Thiếu Phu Bất Lương

Chương 1: Người áo trắng




Edit: Nhã Vy

Thanh Vi thành công thuyết phục ba mẹ cho phép mang Thập Tam đi công tác. Thập Tam cũng chưa đi máy bay bao giờ, cảm thấy rất khó lí giải về khối sắt thép cực lớn bay qua bay lại trên trời này.

Bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội ngồi máy bay, lại còn có thể đi du lịch cùng Thanh Vi, hắn đương nhiên vô cùng vui mừng. Hắn cũng đã sớm chuẩn bị xong hành lý, đồ của hai người cũng chỉ gồm một rương hành lý và một ba lô, Thập Tam vẫn kiểm tra đi kiểm tra lại mấy lần mới yên tâm.

Hôm xuất phát, đoàn người Thanh Vi đi qua chỗ kiểm an đăng ký. Sau Dương Đông Khuê là hai trinh sát viên đứng tuổi, không nói nhiều lắm, làm việc rất chắc chắn. Trước đó họ đã bắt chuyện qua với nhân viên an ninh của sân bay, Dương Đông Khuê cũng không cần kiểm tra, cứ ngồi xe lăn như thế.

Thập Tam vẫn tò mò ngó chiếc áo khoác trên tay y, vẻ mặt kỳ dị. Sau khi mọi người ngồi an ổn rồi, hắn nhìn qua mấy lần mới lặng lẽ hỏi Thanh Vi: “Ở đâu đã nóng như thế, sao anh ta còn phải mặc áo khoác?”

Thanh Vi hiếm khi thấy thập Tam tò mò cái gì, vì thế mỉm cười giải thích: “Anh ta phải đeo còng tay, không muốn để người khác chú ý nên mới như thế.”

“Hắn ta lợi hại lắm sao?” Thập Tam nghi hoặc nhìn thêm cái nữa: “Hình như không phải.”

Thanh Vi bật cười: “Hắn ta là tên tội phạm phạm tội bạo hình, nhưng bây giờ cũng không có khả năng tấn công ai nữa. Hai ngày vừa qua chúng tôi hạn chế thức ăn của hắn ta. Bộ anh cho rằng ai cũng giống anh chắc? Đều là cao thủ võ lâm?”

Thấy Thanh Vi bỡn cợt hắn, Thập Tam ngượng chín mặt, nghiêm túc ngồi yên.

Máy bay sắp cất cánh nhưng Thập Tam vẫn chưa thắt giây an toàn. Hắn hơi sốt ruột nhìn màn hình hiển thị, sau đó cúi đầu tìm hai bên.

Thanh Vi nhìn thấy liền thấp giọng nói: “Đừng nóng, để tôi.” Nói xong cánh tay của cô liền lướt qua kéo dây an toàn cho Thập Tam. Thập Tam cảm giác được tay của cô sượt qua chân mình, giúp hắn điều chỉnh tốt dây, đang sượt qua sượt lại chỗ đùi hắn.

Cài xong Thanh Vi mới nhìn quanh, cũng không có ai để ý. Thật may, nếu không để người khác nhìn thấy cô thắt giây an toàn cho một người đàn ông, loại động tác này cũng quá mập mờ rồi.

Thập Tam vốn xấu hổ tim đập nhanh vì đụng chạm của Thanh Vi, nhưng ngay sau đó lại phát hiện thần thái trên mặt Thanh Vi, trong lòng lền đắng thắt: bản thân quá ngu ngốc nên đã khiến cô ấy mất mặt sao?

Thanh Vi cũng không biết hắn đang nghĩ gì, chỉ thấy sắc mặt hắn hơi mất tự nhiên, cô lại nghĩ vì máy bay cất cánh nên không thoải mái, cô lại nhớ tới lần đầu cô đi máy bay cũng từng thấy hồi hộp đè nén, vì thế duỗi tay nắm lấy tay hắn.

Tay Thập Tam rất to, đốt ngón tay rõ ràng, trong lòng bàn tay còn có vết chai, nắm lấy lại khiến người ta thấy an tam. Đôi tay này có sức mạnh đục sắt phá đá, thế mà lại thuận theo nắm lấy tay cô. Nghĩ thế nên Thanh Vi lại thoáng dùng sức.

Phát hiện Thanh Vi cầm tay hắn, Thập Tam kinh ngạc nhìn qua cô, động tác thân mật nơi công cộng thế này hai người cũng rất ít khhi làm. Chỉ thấy Thanh Vi nhìn hắn cười ôn hòa, trong mắt là cổ vũ và an ủi.

Thập Tam ngẩn người một chập, cảm giác khổ sở cũng vơi đi nhiều. Hắn nhìn nơi hai bàn tay giao nhau, khóe môi nở nụ cười.

Bên ghế chỗ ba người bên kia, Dương Đông Khuê ngồi giữa, trái phải đều có một người. Y quét mắt qua chỗ hai người, sau đó lại đảo tầm mắt ra chỗ khác.

Sau khi máy bay ổn định, Thanh Vi lôi cuốn tạp chí ra tùy tiện lật xem, trong một chốc, Thập Tam yên tĩnh ngồi một bên. Thanh Vi sợ hắn thấy chán nên đeo tai nghe cho hắn, dạy hắn chuyển bài.

Quả nhiên Thập Tam liền cảm thấy mới lạ, tuy là biểu lộ rấy nhạt, thế nhưng Thanh Vi vẫn kịp nhìn thấy. Hoặc có thể nói, cô bây giờ rất nhạy cảm với biểu lộ và cảm xúc của Thập Tam, cho dù là những vẻ mặt rất khó nhận ra như thế.

