Thiếu Nữ Xinh Đẹp Của Tướng Quân

Chương 4




Vừa mở mắt đã là 6 giờ chiều (21 giờ) Lục Bất Phá rất ngạc nhiên mình lại ngủ lâu như vậy. Thứ gì đó quấn trên bụng, hắn quay đầu nhìn qua, tiểu Cửu ngủ đến chỏng vó, bụng lật qua, chín cái vuốt quắp lại, làm hắn liên tưởng đến miêu miêu ngủ say bụng hướng lên trời. Gỡ đuôi tiểu Cửu xuống khỏi bụng, Lục Bất Phá ngồi dậy, lúc này mới cảm thấy thật đói, đói sắp chết luôn. Hiên Viên Chiến không có đây, chẳng biết đi làm gì rồi.

“Ô ô…” Tiểu Phá tỉnh ngủ rồi sao?

“Tỉnh rồi, Quang Vinh, mở đèn đi” Khoang ngực sáng lên.

Lục Bất Phá từ trên ghế dựa đi xuống, sờ sờ vách khoang Quang Vinh: “Hiên Viên Chiến đâu?”

“Ô ô…” Đang chuyển nhà.

“Nga” Đầu có chút choáng, nhớ tới mình gần như cả ngày không ăn gì, Lục Bất Phá lấy bánh gạo đặt trên bệ kiểm soát qua. Rõ ràng rất đói, nhưng cắn vào vài miếng lại chả có khẩu vị. Đồ ăn nơi này vốn khó nuốt, mà hiện tại Lục Bất Phá lại càng cảm thấy khó nuốt hơn. Muốn ăn thịt quá a.

“Ô…” Có muốn kêu tiểu Chiến trở về hay không?

“Ta ra ngoài vậy” Lục Bất Phá lấy quần áo qua mặc vào, đột nhiên nhớ tới một sự kiện, hắn cầm thông tấn khí cao cấp trên bệ kiểm soát qua, kết nối thông tấn khí của Charlie King.

“Tiểu Phá” Đối phương vừa kết nối liền cao hứng hô.

“Charlie King” Lục Bất Phá rất áy náy, “Hôm qua trở về muộn quá, không có cơ hội nói chuyện với Charlie King. Thân thể Mật Nhi sao rồi? Muộn chút nữa ta muốn đến xem nàng, có bất tiện không”

“Tiểu Phá sao lại khách khí với Charlie King như vậy?” Đối phương dường như có chút không vui, sau đó thật ôn nhu nói: “Mật Nhi nhớ ngươi lắm. Nó đã xuất viện rồi, chờ vết thương tốt hẳn là có thể lắp chân máy. Bây giờ nó đang ở nhà, tiểu Phá bất cứ lúc nào cũng có thể đến thăm nó. Bất quá hôm nay thì không được, tiểu Phá mới trở về, vẫn nên nghỉ ngơi trước hai ngày đi”

“Không sao, hôm nay ta đã ngủ cả ngày, không việc gì nữa. Vậy ta ăn cơm tối xong sẽ qua thăm Mật Nhi nha”

Biết Lục Bất Phá có những thời điểm rất cố chấp, Charlie King cũng không khuyên bảo nữa: “Được. Đúng rồi, tiểu Phá, Tại sao đột nhiên muốn chuyển đến doanh địa đội hành động đặc biết ở vậy?”

Bởi vì có một con siêu đại cấp kẹo da trâu sống chết muốn ở cùng một chỗ với hắn, nên hắn buộc phải như vậy.

“Ô…” Tiểu Quang muốn ở cùng một chỗ với tiểu Phá, tiểu Chiến.

Lục Bất Phá đáp: “Hiên Viên Chiến là hộ vệ của ta, nhưng hắn cũng là đội trưởng đội hành động đặc biệt. Lần này đến Âu Mễ Già tinh, ta cảm thấy hắn không thể ly khai đội hành động đặc biệt được. Cho nên muốn làm biện pháp điều hòa, ta dọn đến đội hành động đặc biệt, như vậy thuận tiện cho công tác của hắn, an toàn của ta cũng càng được bảo đảm.

