Thiếu Nữ Xinh Đẹp Của Tướng Quân

Chương 39




Sao tự nhiên mình lại sinh con? Sao tự nhiên sinh? Sao lại như vậy… Cuộn mình ở trên giường, ôm chặt lấy đầu, Lục Bất Phá cố gắng tiêu hóa tin tức đả kích và tàn khốc nhất. Không phải cái loại tình huống kỳ quái này chỉ xuất hiện trong thế giới của đám nữ nhân kia sao? Sao khi không hắn lại trúng thưởng vậy nè trời? Nhất định là sai lầm, là nhầm lẫn, đúng, là nhầm lẫn rồi…

Sau ngày nhận được tin dữ, Lục Bất Phá khóa trái cửa nhốt mình trong phòng bệnh, không gặp bất cứ ai. Bên ngoài, Pháp Lý Bố lo lắng nhìn qua khung cửa kính hỏi: “Còn bao lâu nữa Hiên Viên thượng tá mới có thể đuổi kịp?”

Thượng Quan Nông cũng lo lắng trả lời: “Ít nhất khoảng 42 tiếng nữa.”

Trầm Dương bất an tiếp lời: “Thượng Quan trưởng phòng, Tiểu Phá tự giam mình bên trong suốt bốn ngày, hôm nay hắn chưa ăn gì cả.”

Thượng Quan Nông gõ gõ cửa phòng bệnh, nhưng người bên trong không phản ứng. Hắn lại gõ cửa: “Tiểu Phá, là ta, ta có thể vào không?”

Mờ mịt ngẩng đầu nhìn người đứng trước cửa, Lục Bất Phá càng vùi đầu sau hơn, ai cũng không muốn gặp. Sao tự dưng có con vậy… Chung quy bị lỗi chỗ nào? Sờ lên miệng vết thương trên bụng trái, nơi đó đã lành hẳn, Lục Bất Phá liều mạng lắc đầu, không, tuyệt đối không. Cái bộ phận dư ra kia chắc chắn không hề liên quan đến đứa bé, không, không có!

Thượng Quan Nông lấy chìa khóa phòng bệnh ra, mở cửa. Nghe thấy tiếng cửa mở, Lục Bất Phá kéo chăn trùm kím cả người. Thượng Quan Nông thở dài, đi tới bên giường. Đồ ăn để trên tủ đầu giường chưa bị đụng tới. Ngồi xuống ghế dựa bên giường, Thượng Quan Nông mở miệng: “Thật không thể chấp nhận sao?”

Người trong chăn không lên tiếng.

Thượng Quan Nông thản nhiên nói: “Thời điểm Tiểu Tinh Tinh sinh ra vô cùng nguy hiểm, nếu không có Pha-ra-ông, có thể bé con sẽ không bao giờ nhìn thấy bầu trời vũ trụ đầy sao. Nhưng nhóc con đó thật kiên cường. Mỗi ngày cố hết sức để lớn lên.”

“Ta là đàn ông.” Lục Bất Phá rúc trong ổ chăn nói, nước mắt chảy ra, “Đây càng không phải là tiểu thuyết, sao ta có thể sinh con chứ? Chẳng lẽ các ngươi không thấy điều này thực sự hoang đường à? Đàn ông sinh con, so với gà trống đẻ trứng còn đáng sợ hơn.”

“Sao lại hoang đường?” Không rảnh để ý tới “Gà trống” là cái gì, Thượng Quang Nông tăng âm lượng, “Với chúng ta, mỗi sinh mạng đều rất đáng quý. Nếu Tiểu Tinh Tinh sinh ra bằng hình thức đó, chắc chắn có lý do. Tiểu Phá, ngươi có thể thai nghén đứa nhỏ, điều đó nói lên thân thể ngươi có cấu tạo khác và tiến hóa hơn so với người Mang Tà. Có thể nhân loại phát triển đến một giai đoạn nhất định, bộ phận sinh dục sẽ có ở cả nam lẫn nữ.”[Ước gì từ đây đến lúc bị đốt, mình được chứng kiến tận mắt đàn ông sinh con.*nắm chặt tay*]

“NP, tổng thụ… Cái gì cũng được, chỉ có sinh con là ta không thể chấp nhận.” Lục Bất Phá hét to trong chăn, “Quá khủng bố! Quá khủng khiếp! Ta là đàn ông đó!” Nghĩ đến ánh mắt khi mọi người nhìn mình, cả người Lục Bất Phá liền phát run. Hắn nhất định sẽ trở thành động vật quý hiếm bị đem đi nghiên cứu!

