tuấn, cô nói: "Được rồi, đi, Lãng Lãng, chúng ta để Minh Tuấn mời chúng ta một bữa."

Viên Minh Tuấn không khỏi sửng sốt, Viên Minh Nguyệt bình thường nói chuyện với anh ta thì hết sức châm chọc, sao bây giờ thái độ bỗng nhiên thay đổi. Trong lòng anh ta suy nghĩ một chút liền sáng tỏ, bất luận như thế nào, anh ta và Viên Minh Nguyệt đều đã ở Bách Niên nhiều năm, hơn nữa đều rất nỗ lực, bây giờ lòi ra một tên mao đầu tiểu tử Viên Minh Lãng mới vừa tốt nghiệp đại học, vừa vào công ty liền được tham dự vào hạng mục cải tạo Nguyệt Đàn quan trọng như vậy, nói không chừng qua một thời gian nữa liền leo lên đầu anh ta và cô, tất nhiên bọn họ không muốn như vậy. Bây giờ bọn họ có chung kẻ địch, nên liên hợp lại. Anh ta cũng cười nói: "Không thành vấn đề, Minh Nguyệt không phải thích ăn đồ ăn đồ Nhật sao, hôm nay anh mời hai đứa ăn ở Ẩn Tuyền."

(* Mao đầu tiểu tử: chỉ (nam) thanh niên, tính tình bồng bột, ham thích... vì mới nếm mùi)

Bọn họ lái xe riêng đến nhà hàng, Viên Minh Lãng chở Viên Minh Nguyệt, ở trên xe oán giận: "Ai cho chị đồng ý ăn cơm với ổng, nhìn dáng vẻ kia của ổng, quần áo xanh lam không ra xanh lam, xanh lục không ra xanh lục, ngồi cùng một bàn với ổng quả thực rất mất mặt."

Hai chị em họ về việc ăn mặc rất coi trọng, Viên Minh Tuấn ở một mình nên thẩm mỹ của anh ta chỉ tạm chấp nhận, thật sự không hợp với bọn họ. Viên Minh Nguyệt nói: "Em mới tới công ty, quan trọng nhất phải đối xử đúng mực với nhân viên. Bây giờ em nói chị mới nhớ, đầu tiên, không nên tùy tiện lôi kéo làm quen với các nhân viên nữ, thứ hai, phải tôn trọng các nguyên lão trong ban hội đồng quản trị, thứ ba, không được lại bày ra biểu hiện khó chịu như lúc nãy với Viên Minh Tuấn."

"Cái thứ nhất với thứ hai em hiểu rồi. Nhưng không phải chị cũng rất ghét Viên Minh Tuấn sao, em còn muốn báo thù cho chị, sao lại cho anh ta mặt mũi chứ."

Viên Minh Nguyệt kiên trì nói: "Bây giờ anh ta vừa là quản lí bộ phận thu mua vừa là thành viên hội đồng quản trị, rất nhiều chuyện trong công ty anh ta có quyền lên tiếng, bố rất coi trọng anh ta, nếu sau này em muốn thuận lợi tiếp quản công ty, điều quan trọng nhất chính là phải chế ngự anh ta, vì vậy ban đầu nhất định không được phép gây sự với anh ta, hiểu chưa?"

Viên Minh Lãng do dự gật đầu, một lát sau còn nói: "Chị, em nói với chị, chị đừng nói với bố bằng không ông ấy lại mắng em. Kỳ thực em đối với công ty không có một chút hứng thú nào hết, em luôn cảm thấy em hẳn là nên đi làm những việc khác thì có ý nghĩa hơn chứ không phải bị công ty giữ chân, cả đời chỉ có tiền và ở phòng làm việc."

Viên Minh Nguyệt nhìn vẻ mặt thành thật của anh ta, thở dài nói: "Được rồi, đừng cả ngày đoán mò nữa."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.