Thiếu Phu Bất Lương

Chương 52: Cực hình tịch mịch




- O, o, o

Sáng sớm, tiếng gà gáy vang lanh lảnh, vầng thái dương trên bầu trời xa xa lấp ló sau đám mây.

Chân mày của Doanh Thừa Phong hơi chau lại, tinh thần ý niệm của hắn dần dần thu liễm lại. Mở hai mắt ra, trong đầu của hắn không ngừng chớp động vô số kí ức.

Những ký ức này chính là kinh nghiệm phong phú của Đan Lô Khí Linh tích lũy trong vô số năm.

Đương nhiên, vì tu vi lực lượng tinh thần lúc của Doanh Thừa Phong chỉ có Hoàng Kim cảnh. Cho nên trong đá Truyền Thừa của Đan Lô Khí Linh ngưng tụ cũng chỉ có một phần phù hợp với tu vi lực lượng tinh thần của hắn.

Nhưng cho dù vậy, lượng tin tức khổng lồ này cũng tuyệt đối không phải người bình thường có thể tiếp nhận.

Nhưng Doanh Thừa Phong không giống. Ở trong đầu của hắn, Trí Linh cũng vậy chuyển động tốc độ cao, tựa hồ hấp thụ hết tất cả chân khí trong cơ thể của Doanh Thừa Phong.

Nếu đơn giản chỉ lấy lực lượng đơn thuần mà nói, chân khí của Bạch Ngân Cảnh tất nhiên là không thể sánh với lực lượng tinh thần của Hoàng Kim Cảnh.

Nhưng trên phương diện học bằng cách ghi nhớ, hiệu suất của Trí Linh cao hơn loài người trăm ngàn lần. Ký ức khổng lồ từ trong đá Truyền Thừa lén chuyển tới, đều được Trí Linh ghi chép hết tất cả không chút bỏ sót.

Lúc này Doanh Thừa Phong thở dài một hơi, gật đầu với Đan Lô Khí Linh, nói:
- Đa tạ Khí Linh huynh.

Tuy lúc này hắn vẫn chưa từng tận tay chế luyện qua bất cứ đan dược nào, nhưng hắn đã có ký úc luyện đan mà tất cả Đan Sư Hoàng Kinh Cảnh đều không sánh được.

Sắc mặt của Đan Lô Khí Linh có chút quái dị, nó nhìn Doanh Thừa Phong, nói:
- Thiên phú của Doanh huynh, khâm phục, khâm phục…

Doanh Thừa Phong hơi giật mình, hắn và Đan Lô Khí Linh sống chung gần nữa năm. Tuy nó nhát gan như chuột, nhưng quả thật bác học uyên thâm. Hơn nữa trong xương cốt có ngạo khí cao cao tại thượng. Cho dù là lúc nhìn thấy cường giả cấp Binh Vương, trong thần thái vẫn chính là có sắc thái xem thường khinh rẻ.

Tựa hồ cường giả cấp bậc này ở trong mắt nó vẫn không đáng là gì. Nhưng bây giờ biểu hiện của Đan Lô Khí Linh lại làm hắn rất ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên nói ra hai từ khâm phục.

- Trí Linh huynh, huynh khâm phục gì hả? Hắn khó hiểu nói.

Đan Lô Khí Linh nói:
- Khả năng ghi nhớ và khả năng hấp thụ tinh thần của huynh vô cùng mạnh. Nó lắc đầu, tựa hồ trong thời gian một lúc không tìm được từ nào thích hợp để hình dung, cuối cùng nói:
- Huynh là quái thai, vô cùng quái thai.

Doanh Thừa Phong tức giận liếc nhìn nó, trong lòng thầm nói, ngươi mới] là quái thai đấy.

Nhưng hắn lại không biết câu nói mà Đan Lô Khí Linh nói cũng không có nữa chút khoa trương.

Muốn tiếp nhận tin tức trong đá Truyền Thừa, cũng không phải chuyện đơn giản.