Charlie King bên kia trầm mặc giây lát, rồi sau đó nói: “Tiểu Phá dọn đến đội hành động đặc biệt đúng là rất an toàn.”

“Sao vậy? Charlie King?” Lục Bất Phá nghe ra Charlie King muốn nói gì đó.

Charlie King bên kia mỉm cười: “Là Biệt Lâm, Trầm Dương, La Bác và Gollum, sau khi biết ngươi muốn dọn đi, bọn hắn rất luyến tiếc”

Chuyện này Lục Bất Phá đã sớm nghĩ tới rồi, nói: “Ta cũng luyến tiếc bọn hắn a. Bên đội hành động đặc biệt coi như là nơi ta cư trú, bình thường ta vẫn sẽ ở nhà trọ. Có người đến tìm ta mà lúc nào cũng chạy qua bên này cũng không thích hợp. Nói gì thì bên này cũng xem như căn cứ bí mật. Ta lại không muốn đến phòng làm việc của Ủy ban, ở nhà trọ vẫn tùy thích hơn. Không phải Biệt Lâm muốn ghi chép ngôn hành của ta sao? Dù sao bình thường hắn cũng phải đi theo ta mà”

“Như vậy thì quá tốt rồi” Charlie King thở phào nhẹ nhõm, “Ngoại trừ nhân viên đặc biệt của quân bộ, chúng ta không thể tùy tiện tiến vào quân doanh đội hành động đặc biệt, nếu phần lớn thời gian tiểu Phá ở bên đó, chúng ta sẽ rất khó gặp được ngươi”

“Hắc hắc” Lục Bất Phá cười mờ ám, “Nguyên lai Charlie King kuyến tiếc ta a”

“Đúng a, ta luyến tiếc tiểu Phá” Charlie King cũng cười. Khóe mắt Lục Bất Phá có chút ẩm ướt, cảm giác được mọi người quan tâm, thương yêu thật “Tệ” quá.

“Ân, nói cho Mật Nhi, tối ta đến thăm nó”

“Được, nó sẽ rất cao hứng, tối nay nhất định sẽ hưng phấn đến ngủ không được”

“Ha hả”

Nói chuyện với Charlie King xong, Lục Bất Phá ăn nốt phần bánh gạo còn lại. liếc nhìn dụng cụ hiển thị thời gian trên bệ kiểm soát, Lục Bất Phá mới phát hiện hôm nay đã là 6 tháng 10 rồi. Mùa đông tháng 10 ở Bắc Đàn không phải là loại rét lạnh thấu xương, mà có chút giống cuối thu, nhưng gió không lớn như vậy. Úp sấp trước khoang ngực, nhìn mọi người vội vội vàng vàng bên dưới, Lục Bất Phá duỗi lưng một cái.

“Tiểu Quang, ngươi trông tiểu Cửu, ta đi tắm cái”

“Ô!” Quang Vinh làm anh trai đặc biệt có ý thức trách nhiệm.

Mặc dù bên trong khoang ngực rất ấm áp, Lục Bất Phá vẫn đắp cho tiểu Cửu tấm thảm. Chẳng biết có phải tâm tình thay đổi hay không, hắn đột nhiên cảm thấy tiểu Cửu không đáng sợ chút nào, ngược lại thật đáng yêu. Nhất là khi nó nãi thanh nãi khí phát âm lại càng đáng yêu không chịu được. Chả trách có người nói: người có bộ dáng xấu giọng nói đều rất êm tai. Hiên Viên Chiến cũng vậy, thanh âm thật dễ nghe, bộ dáng sao, không cần bàn tới nữa. Lục Bất Phá rất không muốn nghĩ: những người bộ dáng đẹp mà giọng cũng êm tai như hắn đây quả thật quá hiếm.