Thượng Quan Nông còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy bộ dạng Lục Bất Phá, hắn đành từ bỏ. Tiểu Phá hoàn toàn không thể chấp nhận sự thật, thân là đàn ông mà có thể sinh con, thầm thở dài trong lòng, tại sao không thể chấp nhận chứ? Bé con mới sinh được vài ngày kia đáng yêu biết bao nhiêu.

“Tiểu Phá, ngươi bình tĩnh lại đi. Thân thể ngươi còn chưa hồi phục hoàn toàn, đừng bỏ bữa như vậy. Hơn nữa, Tiểu Tinh Tinh… cần ngươi.” Vỗ vỗ lên con nhộng trên giường, Thượng Quan Nông đành rời đi. Mở cửa, lắc đầu với những người lo lắng đợi bên ngoài: “Chỉ có thể chờ Chiến trở về, xem hắn có biện pháp nào thuyết phục Tiểu Phá được không.”

Lúc này, lòng Lục Bất Phá rối như tơ vò, gương mặt bỉ bỉ của mẹ xuất hiện trước mắt, Hác Giai cười gian: “Tiểu Phá a Tiểu Phá, thì ra ngươi có thể sinh con thật a, moah ha ha ha… Cuối cùng chúng ta có thể tận mắt nhìn thấy nam nam sinh tử rồi nga.”

“Không có, ta không có sinh! Đó là ảo giác! Ảo giác!”

Hình ảnh chuyển đổi, là một nhóm bác sĩ mặc áo blouse trắng, tay cần dụng cụ nhe răng cười cười: “Mang Tang Tử tiên sinh, chúng ta muốn kiểm tra bộ phận sinh dục của ngươi một chút a, nhất định sẽ tìm ra được phương pháp làm cho đàn ông mang bầu. Xin đừng hoảng sợ, sẽ không đau đâu, chỉ cắt một phần thịt nhỏ ở bụng mà thôi.”

“Cút! Cút ngay! Các ngươi mới sinh con! Cả nhà các ngươi mới sinh con!”

Hình ảnh lại chuyển, là một thằng nhóc vẻ mặt nham nhở chảy nước miếng, nhìn hắn cười ngây ngô: “Mẹ, mẹ, con muốn ăn kẹo~.”

“A!! Đừng có gọi ông đây là mẹ! Ông là đàn ông! Không phải mẹ! Ăn kẹo cái đầu ngươi á quỷ nhỏ!”

“Ô ô…” Tiểu Phá, Tiểu Phá đừng bỏ Tiểu Tinh Tinh, đừng bỏ Tiểu Quang… Nghe thấy lời nói trong nội tâm sợ hãi của Lục Bất Phá, Quang Vinh lo sợ gọi lớn trong đầu.

“Ta không phải mẹ, ta là đàn ông, ta không sinh đứa nhỏ… Ta không phải mẹ, ta là đàn ông, ta không sinh đứa nhỏ…” Lục Bất Phá không hề nghe thấy âm thanh Quang Vinh la lớn, hắn cố hết sức cuộn tròn người lại. Thật đáng sợ, thật đáng sợ, tất cả đều quá đáng sợ. Như thể tận mắt nhìn thấy được những ngày sau khi trở lại Mang Tà Tinh, mỗi ngày đều bị đem ra làm thí nghiệm bắt buộc sinh con. Thậm chí bị biến thành người thực vật sống nhờ máy móc!