Mỗi khi Thập Tam cảm thấy mới lạ hoặc vui vẻ, cô cũng không hiểu sao mà vui vẻ theo. Thập Tam nghe một lát liền tháo tai nghe xuống.

“Không thích nghe nữa sao?” Thanh Vi nhìn hắn cẩn thận cất tai nghe lại vào túi, hỏi.

“Ảnh hưởng thính lực. Tôi đang cùng với cô áp giải người, không thể phân tâm.”

Thanh Vi ngớ người, áp giải là nhiệm vụ của cô, huống chi tính cảnh giác của Thập Tam cũng quá cao.

Một lát sau, Dương Đông Khuê mở mắt, nhìn hai người áp giải hai bên, yêu cầu: “Tôi muốn ăn cơm.”

Trinh sát viên bên trái nói: “Còn chưa tới giờ, anh cố chờ thêm một lát.”

“Hừ! Bọn mày cố ý không để bố ăn no, đừng cho rằng tao không biết!” Dương Đông Khuê lầu bầu một câu, lại nhắm mắt lại.

Tiếp viên hàng không bắt đầu đi bán đồ uống. Lúc đi qua Thập Tam, đôi mắt liền sáng ngời, mỉm cười cũng nhiệt tình hơn vài phần: “Tiên sinh uống gì?”

Thanh Vi hơi thấy bất bình, theo trình tự không phải nên hỏi cô trước sao? Thập Tam lại quay đầu hỏi cô: “Thanh Vi?” Cô nhìn xe đẩy, trực tiếp làm chủ: “Của anh ấy một chén trà nóng, tôi cùng cà phê.”

Tiếp viên hàng không lưu loát lấy hai cái ly ra, lại liếc Thập Tam: Người đàn ông này vô cùng tuấn tú, không hề kém những minh tinh mà cô biết, giọng nói cũng rất êm tai. Cuối cùng lại cười cười với hắn.

Thanh Vi phát hiện lúc tiếp viên hàng công đi, Thập Tam cũng nhìn qua cô ấy mấy lần, cô không muốn chú ý cũng khó. Vì thế cô không đừng được mà nghĩ, tiếp viên hàng không kia xinh đẹp trẻ tuổi như thế, chẳng lẽ Thập Tam nghĩ thông lại thích người đẹp rồi sao?

Sau khi hắn xuyên không, phạm vi hoạt động cũng có hạn, thật ra cũng không tiếp xúc với mỹ nữ nào, cho nên chắc cũng không có sức chống cự với mỹ nữ, bây giờ có hảo cảm với tiếp viên hàng không kia cũng là bình thường. Ai cũng có lòng yêu thích cái đẹp, nhưng sao cô nghĩ thế này lại có chút không thoải mái.

“A Ngự, anh muốn uống them trà sao?” Thanh Vi rốt cục không nhịn được mà hỏi.

“Hả? Không.” Thanh Vi đảo đôi mắt đen nhìn cô.

“Vậy sao anh lại nhìn tiếp viên hàng không kia? Cô ấy đẹp lắm sao?” Thanh Vi vừa hỏi xong lại thấy không thích hợp, giống như thế là cô đang ghen.

Thập Tam sững sờ, sau đó liền hiểu ý Thanh Vi. Hắn vội vàng giải thích: “Không phải, cô đừng giận. Tôi chỉ thắc mắc nếu lấy về thì có sao không thôi.”

Thanh Vi 囧, quả thực muốn nuốt hết những lời vừa nói. Nhưng Thập Tam vẫn nói tiếp: “Tôi không phải, tin tôi đi, tôi sẽ không hành động lỗ mãng gì đâu.” Thanh Vi quả thật muốn che mặt luôn, đúng là…

Thanh Vi cảm giác cho tới giờ cũng chưa từng mất mặt như thế, hơn nữa lại còn mất mặt trước mặt Thập Tam. Vì sợ người khác nghe thấy, cô âm thầm muốn mau chóng chấm dứt cuộc đối thoại này. Đầu óc nóng lên cũng không nghĩ được gì nữa, vì thế đưa tay bịt miệng Thập Tam.

Đôi mắt Thập Tam trợn to, lập tức ngừng giải thích. Thanh Vi lại càng hoảng hơn. Sao cô lại lấy tay bịt miệng Thập Tam chứ? Bờ môi Thập Tam tiếp xúc lòng bàn tay của cô, mềm mại no đủ, cảm xúc vô cùng tốt, cô thậm chí nhịn không được mà vuốt hai cái.

Thập Tam vẫn không nhúc nhích, cúi tấm mắt xuống, hàng mi dài rung rung, bên tai nhàn nhạt đỏ. Thanh Vi vội rụt tay về, che miệng thì thôi, sao cô lại còn vuốt môi hắn chứ? Sao càng ngày càng có xu hướng tiến tới làm sắc nữ vậy cà?

Hai người đều yên lặng, vấn đề tiếp viên hàng không lập tức bị liệng ra sau đầu. Lúc này cũng đã tới giờ ăn trưa.

Hai trinh sát viên rất ăn ý mà mở cạp lồng chuẩn bị cơm cho hắn, cũng không có ý định cởi còng tay. Dương Đông Khuê lại giơ tay đẩy tay hai người ra, hất cằm về phía Thanh Vi: “Tao muốn cô ta đút!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.