“Ô…” Nó cũng vậy.

“Phải, phải, tiểu Quang là người đẹp trai nhất Mang Tà tinh”

Vừa nghe đã biết nói dóc, sau khi Lục Bất Phá chọc cười Quang Vinh xong, bảo Quang Vinh ôm hắn ra khỏi khoang ngực. Hắn vừa xuống đất, Phượng hoàng cuộn tròn bên chân Quang Vinh liền đứng dậy, Lục Bất Phá sờ sờ nó: “Tiểu Cửu còn đang ngủ, ngươi tự vào rừng tìm thức ăn đi, nếu nó thức dậy Quang Vinh sẽ đưa nó xuống, ngươi có thể đi dạo với nó trong doanh địa, nhưng không được để nó quấy phá”

“Nha ô”

Quả nhiên là một anh trai khiến người ta yên tâm a, Lục Bất Phá định quay lưng tìm người hỏi xem Hiên Viên Chiến ở đâu thì lại thấy một tên sửu nam bán gương mặt đang chạy nhanh về phía hắn. Lục Bất Phá cười đi lên, lúc đối phương gần sát, nói: “Ta muốn đi tắm, nấu cho ta chút cháo, đói rồi”

“Đến chỗ ở trước đây của ta tắm đi” Nếu không phải ở đây quá nhiều người, Hiên Viên Chiến rất muốn ôm Lục Bất Phá đi.

Lục Bất Phá ngẩng đầu, cố ý không hiểu ý những lời này: “Cái gì mà ‘Chỗ ở’ trước đây? Ngươi cũng muốn dọn nhà?”

Bán gương mặt Hiên Viên Chiến nháy mắt trầm xuống: “Ta bây giờ có ‘Nhà’ rồi, đương nhiên phải ở trong ‘Nhà’!”

“Nhà ngươi ở đâu?”

“Tiểu Phá!”

Lục Bất Phá bật cười: “Hiên Viên Chiến, ta cảm thấy chọc ngươi vô cùng thú vị”

“Tiểu Phá!” Bán gương mặt Hiên Viên Chiến có chút nguy hiểm.

“Sao nào, muốn giáo huấn ta hả?” Xoay người qua liếm liếm môi khiêu khích Hiên Viên Chiến, Lục Bất Phá đột nhiên bỏ chạy, “Tối nay ta muốn đi thăm Mật Nhi, ngươi vào rừng hái hoa cho ta, càng nhiều càng tốt”

Bán gương mặt Hiên Viên Chiến có rút, chờ sau khi “Nhà” chỉnh lý ổn rồi, hắn nhất định sẽ chỉnh lý tới Lục Bất Phá!

Đứng dưới vòi sen, Lục Bất Phá sờ sờ bụng trái mình, nóng nóng tê tê, ấn ấn không có thấy gì kỳ quái. Cái loại cảm giác không đau không ngứa, nhưng cũng chẳng bình thường. Nhớ tới Pháp Lý Bố Pharaoh từng nói phần bụng bên trái của hắn có nhiều hơn một cơ quan so với người thường, trong lòng Lục Bất Phá có chút sợ hãi, không phải cơ quan đó xảy ra chuyện gì chứ. Lại ấn một hồi, xác thực không có cảm giác đau đớn, Lục Bất Phá quyết định không cần nói ra. Một chút phản ứng trên người hắn đều sẽ bị Liên bang xem là tình hình khẩn cấp, hắn cũng không muốn bị biến thành chuột bạch nghiên cứu. Hơn nữa gia khỏa Hiên Viên Chiến kia sẽ khẩn trương chết mất. Đợi thời gian nữa coi ổn không, nếu xuất hiện triệu chứng đau đớn hay khó chịu khác, hắn sẽ nói sau.

