Thiếu Phu Bất Lương

Chương 2: Chủ nhân Thần Mộc lệnh




Chuyển ngữ ♥ Nhã Vy

Thập Tam nghe được lời Dương Đông Khuê nói liền lập tức đổi sắc mặt, đầu lông mày lộ sát khí, nhìn chằm chằm Dương Đông Khuê.

Thanh Vi cũng không ngờ được Dương Đông Khuê lại yêu cầu như vậy. Nhưng lại nghĩ y thích đàn ông, lại yêu sách bảo cô đút cơm hẳn là muốn kiếm việc cho cảnh sát.

Trinh sát viên Nguyên Tạ mặc dù biết y gây sự nhưng trong trường hợp này cũng không tiện quát tháo y, chỉ có thể cảnh cáo nói: “Anh đừng có quá đáng!”

Dương Đông Khuê nghiêng đầu: “Tao quá phận cái gì? Nếu không thì bọn mày mở khóa cho tao! Nếu không mày tính đánh ngất tao chắc, tao là một người sống sờ sờ mà lại không cho ăn cơm nói chuyện! Cảnh sát ngược đãi phạm nhân cũng là trái pháp đấy!”

Thanh Vi không muốn hắn gây sự trên máy bay khiến người khác chú ý, vì thế dứt khoát nói với trinh sát viên: “Tôi đút, chúng ta đổi chỗ.” Trinh sát viên kia vốn lo Thanh Vi không được tự nhiên, bây giờ thấy cô lấy đại cục làm trọng, vì thế ấn tượng cũng tốt hơn nhiều.

Thập Tam trơ mắt nhìn Thanh Vi đổi chỗ, yên tĩnh đút cơm cho Dương Đông Khuê, y đắc ý nghiêng mắt nhìn những người khác, ăn từng thìa một còn chỉ huy Thanh Vi chọn đồ ăn cho hắn. Nếu không phải Thanh Vi ra hiệu mấy lần, sợ là Thập Tam cũng đã liệng Dương Đông Khuê xuống máy bay rồi.

Hắn sao có thể nhìn Thanh Vi tủi thân? Làm sao có thể nhìn Thanh Vi bị người khác sai khiến? Thập Tam càng nghĩ càng khổ sở, cảm thấy mình quá vô dụng, hai nắm đấm đấm thùm thụp lên ghế.

Chắc hẳn thần sắc của Thập Tam quá rõ ràng, vì thế Dương Đông Khuê không thể không chú ý tới hai ánh mắt muốn giết người của Thập Tam, cũng không dám nói gì quá đáng nữa mà chỉ an ổn ngồi ăn nốt cơm.

Thanh Vi đơn giản đút cơm xong liền thu dọn hộp cơm, Dương Đông Khuê lại nói: “Tao muốn đi tè!” Vừa ăn cơm đã đòi đi tè? Cho dù là hai trinh sát viên bây giờ cũng muốn đánh ngất y cho rồi. Nhưng cuối cùng cũng không nói gì mà chỉ đẩy hắn đi.

Dương Đông Khuê lại giơ tay chỉ Thanh Vi: “Tao muốn nó đẩy.”

Dương Đông Khuê không thể đi đứng bình thường, Thanh Vi đẩy hắn vậy ai giúp hắn đi vệ sinh? Đây rõ ràng là khiêu khích sức chịu đựng của Thập Tam, không đợi Thanh Vi trả lời, Thập Tam đã đứng phắt dậy, tới trước mặt Dương Đông Khuê nói: “Tôi đưa anh đi!” Giọng nói hắn kiên quyết không chấp nhận chút từ chối nào.

Dương Đông Khuê vốn định đợi Thanh Vi từ chối sẽ mượn cớ gây sự, không ngờ Thập Tam lại như thế, lúc này y mới nhìn kỹ Thập Tam, không khỏi ngẩn người. Thập Tam đứng trước mặt dáng người anh tuấn, khuôn mặt tức giận nhàn nhạt, đôi môi mím chặt, từ trên cao nhìn xuống hắn mang theo khí thế bức người.

Dương Đông Khuê lần đầu tiên nhìn thấy người như thế. Y vốn thích đàn ông, lúc này chỉ thấy đây dường như là cực phẩm nhân gian, trong giây lát không thốt nổi nên lời. Thập Tam không đợi hắn từ chối, ngay cả xe lăn cũng không cần dùng, trực tiếp kéo người y dậy, tay giữ eo y đẩy y vào nhà vệ sinh.

Dương Đông Khuê muốn quay lại ôm Thập Tam nhưng bàn tay Thập Tam lại dùng sức vô cùng, quả thật giống y như một cái kìm sắt thắt chặt eo của y. Kết quả hắn đành ngoan ngoãn đi vào phòng vệ sinh dưới con mắt kinh ngạc của mọi người.