Vô số hình ảnh khủng bố trên phim chiếu châm lần lượt hiện ra trước mắt Lục Bất Phá. Ngay cả chủ tịch quốc hội Bạch Thiện, Hiên Viên Tri Xuân vốn là những ông cụ hiền lành cũng biến thành mấy ông già quái đản. Lục Bất Phá càng nghĩ càng sợ, càng sợ càng không thể khống chế đại não. Nghĩ bậy nghĩ bạ tự dọa bản thân sắp hỏng luôn rồi, cả người run rẩy. Một người chưa từng uống sinh tử dược, cũng chả phải đến từ bộ tộc kỳ tích, nơi mà đàn ông có thể sinh con, vậy mà có thể mang thai… Lục Bất Phá cố gắng cuộn tròn người, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, ai tới cứu hắn đây… Hiên Viên Chiến, ngươi đang ở đâu…



Trong vũ trụ, một chiếc phi thuyền chiến đấu lấy tốc độ nhanh nhất bay tới chúa hạm Hàn Cát. Khi chúa hạm thu được tín hiệu truyền tới, lập tức mở cửa khoang đáy. Pháp Lý Bố, Thượng Quan Nông, Tư Không Vô Nghiệp, Âu Dương Long, Trầm Dương cùng La Bác lo lắng chờ đợi ở ban công bên cạnh. Lúc phi thuyền đáp xuống, Pháp Lý Bố và Thượng Quan Nông khẩn cấp đi đến trước cửa phi thuyền.

Phi thuyền vừa mới ngưng động cơ, cửa liền mở ra, Pháp Lý Bố kích động vạn phần: “Cảm tạ đại thần, Hiên Viên thượng tá, cuối cùng ngài đã trở lại!”

Thượng Quan Nông nói rất nhanh: “Chiến! Đi đến phòng bệnh nhanh lên. Tiểu Phá khóa trái cửa, nhốt mình bên trong không muốn gặp ai.”

Hiên Viên Chiến im lặng ra khỏi phi thuyền. Hắn gấp gáp trở về từ chiến trường, tóc tai rối bù, cằm lúng phún râu chưa cạo. Nửa bên mặt hiện ra nét lo âu, đi nhanh theo Thượng Quan Nông và Pháp Lý Bố đến trước phòng bệnh Lục Bất Phá, con mắt tràn đầy tơ máu vì nhiều ngày chưa ngủ. Cánh tay trái bị hư khi cứu Tiểu Cửu vẫn chưa kịp thay cái mới. Trong đầu đều là tiếng Quang Vinh khóc nấc: Tiểu Chiến, Tiểu Phá đang rất sợ, Tiểu Phá đang rất sợ… Tiểu Phá không cần Tiểu Quang và Tiểu Tinh Tinh, ô ô ô…

“Chiến, có muốn nhìn Tiểu Tinh Tinh trước không?” Lên đến tầng có phòng bệnh của Lục Bất Phá, ngón tay Thượng Quan Nông chỉ về một căn phòng, “Tiểu Tinh Tinh ở phòng đằng kia.”

Hiên Viên Chiến thu nửa bước chân về, Âu Dương Long tiếp lời: “Đi xem Tiểu Tinh Tinh trước đi, nhóc con đó lớn lên không ít.”

Mím môi, Hiên Viên Chiến nhìn về phía Thượng Quan Nông, đối phương lập tức hiểu ý: “Đi theo ta.”

Đứng trước cửa phòng “Chăm sóc trẻ sơ sinh”, con mắt thâm quầng của Hiên Viên Chiến liền đỏ lên. Khi Thượng Quan Nông đẩy cửa ra, hô hấp của hắn bắt đầu dồn dập. Giữa phòng, nhóc con nằm ngủ trong lồng giữ ấm lọt vào trong mắt ba ba mình. Ngủ rất say, cái mũi nho nhỏ phập phồng. Lúc mới sinh, còn chưa lớn bằng bàn tay ba, nhưng bây giờ cần ba ba dùng 2 tay mới ẵm được.

Hốc mắt cay nóng, Hiên Viên Chiến đưa tay che má phải, Tư Không Vô Nghiệp vỗ thật mạnh vài cái lên vai hắn: “Tới bế Tiểu Tinh Tinh đi. Bây giờ đã có thể ra khỏi lồng giữ ấm.”

