Thiếu Nữ Xinh Đẹp Của Tướng Quân

Chương 17




Lục Bất Phá ưỡn người duỗi thắt lưng, rồi xoay xoay cái cần cổ cứng ngắt, lắc lắc cái tay. Vất vả cả tháng trời, cuối cùng cũng đem cái mỗ “Trọng yếu” trong bụng hắn viết ra sửa sang lại hết. Lật lật từng tờ lịch, hôm nay là ngày 16, bên Thượng Quan Nông đã dự tính ngày 9 tháng 3 sẽ xuất phát, bởi vậy hắn còn hơn 20 ngày để chuẩn bị lễ vật cho Pháp Bố Lý Pha-ra-ông và Hàn Cát nữ vương, vậy là đủ rồi.

Hắn có nói qua với Tạp Nặc cùng chủ tịch quốc hội, hòa đàm nhất định sẽ có tiến triển. Nhưng không biết sau đó Tạp Nặc có tạo áp lực với phần tử cấp tiến hay không mà bọn họ không tiếp tục đưa ra những điều kiện không hợp lý nào nữa, tuy rằng vẫn kiên trì chuyện kia, nhưng không ngăn cản tiến trình đàm phán. Điều này làm Lục Bất Phá vốn đang vội chuyện xuất ngoại tạm thời nhẹ nhàng thở ra, hy vọng khi hắn trở về, vấn đề đã được giải quyết ổn thỏa phần nào.

Thân là sếp lớn của “Phòng hành chính Mang Tang Tử”, Lục Bất Phá hôm nay lại trốn việc. Sau buổi lễ tất niên, căn bản nơi đây không có chuyện gì cần hắn làm. Ngược lại, thân là bộ trưởng bộ ngoại giao, Thượng Quan Nông bận chuẩn bị “Xuất ngoại” đến tối mắt tối mũi, so ra, nơi Lục Bất Phá đúng là quá thanh nhàn. Thở dài, Lục Bất Phá đem tờ lịch lật lại ngày 14 tháng 2. Trong lòng rầu rĩ, thật thương tâm mà. Hôm đó là sinh nhật của hắn, là sinh nhật của “Lục Bất Phá” chính chủ a. Chuyện này hắn không nói với bất cứ ai, kể cả Hiên Viên Chiến. Tổ chức sinh nhật ở đây, chỉ càng làm hắn chạnh lòng muốn khóc thêm thôi. Hàng năm vào sinh nhật hắn đều có thể nhận được rất nhiều chocolate và quà tặng, mẹ nhất định sẽ vì hắn nấu một bàn tiệc thật lớn, chẳng biết đời này hắn còn có thể ăn được đồ ăn mẹ ‘hiền’ nấu nữa không.

Trong lòng khó chịu, thân thể vốn không khỏe lại càng khó chịu. Lục Bất Phá lật tờ lịch đến ngày hôm nay, bảo Gollum mang một ly ca-cao đến thư phòng cho hắn. Hiên Viên Chiến gần đây cũng vội chuyện “Xuất ngoại”, bất quá không phải lo cho bản thân, mà chọn lựa thành viên đội hộ tống từ các đội viên đội đặc nhiệm. Ủy ban và quân đội quyết định điều động 150 người từ đội đặc nhiệm và 200 người từ đội bảo vệ lập thành đội hộ tống đi theo “Mang Tang Tử tiên sinh” xuất ngoại. Lộ trình lần này đi từ hành tinh này sang hành tinh khác, bởi vậy an toàn của “Mang Tang Tử tiên sinh” vô cùng trọng yếu. Đội đặc nhiệm còn tính mang thep 20 người máy quang giáp, để phòng ngừa tình huống xấu nhất. Nhưng Quang Vinh không thể đi, thứ nhất, hắn quá lớn, trừ khi vào thời điểm chiến tranh, nếu không Quang Vinh không được tùy tiện xuất động; thứ hai, lần này đi Hàn Cát tinh trên danh nghĩa hữu hảo thăm hỏi, mang theo 20 người máy quang giáp đã quá lắm rồi, nếu còn mang Quang Vinh có lực công kích mạnh như vậy đi theo, sẽ tạo thành tính uy hiếp đối với sự an toàn của Hàn Cát tinh, ảnh hưởng đến tình hữu nghị song phương.

Biết mình không thể cùng đi, Quang Vinh mỗi ngày đều khóc mỗi ngày đều nháo. Vốn Lục Bất Phá không tính mang theo Tiểu Cửu, kết quả Tiểu Cửu cũng mỗi ngày khóc mỗi ngày nháo, mỗi ngày không cho Lục Bất Phá ngủ yên. Hai tên này hợp lực làm sao Lục Bất Phá chịu cho nổi, bất đắc dĩ hắn đáp ứng mang Tiểu Cửu, Quang Vinh càng huyên náo lợi hại hơn. Mang Tiểu Cửu hắn có thể đỡ lời, nhưng Quang Vinh thuộc về vấn đề “Quốc tế”, Lục Bất Phá muốn mang cũng không mang được. Để trấn an Quang Vinh, trước mấy ngày chuẩn bị xuất phát, buổi tối hắn cùng Hiên Viên Chiến ngủ ngay trong khoang ngực của Quang Vinh. Chính vì vậy, các đội viên đội đặc nhiệm cứ cảm thấy tâm tình mấy ngày nay của Quang Vinh không tốt cho lắm ( Quang Vinh còn có thể có tâm tình không tốt?), làm cả bọn cứ tưởng đầu óc mình bị úng nước.