Mẫn cảm trên người vào ngày thứ hai khi Pharaoh rời đi cơ bản đã tốt hơn nhiều, da Lục Bất Phá so với lúc hắn vừa tỉnh lại càng trắng cũng càng sáng bóng hơn. Lục Bất Phá không thích như vậy. Da nam nhân có màu lúa mạch vẫn dễ nhìn hơn, như Hiên Viên Chiến. Phải tìm lúc nào đó Bắc Đàn nắng tốt, đi phơi nắng thôi. Tắm rửa xong, Lục Bất Phá đứng trước gương sấy tóc, tầm mắt rơi trên cổ, hắn hiếy kỳ sờ lên. Lần đó vì ép Trát Khố Đạt nói ra tung tích Hiên Viên Chiến, hắn không cẩn thận làm cổ bị thương, sau này nhiều việc quá, hắn cũng không có thời gian để ý.

Áp sát vào gương, hắn cẩn thân5 xem xét một hồi, kỳ quái, cư nhiên một chút sẹo cũng không có, ngay cả nó lành lúc nào hắn cũng không biết, lúc tìm được Hiên Viên Chiến ở Âu Mễ Già tinh, người nọ giống như cũng không phát hiện cổ hắn bị thương, chẳng lẽ trước lúc tìm được Hiên Viên Chiến, vết thương trên cổ hắn đã lành rồi? Ngẫm lại lần đầu của hắn cùng Hiên Viên Chiến, mông mình bị thương nặng, ngày thứ hai cũng không còn đau đến độ hết nhúc nhích như đêm trước nữa, ngày thứ ba lúc vẽ tranh cho Pharaoh trên cơ bản đã khỏi hẳn. hắn cứ nghĩ là do tác dụng của dịch mật. Nhưng từ đó trở về sau, hắn và Hiên Viên Chiến mỗi khi lên giường đã không còn bị thương nữa. Chẳng lẽ năng lực lành lặn trên cơ thể hắn rất mạnh? Lục Bất Phá không hề vui mừng vì phát hiện này, mà ngược lại tương đối trầm trọng.

Cấu tạo cơ thể khác người bình thường, mạc danh kì diệu dư ra một bộ phận; mái tóc nửa năm cũng không dài thêm; còn có làn da càng ngày càng trắng…Lục Bất Phá rùng mình một cái, hắn rốt cuộc là xuyên vào thân thể gì vậy? cửa phòng tắm bị người đẩy mở, Lục Bất Phá từ trong gương biết người tới là ai. Người vừa đến thấy sắc mặt hắn không được tốt, đi qua ôm hắn từ phía sau: “Làm sao vậy? Khó chịu?”

“Hiên Viên Chiến, nếu khối cơ thể ta xuyên qua này kì thực là một sinh vật rất đáng sợ, ngươi có…”

“Sẽ không”

Hiên Viên Chiến cắt ngang giả thiết của Lục Bất Phá: “Mặc kệ thân thể này có như thế nào, ngươi vẫn là Lục Bất Phá”

Lo lắng trong mắt Lục Bất Phá biến mất, cười nói: “Ta là Mang Tang Tử tiên sinh. Là tổ tiên ngươi”

“Ngươi là Lục Bất Phá, là bạn đời của ta” Hiên Viên Chiến trầm giọng nói, siết chặt hai tay, “Bất Phá, ngươi là nam tính, ta sẽ không nói ngươi là vợ ta, như vậy là không tôn trọng ngươi. Ngươi là Mang Tang Tử của Liên bang, nhưng chỉ là Lục Bất Phá thuộc về ta”

Lục Bất Phá quay người qua, kiễng chân ôm cổ Hiên Viên Chiến, cười đến Hiên Viên Chiến thất thần. Hắn kéo đầu Hiên Viên Chiến xuống, môi dán lên miệng hắn: “Cái tên sửu nam khiếm khuyết quá 30% ngươi, nếu ta không cần ngươi, chắc chắn sẽ không ai cần. Ta đành bất đắc dĩ nhận lấy vậy, coi như một việc công đức đi”

“Ngươi chỉ có thể cùng ta làm!” Hiên Viên Chiến ngậm môi Lục Bất Phá, cho dù hắn có xấu có già, Lục Bất Phá cũng chỉ có thể cùng hắn làm!