Hầu kết di động vài cái, Hiên Viên Chiến buông thỏng tay, mắt phải ươn ướt: “Ta đi xem Tiểu Phá.” Âm thanh rất khàn.

“Cũng tốt.” Tư Không Vô Nghiệp thông cảm cho tâm tình hắn lúc này.

Đoàn người đi đến trước cửa phòng của Lục Bất Phá, nhìn qua kính thủy tinh, Hiên Viên Chiến không thấy người đâu, chỉ có một con nhộng cuốn chăn cuộn mình nằm trên giường. Thượng Quan Nông nói: “Tiểu Phá nhốt mình trong chăn, không ăn không uống. Chiến, xin nhờ ngươi.” Nói rồi, hắn lấy ra chìa khóa mở cửa.

Sau khi đóng cửa, Hiên Viên Chiến cởi bộ quân trang bẩn ra, tùy tay ném trên ghế sa lon, chậm rãi đi tới bên giường bệnh. Con nhộng trên giường vẫn bất động giả chết. Hiên Viên Chiến ngồi lên giường, thân người cao to làm cái giường phát ra tiếng vang. Nhộng hơi nhúc nhích, cố kéo chăn chùm kín bản thân hơn.

Đặt tay lên chăn, Hiên Viên Chiến mở miệng: “Tiểu Phá. Ta đã trở về.” Chăn chấn động rõ ràng. Ngay lúc Hiên Viên Chiến do dự không biết làm sao để người bên trong đi ra, chăn tự nhúc nhích.

Xốc mạnh chăn lên, nhìn cái mỗ nam nhân cuối cùng cũng lộ diện, vẻ mặt Lục Bất Phá do quá sợ hãi mà co rúm, khóe miệng run run vài cái, trước khi đối phương mở miệng, hắn trực tiếp động thủ tới: “Đều tại ngươi! Đều tại ngươi! Đều tại ngươi! Đều tại ngươi…” Quyền đấm cước đá vẫn chưa đủ thuyết minh sự phẫn nộ trong lòng hắn.

“Đều tại ngươi, đều tại ngươi, đều tại ngươi…” Lục Bất Phá vừa khóc vừa đánh, vài ngày không ăn cơm nhưng sức đánh người không nhỏ chút nào. Hiên Viên Chiến ôm hai bên thắt lưng hắn, tùy ý người kia đánh mình mình.

Mấy người bên ngoài được trực tiếp mục kích bộ phim “Võ hiệp” mà sững sờ, cùng cảm thán lực ảnh hưởng của Hiên Viên Chiến. Thượng Quan Nông thoáng nhẹ nhàng thở ra, Tiểu Phá chịu để ý tới Chiến, tình hình chuyển biến tốt lên rồi.

“Đều tại ngươi… Đều tại ngươi…” Đánh mệt, Lục Bất Phá oa oa khóc lớn. Hiên Viên Chiến khóe miệng bị đánh bầm tím, lặng yên đem Lục Bất Phá ôm vào lòng, hai tay ôm trọn lấy người kia.

“Đều tại ngươi…” Thời điểm hắn cần người nhất, hắn lại chạy mất tiêu.

“Tại ta.” Cánh tay siết lại.

“Đó là ảo giác, ta căn bản không có sinh con…” Cong chân, Lục Bất Phá hoàn toàn rúc trong lòng ngực rộng lớn của Hiên Viên Chiến, như thế hắn mới cảm giác được một chút an toàn.

“Thật xin lỗi.” Hiên Viên Chiến dùng cả người bao lấy người trong lòng đang bất an cực độ.

Tiếng nhận lỗi đánh nát hy vọng cuối cùng trong lòng Lục Bất Phá, nhưng bất đồng với thời điểm biết được chân tướng lúc ban đầu, hắn chỉ rấm rứt khóc, không hoảng loạn, không sợ đến lạnh cả người run rẩy.