Cường giả bình thường lúc tiếp nhận tin tức này, vì không đủ sức chịu đựng, thường sau khi tiếp nhận một phần ký tức, thì sẽ tin thần suy kiệt dẫn đến hôn mê.

Trên thực tế, cường giả Hoàng Kim Cảnh có thể tiếp nhận một phần mười thì đã là một thành tích cao rồi.

Nhưng Doanh Thừa Phong, con gà mờ có lực lượng tinh thần vừa tấn thăng tới Hoàng Kim Cảnh, liền thành công tiếp nhận toàn bộ ký ức.

Hơn nữa nhìn bộ dạng của hắn, tựa hồ còn dư sức có thể tiếp nhận thêm nhiều ký ức xung kích.

Trong đá Truyền Thừa của Đan Lô Khí Linh, tuy chỉ có ký ức và kinh nghiệm dưới Hoàng Kim Cảnh, nhưng nó đã tồn tại không biết bao nhiêu năm, nhiều ký ức mà nó sử dụng, quả thật là không thể tưởng tượng nổi.

Lượng tin tức khổng lồ như vậy, cho dù là cường giả Tử Kim Cảnh cũng không thể tiếp nhận.

Có lẽ duy chỉ có những cường nhân đột phá Tử Kim Cảnh, mới có thể bình yên tiếp nhận mức độ lượng tin tức.

Cho nên sau khi nhìn thấy biểu hiện này của Doanh Thừa Phong, cho dù là Đan Lô Khí Linh cũng bỗng dưng sinh ra một loại ý niệm muốn bất chấp tất cả tiếp tục truyền thụ.

Vì nó muốn xem thử, cực hạn của người thanh niên này rốt cuộc là ở đâu.

Ý niệm hay này chỉ thoáng hiện qua, cũng không có được nó thực hiện.

- Thừa Phong.

Bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng gọi của Doanh Lợi Đức.

Thần tình của Doanh Thừa Phong ngưng tự, nhìn về phía Đan Lô Khí Linh. Nó rất có nhẫn lục, có lẽ là nhát gan không dám lộ diện trước mặt người lạ. Cho nên vừa nghe tiếng động thì trốn vào trong lò luyện đan.

Doanh Thừa Phong thu lò luyện đan lại, mở cửa đi ra.

Doanh Lợi Đức đang sốt ruột đi lại ở ngoài cửa, nhìn thấy Doanh Thừa Phong đi ra không khỏi vui mừng quá đỗi nói:
- Thừa Phong, Phong sư thúc muốn cháu mau tới đó. Lão nhân gia ông ta nói, muốn dẫn cháu đi phòng luyện đan. Nói tới đây, trên mặt của y lộ ra nụ cười hân hoan, nói:
- Cháu vừa trở về, thì dẫn cháu đi phòng luyện đan. Ha ha, không biết lão nhân gia ông ấy sẽ tặng đan dược gì cho cháu đây.

Cơ thịt trên mặt Doanh Thừa Phong hơi co rút lại, nhãn thần trở nên có chút quái dị.

Hắn nói thầm, nếu thúc ấy biết Phong sư tổ dẫn mình đi phòng luyện đan, cũng không phải muốn lấy đan dược gì, mà là muốn mình mở lò luyện đan, không biết có còn hưng phấn như vậy không.

Ho nhẹ một tiếng, Doanh Thừa Phong nói:
- Tiểu chất hiểu rồi, vậy thì đi thôi

- Đi mau, đi mau, Doanh Lợi Đức vẫy tay, giống như đang xua đuổi hắn đi.

Doanh Thừa Phong bước nhanh tới Phong phủ, hắn bất ngờ nhìn thấy, ngoại trừ Phong Huống không ngờ cả Đoàn Thụy Tín cũng ở đây.