Không làm với ngươi thì làm với ai đây! Ta cũng đâu có hứng thú để người khác làm mông mình nở hoa chứ. Lục Bất Phá choáng choáng mê mê nghĩ, lúc hạ thân Hiên Viên Chiến xuất hiện biến hóa, hắn đột nhiên đẩy Hiên Viên Chiến ra, thở hồng hộc nói: “Tối nay ta phải đi thăm Mật Nhi, kêu ngươi hái hoa, ngươi hái chưa?”

Bán gương mặt Hiên Viên Chiến co rút: “Hái rồi!”



Lục Bất Phá vốn muốn mua chút quà tặng cho Mật Nhi, nhưng lúc hắn thức dậy cũng đã muộn rồi, nếu phải mua quà chắc chắn sẽ rất vội, lại không biết Bắc Đàn có gì tốt mua. Nghĩ nghĩ, quyết định cứ hái hoa đi thôi. Hiên Viên Chiến tựa hồ phát động đội viên cùng nhau tàn phá khu rừng, hoa hái về nhiều đến độ có thể mở luôn tiệm hoa. Lục Bất Phá chọn vài chục bông thích hợp làm thành bó, những bông khác hắn kêu các đội viên đội hành động đặc biệt chăm sóc kỹ, đợi hắn về xử lý sau.

Tiểu Cửu thức dậy, sống chết không chịu rời khỏi Lục Bất Phá, mặc dù không quấn ôm Lục Bất Phá nữa, nhưng lại dùng đuôi cuốn tay hắn, đòi đi theo. Lục Bất Phá vô phương, đành dẫn nó theo. Quang Vinh lúc này có chút hiểu chuyện, nó cũng biết đầu mình quá bự, không tiện ra ngoài, mà tiểu Phá và tiểu Chiến đã dọn đến doanh địa ở rồi, nó không nháo nữa. Phượng hoàng không đi theo, này làm Lục Bất Phá thực sự thở phào nhẹ nhõm. Dặn dò tiểu Cửu đến nhà Charlie King rồi phải nghe lời, hắn mang theo nó lên phi hành khí của Hiên Viên Chiến

Rất nhanh đã đến nhà Charlie King, Lục Bất Phá vừa xuống phi hành khí đã thấy Mật Nhi chống gậy đứng trước cửa. Khi nhìn thấy tiểu Cửu, Mật nhi chỉ ngẩng người, không có lộ ra vẻ sợ hãi, làm Lục Bất Phá rất cao hứng, hắn hy vọng Mật Nhi sẽ thích tiểu Cửu, dù tiểu Cửu xấu thì xấu thiệt, nhưng cũng là một “Bé con” rất đáng yêu.

Mật Nhi là một đứa trẻ dũng cảm, nàng không muốn ngồi xe lăn, sau khi có thể xuống giường liền chống gậy đi khắp nơi. Niềm vui khi thấy được Mang Tang Tử tiểu Phá ca ca đã lấn áp mọi cảm xúc khác của nàng, kể cả chấn động mà tiểu Cửu mang lại.

“Mật nhi, chúc mừng em xuất viện. Thật xin lỗi, vốn muốn vẽ một bức tranh làm quà ra viện cho em, kết quả gần đây anh bận quá, sau này nhất định đền bù” Đưa bó hoa đỏ vàng lam lục, màu gì cũng có mà lại phối đến cực kỳ đẹp mắt kia cho Mật Nhi, Lục Bất Phá nói với Mật Nhi đang phát ngốc ngắm bó hoa: “Làm sao vậy? Không thích à?”