“Thật xin lỗi, Tiểu Phá.” Hiên Viên Chiến khàn khàn nói bên tai Lục Bất Phá, “Thật xin lỗi. Ta đã thề sẽ bảo vệ ngươi thật tốt, ta không làm được. Khiến ngươi và… con, suýt chút mất mạng. Thật xin lỗi.”

“Ta không có, sinh đứa nhỏ…” Tiếng khóc Lục Bất Phá nhỏ đi, đầy ủy khuất và sợ hãi.

“Thật xin lỗi.” Mắt phải Hiên Viên Chiến đỏ bừng, âm thanh ám ách, “Tiểu Phá, xin đừng rời bỏ ta và con. Thật xin lỗi, xin lỗi ngươi, đều là lỗi của ta.”

Nắm chặt áo Hiên Viên Chiến, Lục Bất Phá khóc nức nở. Hiên Viên Chiến không ngừng ghé vào lỗ tai hắn nói “Thật xin lỗi”, từng tiếng “Thật xin lỗi” như đánh vào sâu trong lòng Lục Bất Phá, càng nghe càng muốn khóc cho to lên.

Những người đứng bên ngoài nhìn hai người gắt gao ôm nhau, mắt người nào cũng đỏ lên, Thượng Quan Nông vươn tay lau giọt nước nước mắt không kiềm được. Chưa bao giờ hắn cảm động như thế, thật hâm mộ 2 người kia.

Không rõ đã khóc bao lâu, tiếng khóc nhỏ dần, âm thanh “Thật xin lỗi” vẫn vang bên tai Lục Bất Phá. Hắn nức nở ngẩng đầu, thấy được khuôn mặt tiều tụy của Hiên Viên, thấy được vết bầm nơi khóe miệng, thấy được hình ảnh bản thân phản chiếu trong con mắt phải. Hiên Viên Chiến lấy tay lau nước mắt cho người trong lòng, vẫn thì thầm câu: “Thật xin lỗi.”

Khóe miệng Lục Bất Phá co rúm: “Ta, có phải là quái vật… không?”

“Đương nhiên không phải!” Bán khuôn mặt trầm xuống.

“Ta, đã, sinh con.” Ánh mắt lại mơ hồ.

“Cám ơn ngươi, Tiểu Phá.” Cuối cùng Hiên Viên Chiến không nhịn được, hôn lên môi Lục Bất Phá.

Hưởng thụ cảm giác tâm hồn được lấp đầy, không hề kháng cự, Lục Bất Phá ngẩng cổ lên để Hiên Viên Chiến hôn hắn sâu hơn. Hai đôi môi vừa xa cách dán lấy nhau, cảm giác gắn bó giao nhau truyền đến hai trái tim đang đập cuồng nhiệt. Nụ hôn dần trở nên kịch liệt, cả hai liều mạng quấn lấy đối phương, tựa như những lần phát cuồng và khó chịu những ngày trước đều do thiếu nụ hôn này.

Vòng tay ôm cổ Hiên Viên Chiến, Lục Bất Phá ngã nằm về phía sau, ghì chặt người ở trên người mình, hai đôi môi chưa từng tách ra dù chỉ một giây. Những ngón tay bằng thép lạnh lẽo cắm vào trong tóc, khiến hắn rùng mình một cái, nhưng nhanh chóng thay thế bằng ngọn lửa nóng rực chạy khắp người, khiến ai kia hưng phấn đến mức đầu ngón chân run rẩy.

Mấy vị khán giả bất đắc dĩ đứng bên ngoài trợn mắt há mồm, nhìn 2 diễn viên trên giường đang “ăn” cái miệng của nhau. Loại hình ảnh này đánh sâu vào thị giác bọn họ. Tuy không biết hai người kia đang làm cái gì, nhưng thiên tính con người làm trái tim đập mạnh. Đến cả Thượng Quan Nông vốn tao nhã cũng trừng lớn hai mắt, đầu óc trống rỗng.

Quang Vinh, đóng cửa sổ.