- Ha ha, Doanh trưởng lão. Đoàn Thụy Tín đứng dậy, ôm quyền hành lễ với Doanh Thừa Phong, nói:
- Nghe nói Doanh trưởng lão muốn mở lò luyện đan, lão phu đặc biệt đến xem thử, Doanh trưởng lão không ngại chứ.

Phong Huống vẫn bình tĩnh ngồi trên ghế, lão thản nhiên nhìn Doanh Thừa Phong, nói:
- Thừa Phong, đệ tử chuẩn bị thế nào rồi?

Chỉ cần nhìn phản ứng của hai người bọn họ, thì biết quan hệ xa gần của hai người.

Phong Huống biểu hiện cực kỳ tùy tiện, giống như một vị trưởng bối đối đãi với con cháu trong nhà.

Còn thân phận địa vị của Đoàn Thụy Tín trong tông môn tuy không hề thua kém Phong Huống, nhưng lão phải khách khí rất nhiều. Dẫu sao, cái mạng này của lão là do Doanh Thừa Phong cứu, tất nhiên không thể làm ra vẻ trưởng bối trước mặt tiểu tử này.

Doanh Thừa Phong gật đầu với hai vị lão nhân, thầm than khổ trong lòng.

Hắn vốn định lợi dụng thời gian buổi tối đột kích học một chút thuật luyện đan.

Tuy loại đột kích này hiệu quả chưa chắc hữu dụng, nhưng nước tới chân mới nhảy dù sau cũng tốt hơn không làm gì.

Nhưng đáng tiếc là lượng tin tức đá Truyền Thừa của Đan Lô Khí Linh biến hóa quá lớn. Doanh Thừa Phong tuy là tiếp nhận toàn bộ nhưng lại chưa từng đích thân động thủ chế luyện.

Nhưng lúc Phong Huống thản nhiên hỏi, Doanh Thừa Phong lại chỉ có cắn răng gật đầu nói:
- Sư tổ, đệ tử đã chuẩn bị xong rồi.

Phong Huống nhìn hắn một cái, bán tín bán nghi nói:
- Được vậy đi theo ta

Lão phất mạnh ống tay áo, đi trước dẫn đường, Đoàn Thụy Tín theo sát phía sau.

Doanh Thừa Phong khẽ nhếch miệng, tuy trong lòng có chút thấp thỏm, nhưng đành bất đắc dĩ mà đi. Và phía sau ba người bọn họ Lang Vương Khí Linh ngẩng đầu đi theo.

Dọc đường đi, tất cả những người nhìn thấy bọn họ đều nghiêng người tránh đường, và khom lưng hành lễ.

Phong Huống và Đoàn Thụy Tín đều là lão đại đứng đầu trong tông môn. Doanh Thừa Phong là thái thượng trượng lão mới quật khởi. Nhưng chân chính làm mọi người cảm thấy kính nể lại là con cự lang theo phía sau bọn họ.

Bây giờ tin đồn có liên quan với con cự lang này đã lan truyền náo động khắp tông môn.

Tất cả mọi người đều biết, đây là linh thú của Doanh Thừa Phong thu phục ở Cổ Chiến Trường. Nhưng đáng sợ là con cự lang này lại có tu vi Hoàng Kim Cảnh.

Hoàng Kim Cảnh, cả khắp tông môn, cũng chỉ có một mình tông chủ mới có bậc cảnh giới này.

Cho nên trong đám người này, Lang Vương Khí Linh ngược lại là được người ta chú ý và kính nể.

Phong Huống dừng lại trước một đại trạch hoa lệ, ngoài cổng có tám võ sĩ canh gác. Trên mặt bọn họ đều có vẻ kiêu căng, tựa hồ thân phận của mình cao hơn những người này một bậc.

Nhưng sau khi nhìn thấy Phong Huống, bọn họ ai nấy đều sắc mặt đại biến, đều là cung kính cúi người đi tới hành lễ với Phong Huống, nói:
- Tham kiến Phong sư tổ.