“Mang Tang Tử tiểu Phá ca ca…” Kết quả, Quách Mật Nhi đột nhiên khóc lên, “Em thích, Mật Nhi rất thích…” Quá kích động rồi.

Ôm Mật Nhi hôn hôn lên hai má nàng, Lục Bất Phá nói: “Mật Nhi dũng cảm như vậy, hoa đẹp nhất đương nhiên phải dành tặng cho chiến sĩ mỹ thiếu nữ của chúng ta rồi”

“Mang Tang Tử tiểu Phá ca ca…” Mật Nhi đỏ mặt, thẹn thùng nhưng cũng cực kỳ vui sướng ôm Lục Bất Phá. Charlie King và chồng Quách An đứng một bên, trong mắt đầy cảm kích, cảm động. Bởi vì Lục Bất Phá xuất hiện, con gái họ biểu hiện mạnh mẽ hơn so với bất kỳ lúc nào trong quá khứ, ngay cả bác sĩ cũng phải kinh ngạc trước tốc độ khép miệng vết thương của nàng.

Đỡ Mật Nhi ngồi xuống, Lục Bất Phá hỏi: “Bao giờ mới có thể ráp chân giả?”

Charlie King nói: “Khoảng một tháng nữa, phải đợi toàn bộ xương Mật Nhi sinh trưởng hảo đã”

Lục Bất Phá ôm Quách Mật Nhi nói: “Chờ chân Mật Nhi ráp xong rồi, tiểu Phá ca ca dạy em khiêu vũ”

“Thật sao?” Mắt Mật Nhi sáng lên, khiêu vũ!

“Thật” Lục Bất Phá nháy nháy mắt, “Dạy Mật Nhi nhảy điệu Waltz, Mật Nhi nhảy nhất định rất đẹp mắt” Mang Tà nhân biết khiêu vũ rất hiếm, đây không phải là thứ mà bọn họ có cơ hội được học. Chỉ có dân bản xứ Thiết Đạt nhân là biết khiêu vũ, hai ngày lễ mỗi năm của Liên bang Mang Tà cũng chỉ tìm người bản xứ tới khiêu vũ, nhưng phần lớn đều là những kiểu rất nghiêm túc. Trẻ em như Mật Nhi có thể tiếp xúc với khiêu vũ gần như không có.

“Cảm ơn Mang Tang Tử tiểu Phá ca ca, ta sẽ học chăm chỉ!” Quyết tâm khôi phục khỏe mạnh hiện nay của Quách Mật Nhi đã nâng thêm một tầng. Thấy nàng càng lúc càng có sức sống, Lục Bất Phá lại nhịn không được ôm chặt nàng,  như anh trai ôm em gái.

Nhưng có “Người” không cao hứng. Tiểu Cửu đột nhiên nhảy lên đùi Lục Bất Phá, chín cái vuốt lại bấu cứng ngắc, hung tợn há chín cái miệng với Quách Mật Nhi: “Tíu”

“Tiểu Cửu, không được thiếu lễ độ với em gái!” Lục Bất Phá không biết gia khỏa này kích thích chỗ nào.

“Tíu tíu!” Tiểu Cửu chẳng những không nghe lời, ngược lại càng kêu lớn tiếng hơn.

“Tiểu Cửu_____” Giọng Lục Bất Phá trầm xuống.

Mười tám con mắt của tiểu Cửu đáng thương nhìn Lục Bất Phá, nước mắt đột nhiên tuôn ào ạt: “Ma ma…Tíu tíu…” Lục Bất Phá sửng sốt, Quách Mật Nhi bị tiểu Cửu dọa đến sững sốt, Charlie King và chồng cũng sững sốt luôn, chỉ có mình Hiên Viên Chiến là biết xảy ra chuyện gì.