Cửa cuốn kim loại chậm rãi hạ xuống, ngăn cách những tầm mắt hiếu kỳ và kinh ngạc ở bên ngoài. Khi tấm chắn hoàn toàn kéo xuống, đột nhiên Hiên Viên Chiến mở banh hai vạt áo của người dưới thân, nút áo rơi loạn xạ trên mặt đất. Lục Bất Phá thở dốc kịch liệt, nhìn người kia xé quần hắn thành hai nửa, chỉ trong vòng 2 giây, Hiên Viên Chiến đã lột trụi hắn.

Hiên Viên Chiến cúi đầu gặm cắn, hôn lên từng tấc da thịt người yêu, Lục Bất Phá bất mãn nói: “Râu ngươi đâm ta đau muốn chết.”

“Aaa!” Hiên Viên Chiến hệt như một con sói đói “Cắn” lấy Lục Bất Phá.

Vết thương phần bụng trái giờ chỉ lưu lại một vệt màu đỏ nhạt, căn bản không hề nhìn ra nơi đó từng bị vỡ ra. Hiên Viên Chiến tràn ngập cảm kích và cảm động hôn lên, cái mũi Lục Bất Phá lên men: “Ta là đàn ông.”

“Ta rõ nhất.” Hiên Viên Chiến há mồm ngậm lấy vật nhỏ tinh xảo đang chào cờ.

Vùi hai tay vào tóc Hiên Viên Chiến, giọng nói Lục Bất Phá khàn khàn ngắt quãng: “Đều tại, ngươi… Đều tại, a, ngươi…”

Nhả ra ngọc trụ tinh xảo, Hiên Viên Chiến lót gối dưới thắt lưng người kia: “Đều tại ta.”

Lục Bất Phá hút hút cái mũi, vươn song chưởng, Hiên Viên Chiến hạ thấp người, để hắn ôm.

Hiên Viên Chiến vùi đầu vào cổ ái nhân, nước mắt Lục Bất Phá chảy xuống: “Đừng biến mất, khi ta cần, ngươi…”

“Thật xin lỗi, tuyệt đối sẽ không.” Đỡ lấy dục vọng, Hiên Viên Chiến từng chút một xâm nhập vào.

“Ta, đã rất sợ.”

“Thật xin lỗi, ta về trễ.”

“Ư… Đau…”

“Thật xin lỗi.”

“Ta nhớ ngươi, Hiên Viên Chiến…”

“Ta đã trở về.”

“Hiên Viên Chiến… A a… Đều, tại, ư… Ngươi… A…”

“Thật xin lỗi.”

Vô lực chịu đựng từng đợt đâm ra rút vào, Lục Bất Phá cứ luôn miệng trách hắn, Hiên Viên Chiến kiên nhẫn lập lại lời xin lỗi. Lúc bị Duy Lạp bắt, hắn rất sợ, nhưng không hoảng loạn, vì hắn tin Hiên Viên Chiến sẽ đến cứu hắn. Lúc rơi vào trong tay người Tắc Ba Nhĩ, hắn đau lắm, những vẫn không hoảng loạn, bởi vì Hiên Viên Chiến đang ở gần đó; nhưng khi hắn hoảng sợ phát hiện mình “Có thể” đã sinh đứa nhỏ, lại không biết Hiên Viên Chiến đang ở đâu.

“Hỗn đản… Hỗn đản…”

“Thật xin lỗi.”

Không dám tưởng tượng cảnh Tiểu Phá sẽ rời xa hắn, không dám tưởng tưởng đến tình huống Tiểu Phá bỏ lại hắn và con trai, không dám tưởng tưởng có một ngày Tiểu Phá sẽ thích người khác, không dám tưởng tưởng… Tiểu Phá là của hắn, là của hắn, chỉ có thể là của hắn.

“Đừng… bắn, bắn vào… bên trong…”

“Ta muốn một đứa nữa.”

“Không! A! Không được!”

“Tiểu Phá, cho ta.”

“A!! Không!”

“A, grừ!”