Hai trinh sát viên giật mình muốn đuổi theo, Thanh Vi lại cười cười dựa trên ghế không nhúc nhích: Cô tin Thập Tam có chừng mực, để Dương Đông Khuê ăn chút cực khổ cũng tốt.

Thập Tam tuy một mình kẹp Dương Đông Khuê tới nhà vệ sinh nhưng lại đi cực nhanh, lúc hai trinh sát viên đuổi theo hắn đã đẩy người vào toa lét, trở tay đóng cửa lại. Không gian trong phòng vệ sinh khá nhỏ, hai trinh sát viên cũng không thể đi vào, thế nên đành đợi bên ngoài.

Lúc Dương Đông Khuê đi vệ sinh cũng rất đắc ý, người đàn ông đẹp mắt như vậy lại hầu y đi vệ sinh! Vốn còn muốn thừa cơ sàm sỡ Thập Tam, ít nhất cũng khiến Thập Tam xấu hổ.

Kết quả Thập Tam mặc hắn nghĩ gì thì nghĩ, đẩy hắn ra để hắn vịn vào tường tự giải quyết. Dương Đông Khuê đứng không vững, lung la lung lay nói: “Tao không cởi được quần. Mày đến giúp một tay đi.”

“Đi tiểu?” Thập Tam lạnh lùng.

“Đúng, bố mày không nghẹn tiểu thì chạy vào đây làm gì.” Dương Đông Khuê tranh thủ yêu cầu, chờ Thập Tam giúp hắn cởi thắt lưng, đến lúc đó có thể cảm nhận bàn tay hắn…

Vừa nghĩ đến đã sướng tê người, Thập Tam quả nhiên giơ tay xuống, chỉ thấy tay Thập Tam như đao, chém một đường dưới đũng quần hắn, bên dưới của hắn liền mát lạnh, mấy tầng quần đã rách mất một lỗ lớn.

Dướng Đông Khuê lập tức đổ mồ hôi. Y xuất thân là lưu manh, đánh nhau không ít, trên người không thiếu sẹo, nhưng dù sao đấy cũng là thứ đàn ông coi trọng nhất đấy. Thập Tam có thể dùng tay không chém rách quần y, y sao có thể không sợ được?

Nếu Thập Tam chém sâu một chút… Hậu quả thế nào, mồ hôi lạnh của Dương Đông Khuê lại tuôn như mưa.

Y vốn không phải muón đi vệ sinh, chỉ là muốn khiêu khích, bây giờ bị dọa như vậy, y càng không đi được nữa. Nhưng Thập Tam lại đứng sau hắn, giọng nói lạnh nhạt: “Nhanh lên!”

“Tao, tao không buồn tiểu.”

“Không được, không phải chính anh yêu cầu sao? Bây giờ nhất định phải đi!”

Dương Đông Khuê vốn đứng không vững, nghe lời này lại càng lắc lư hơn, nhưng Thập Tam cũng không thèm dìu y, máy bay vừa rung một chút, y đã mất thăng bằng bấu chặt vào tường.

Lúc này Dường Đông Khuê hận chết yêu cầu lúc nãy của mình, một người đứng sau y như cái máy lạnh, không nói gì mà chỉ yên lặng đứng đông cứng hết tất thảy. Y không biết đây là ai, dù sao cũng cùng hội với nữ cảnh sát kia.

Trong lòng Dương Đông Khuê thầm mắng: Cảnh sát cũng không phải người tốt! Cùng hội với cảnh sát lại càng không phải! Lại chợt nghe một tiếng “hừ”, y không dám trì hõn nữa, tựa vào tường, cố lôi thằng nhỏ ra, cứng rắn ép mình đi vệ sinh.

Xong việc rồi, Thập Tam rộng lượng đỡ eo cho y, để y rửa tay. Sau lấy cái áo che tay của hắn buộc chỗ lại ngang eo y, che chỗ kia lại.

Dương Đông Khuê vốn còn lăn tăn làm sao để ra ngoài, nhưng bây giờ Thập Tam lại làm như vậy khiến cảm giác an toàn của y cũng nhiều hơn, vì thế cũng cảm kích Thập Tam hơn.

Thập Tam nào biết tâm tư của y, xách tay hắn kẹp y về chỗ ngồi. Hai trinh sát viên kiểm tra quần áo một lượt, trợn mắt há hốc mồm.

Thập Tam làm như không thấy, nói với Dương Đông Khuê: “Còn muốn đi thì gọi tôi.”

Dương Đông Khuê lập tức nói: “Không cần không cần.”

Quả nhiên thẳng đến khi xuống máy bay, Dương Đông Khuê cũng không dám yêu cầu gì nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.