“Ma ma ma…” Đầu tiểu Cửu dán sát vào người Lục Bất Phá, bộ dáng thoạt nhìn muốn bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu đáng thương, Lục Bất Phá xoay người xấu hổ cười nói với Charlie King: “Charlie King, tiểu Cửu phải ngủ rồi, ta trở về trước đây” Ôm tiểu Cửu đứng dậy, hắn một tay sờ sờ đầu Mật Nhi, “Mật Nhi, hôm khác tiểu Phá ca ca sẽ đến thăm em”

“Mang Tang Tử tiểu Phá ca ca bề bộn nhiều việc, khỏi cần đến thăm Mật Nhi. Chân Mật Nhi sẽ sớm khỏi thôi” Quách Mật Nhi rất hiểu chuyện nói, gạt địch ý của tiểu Cửu đối với nàng  sang một bên.

“Tiểu Phá ca ca có bận cỡ nào vẫn có thời gian thăm em mà” Hai tay nâng tiểu Cửu, Lục Bất Phá tạm biệt cả nhà Charlie King, bước nhanh lên phi hành khí.

Cửa khoang vừa đóng, Lục Bất Phá gõ nhẹ vào đầu tiểu Cửu: “Mật Nhi là em gái ngươi, chị ngươi, ngươi ăn dấm bậy bạ cái gì!” Lục Bất Phá mặc kệ vai vế, chỉ quan tâm số tuổi.

“Ma ma ma ma ma…” Chín cái đầu của tiểu Cửu lắc như trống bỏi, không thích Lục Bất Phá đối tốt với người khác.

“Im lặng” Lục Bất Phá dâng tràn một nỗi bất lực, tại sao những “Người” hắn gặp phải đều lòng dạ hẹp hòi như thế?

“Tíu” Tiểu Cửu bấu Lục Bất Phá cứng ngắc, “Quang, pu”

Bất đắc dĩ thở dài, Lục Bất Phá ôm chặt tiểu Cửu, “Tiểu Cửu, ngươi và tiểu Quang đều là người thân, không ai có thể thay thế được các ngươi. Mật Nhi là một bé gái kiên cường, ta rất thích nàng, xem nàng ấy như em gái ngươi. Ngươi không chấp nhận, ta không miễn cưỡng, nhưng ngươi không thể không cho ta quan tâm đến những người khác. Tiểu Cửu, nghe lời, bất kể ta quan tâm ai thì ngươi và tiểu Quang vẫn khác họ, hiểu chưa?”

“Ma ma…” Tiểu Cửu không hiểu, sợ Lục Bất Phá bị người ta cướp mất.

“Không hiểu cũng phải hiểu” Lục Bất Phá cũng chẳng biết vì sao lại nghe hiểu được ý tiểu Cửu muốn nói, có lẽ bởi vì sự ra đời của tiểu Cửu có liên quan đến hắn.

“Ma…” Tiểu Cửu không muốn.

Nâng đầu tiểu Cửu, Lục Bất Phá hôn thật mạnh lên mỗi cái, ra lệnh: “Còn tiếp tục tùy hứng ta sẽ không ôm ngươi ngủ nữa!”

“Tíu!” Nó nghe lời!

“Vậy mới ngoan” Quả nhiên dọa được.

Bầu trời Bắc Đàn tối đi, tại một căn nhà hoang gần rừng Mạch Tạp, có người đang lén lút truyền tín hiệu ra ngoài: Mang Tang Tử, rất có thể sẽ trở thành lãnh tụ tinh thần trên ý nghĩa nào đó của Liên bang Mang Tà. Hắn từ Âu Mễ Già tinh mang về hai con vật kỳ lạ. Tranh của Phương hoàng và tiểu Cửu đã được chuyển ra ngoài.

Khi tranh tiểu Cửu xuất hiện tại một nơi tối đen khác, xung quanh bùng lên tiếng kinh hô.

“Nó…Phải là của chúng ta”

“Oanh”

Tiếng kêu la tán thành phá tan nóc nhà, bóng tối xôn xao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.