Chôn mặt vào trong chăn, Lục Bất Phá được tắm sạch sẽ đang dỗi. Một cánh tay mạnh mẽ cách chăn ôm lấy hắn, bị hất ra nhiều lần vẫn không đầu hàng. Hiên Viên Chiến nằm phía sau, ôm cả người lẫn chăn vào trong ngực. Cúi đầu hôn lên đỉnh đầu người yêu, trầm thấp nói: “Thật xin lỗi.”

“Xin lỗi xài được cần cảnh sát làm gì.”

Hiên Viên Chiến nhếch miệng, qua thật lâu, hắn chậm rãi nói: “Khi Pha-ra-ông nói cho ta biết, trong người ngươi đang mang đứa nhỏ, ta không biết phải hình dung cảm giác lúc đó ra sao. Tựa như, mọi vật xung quanh đều không tồn tại. Chỉ có ngươi và con của chúng ta.”

Lục Bất Phá siết chăn.

“Nhưng Pha-ra-ông lại nói, ngươi và con trai đang trong tình trạng nguy hiểm. Ta chưa từng thống hận bản thân như lúc đó, hận mình vô năng. Không chỉ không bảo vệ được ngươi, còn làm con chúng ta rơi vào nguy hiểm.”

“Ta vĩnh viễn không thể quên được, hình ảnh ngươi tái nhợt nằm trên bàn mổ, máu từ trong bụng không ngừng trào ra. Ta thấy hình siêu âm của con trai, quá nhỏ, giống như vừa mới thành hình.”

Lục Bất Phá hất chăn ra.

“Ta cứ tưởng không thể giữ được con. Ta thề sẽ đem tất cả hung thủ xé thành từng mảnh nhỏ. Đó là đứa con ngươi thai nghén cho ta.”

Lục Bất Phá xoay người, hốc mắt đỏ lên.

Nửa gương mặt Hiên Viên Chiến thực bình tĩnh, nhưng con mắt nhìn Lục Bất Phá ngập nước, làm tim hắn chấn động.

“Khi bác sĩ lấy con ra từ trong bụng ngươi, nói rằng con còn sống, còn hô hấp, lần đầu tiên ta tin trên thế giới này còn tồn tại thần linh. Con lúc mới sinh ra rất nhỏ, còn chưa lớn bằng phân nửa bàn tay của ta. Nhưng con trai chúng ta còn sống, trái tim bé nhỏ đang đập mạnh mẽ.”

Hơi nước trong mắt Hiên Viên Chiến ngưng tụ thành một giọt, thuận theo khóe mắt trượt xuống. Lục Bất Phá vội vàng rút tay từ trong chăn ra, hủy diệt giọt lệ kia, tim hắn co rút vì đau đớn.

“Tiểu Phá, cám ơn ngươi.” Cầm tay Lục Bất Phá, Hiên Viên Chiến hôn lên, “Ta chưa từng đám nghĩ tới, một ngày nào đó, sẽ có một đứa con thuộc về chính mình, lại là con của ta và ngươi.”

“Ta là đàn ông…” Lục Bất Phá hút hút cái mũi, “Chỉ có trong thế giới biến thái dưới ngòi bút của mẹ ta, đàn ông mới có thể sinh con. Sau này sao ta dám ra ngoài gặp mặt ai nữa chứ?”

Hiên Viên Chiến nhíu nửa bên mày: “Sẽ không có ai hoài nghi giới tính của ngươi. Lại càng không có người vì vậy mà cười nhạo ngươi. Ngươi không thể bỏ rơi ta và Tinh.”

Lục Bất Phá buồn bực: “Sao ngươi biết không có người cười ta? Nói ta đường đường là một thằng con trai mà mang bầu sinh con.”

Nửa mi tâm Hiên Viên Chiến vắt lại cùng một chỗ: “Ta nói không có là không có. Ngươi là Mang Tang Tử, mọi chuyện phát sinh trên người ngươi đều là chuyện tất nhiên.”

“A…” Lục Bất Phá lại che mặt, “Ta không thể chấp nhận. Việc này quá sock. Tại sao ta có thể sinh con chứ. A a a… Sock quá đi, sock quá à.”