Phong Huống nhẹ nhàng gật đầu một cái, nói:
- Đi thông báo Bành sư đệ, lão phu muốn mở lò luyện đan, bảo đệ ấy chuẩn bị một chút.

Một người dẫn đầu trong tám người đó trợn tròn mắt, gã chần chừ một chút, dè dặt thấp thỏm nói:
- Phong sư tổ, ông muốn mở lò luyện đan?

Phong Huống chính là nhân vật đại danh đỉnh đỉnh trong Khí Đạo Tông. Nhưng mọi người đều biết lão giỏi về chế luyện linh binh. Đặc biệt là linh binh có thuộc tính sát khí, càng thuộc sở trường của lão.

Nhưng cho tới bây giờ không có ai biết Phong Huống sư tổ lại biết chế luyện đan dược.

Phong Huống trừng mắt nhìn gã, quát lớn:
- Đi truyền lời, hỏi nhiều cái gì.

- Dạ, người đó thầm rét, liền vội vàng khom người hành lễ, góc mắt liếc nhìn đám người Đoàn Thụy Tín, co chân chạy.

Một lát sau, một tiếng cười sang sảng xa xa vang lên.

- Phong sư huynh, nếu huynh tới chỗ tiểu đệ rồi, bất luận thế nào cũng phải không say không về.

Doanh Thừa Phong ngưng mắt nhìn, một lão già hoa phục híp mắt đi tới, chính là Bành Hành Nghị chủ nhân phòng luyện đan trong Khí Đạo Tông.

Vị lão nhân này không những là cao thủ luyện đan số một trong tông môn, mà còn là một trong những trưởng lão canh giữ kho báu. Ngày xưa lúc Doanh Thừa Phong vào kho báo chọn vật hữu dụng, chính là lão nhân này mở cửa cho hắn.

Chỉ là lúc đó thân phận địa vị của hai người bọn họ kém nhau quá xa. Còn bây giờ đã gần như ngang bằng nhau.

- Đoàn sư huynh, Doanh trưởng lão… ồ, còn có Lang huynh, mời vào.

Nếu là linh thú cường đại, ở lúc Hắc Thiết Cảnh, thường thường là linh trí khai mở, cũng có chút trí tuệ.

Tới Hoàng Kim Cảnh, trí tuệ của linh thú này tuyệt đối sẽ không thua kém loài người. Cho nên Bành Hành Nghị mới cả Lang Vương Khí Linh cũng chào hỏi.

Phong Huống và Đoàn Thụy Tín nhìn nhau, trong lòng thầm buồn cười.

Nhưng chuyện con cự lang này không phải là linh thú chỉ có vỏn vẹn mấy người biết, bọn họ tất nhiên không thể tùy tiện tiết lộ.

Theo Bành Hành Nghị vào trong đại trạch, chủ nhân của phòng luyện đan này lớn tiếng căn dặn, tất nhiên có người đi chuẩn bị tiệc rượu.

Nhưng Phong Huống nhẹ nhàng khoát tay, nói:
- Bành sư đệ khoan đã, lần này ngu huynh đến là muốn mượn lò luyện đan trong phòng luyện đan của đệ dùng một chút.

Trên mặt Bành Hành Nghị hiện ra sắc kinh ngạc, nói:
- Phong sư huynh, huynh thật muốn chế luyện đan dược? Chẳng lẽ… huynh định đổi nghề sao?

Trong câu nói này của lão quả thật có mấy phần châm biếm.

Với tuổi tác của Phong Huống, nếu bây giờ đổi nghề, cả đời này cũng rất khó có thành tựu nữa.

Phong Huống tức giận lắc đầu, nói:
- Sai rồi, cũng không phải lão phu muốn mở lò luyện đan, mà là có người khác.

Bành Hành Nghị hơi giật mình, nói:
- Ai.

Phong Huống chỉ về phía Doanh Thừa Phong, nói:
- Thừa Phong

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.