Kéo chăn xuống, Hiên Viên Chiến kéo tay Lục Bất Phá, vô cùng thành khẩn nói: “Tiểu Phá, ta rất vui, rất vui.”

“Cũng không phải là ngươi sinh, đương nhiên ngươi vui.” Lục Bất Phá tiếp tục dùng cánh tay che mặt.

Kéo cánh tay người yêu xuống, Hiên Viên Chiến cúi đầu hôn hắn. Tiếp tục môi lưỡi dây dưa, Lục Bất Phá không hề có chút tiền đồ nào, hắn muốn.

Cảm thấy Lục Bất Phá hoàn toàn bình tĩnh trở lại, Hiên Viên Chiến lui ra, trầm giọng nói: “Cám ơn ngươi, Tiểu Phá. Cám ơn ngươi mang Tiểu Tinh đến cho ta.”

Lục Bất Phá nóng hết cả mặt, một phần là do rạo rực, phần còn lại bởi vì tức giận, hắn nhe răng quát: “Ta không muốn làm mẹ!”

Mắt phải ai kia lóe lóe: “Ngươi là đàn ông, được nhiên Tinh không thể gọi ngươi là mẹ. Con nó gọi ngươi là ba, ta là cha.”

“Vạn nhất ta bị bắt đi nghiên cứu thì làm sao bây giờ?” Đây là điều hắn sợ nhất.

Mắt phải Hiên Viên Chiến liền tràn ngập sát khí: “Ai dám bắt ngươi đi nghiên cứu, ta sẽ giết hắn!”

Ráng dằn xuống ngọt ngào dâng lên trong tim khi nghe câu này, Lục Bất Phá nhéo nhéo mặt Hiên Viên Chiến: “Vạn nhất ta cùng, ân, Tiểu Tinh Tinh sau khi trở về bị coi thành động vật quý hiếm thì sao giờ?”

“Ta và Quang Vinh sẽ mang cả hai rời đi.” Nửa bên mặt Hiên Viên Chiến rất nghiêm túc, “Ta không bao giờ phạm cùng một sai lầm lần thứ 2.”

“Vậy, nếu có người cười nhạo ta gà trống đẻ trứng thì sao?”

“Ta sẽ…”

“Rống rống!” Nghiền nát! Nghiền nát!

“Quang Vinh! Ngươi lại nghe trộm chúng ta nói chuyện!”

Hiên Viên Chiến nâng mặt Lục Bất Phá lên: “Ta sẽ nghiền nát hắn!”

Khóe miệng mất khống chế giương lên, cuối cùng Lục Bất Phá cũng nở nụ cười: “Tin ngươi một lần.”

“Cám ơn ngươi, Tiểu Phá.” Kích động ôm chặt lấy Lục Bất Phá, Hiên Viên Chiến lại được nếm thử cảm giác hạnh phúc.

Nghe tiếng tim đập của Hiên Viên Chiến nhanh hơn mọi khi, Lục Bất Phá gắt gao ôm lấy đối phương: “Tại sao khi ta… tỉnh lại ngươi không ở bên cạnh? Ta rất sợ, ngươi có biết không?”

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi.”

“Ta thật sự… sinh đứa nhỏ sao?”

“Hắn gọi Hiên Viên Tinh, là con của ngươi và ta. Tiểu Phá, cám ơn ngươi, cám ơn ngươi.”

Hút hút cái mũi, vẫn như cũ cảm thấy đây là ảo giác, Lục Bất Phá mỉm cười: “Vậy sau này, ta là cha, ngươi là ba.”

“Đều nghe ngươi.”

“Ô ô ô…” Tiểu Phá, Tiểu Phá, Tiểu Phá… Quang Vinh oa oa khóc lớn.

Nước mắt Lục Bất Phá lại ứa ra, hắn dùng lực chớp chớp nghẹn trở về, khàn khàn bảo: “Mang ta, đi xem, Tiểu Tinh Tinh đi. Đi xem, Tiểu Tinh Tinh của chúng ta.”

“Được.” Âm thanh Hiên Viên Chiến run run.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.