“Ô ô ô…” Tiểu Quang muốn đi.

“Ô ô ô ô…” Tiểu Quang muốn đi.

“Ô ô ô ô ô…” Tiểu Quang muốn đi.

Xoa xoa huyệt Thái Dương, Lục Bất Phá ngay cả khí lực cưỡng bức lợi dụ cũng chả còn. Những ngày qua hắn đã nói hết lời, cam đoan đủ điều, cũng chẳng thể trấn an mỗ người máy kia, hắn sắp bị phiền chết rồi. May mà gia khỏa này buổi tối yên lặng để hắn ngủ, không thì nhất định phải rã xác nó ra.

“Ô ô ô ô ô…” Đứng lẫn trong đám người máy quan giáp thuần túy, Quang Vinh dùng não sóng xé họng khóc lớn. Hắn muốn đi, hắn muốn cùng Tiểu Phá Tiểu Chiến đi, hắn muốn đi, hắn muốn đi, hắn muốn đi…

“Ông trời ơi, ông giết ta đi!!!” Lục Bất Phá ngửa mặt lên trời thét dài.

Mới thông qua cửa kiểm tra thân phận, Thượng Quan Nông vừa vào nhà thì nghe được tiếng rú thảm thiết từ Lục Bất Phá, chạy nhanh tới hướng âm thanh phát ra, đẩy cửa thư phòng chỉ thấy bộ dáng Lục Bất Phá hai tay ôm đầu thống khổ.

“Tiểu Phá? Xảy ra chuyện gì?” Thượng Quan Nông bước nhanh tới.

Ngẩng đầu thấy người tới là Thượng Quan Nông, Lục Bất Phá khóc không ra nước mắt: “Thượng Quan…”

“Xảy ra chuyện gì?” Sắc mặt Lục Bất Phá nhợt nhạt, nét tao nhã trên người Thượng Quan Nông hoàn toàn thay bằng vẻ khẩn trương, vọt tới trước mặt Lục Bất Phá kéo hắn, “Ta mang ngươi đi bệnh viện.”

Đè tay Thượng Quan Nông lại, Lục Bất Phá đáng thương xoa xoa đầu: “Ta không sao, chỉ đau đầu chút thôi.”

“Đau đầu cũng phải đi bệnh viện.” Thượng Quan Nông lấy thông tấn khí muốn gọi tới bệnh viện.

“Ta không phải đau đầu, ta là bị làm cho đau đầu.” Ngăn lại Thượng Quan Nông, Lục Bất Phá kéo Tiểu Cửu còn đang ngơ ngác chả hiểu chuyện gì ra làm bia đỡ đạn “Ta không mang theo hắn ‘Xuất ngoại’, hắn liền mè nheo mỗi ngày, đầu ta nhức muốn nổ tung.”

“Ma ma ma ma…” Vừa nghe hai chữ “Xuất ngoại”, chín cái đầu Tiểu Cửu hoảng thành một đoàn, chín cái miệng đồng thanh chiêm chiếp cường điệu hắn muốn đi!

Thượng Quan Nông nhẹ nhàng thở phào, cười nói: “Ta còn tưởng ngươi bị bệnh.”

“Câm miệng!” Gõ gõ Tiểu Cửu, ở trong lòng quát bảo Quang Vinh cũng câm miệng, Lục Bất Phá bất đắc dĩ nói, “Hắn mà cứ thế này, ta điên mất.” Đang khóc nháo, âm thanh Quang Vinh từ từ nhỏ lại.

Thượng Quan Nông sờ sờ đầu Tiểu Cửu, nói: “Mang Tiểu Cửu đi đi. Hắn một khắc cũng không rời khỏi ngươi, chúng ta đi hơn 1 tháng mới về, Tiểu Phá nhất định sẽ lo lắng cho hắn mà.”

“Ha hả…” Nghe nói vậy, Lục Bất Phá ngây ngô cười vài tiếng, ôm lấy Tiểu Cửu đang khát vọng mà nhìn hắn, “Thua ngươi luôn. Đồ mè xửng.”

“Ma ma ma ma…” Tiểu Cửu há chín cái mồm cọ cọ trên mặt Lục Bất Phá, làm da gà da vịt hắn nổi cùng người, vội buông tay. Thượng Quan Nông ở một bên nhìn mà cười thành tiếng, tính cách Tiểu Cửu quả thật trái ngược hoàn toàn với diện mạo của nó. Ừ, chỗ này nói vậy chắc thích hợp.



Bảo Tiểu Cửu ra chỗ khác tự chơi một mình đi, Lục Bất Phá cùng Thượng Quan Nông nói chính sự. Thượng Quan Nông đem tư liệu về Hàn Cát tinh thu thập được từ chuyến đi lần trước chia cho mọi người, lập danh sách những vật bọn họ mang theo. Lục Bất Phá nhờ hắn dạy lễ tiết của người Hàn Cát, để tránh đến lúc đó vô tình mạo phạm đối phương. Hơn nữa bọn họ lần này còn phải tiếp kiến nữ vương Hàn Cát, người Hàn Cát trọng lễ nghi, cho nên không thể qua loa sơ xài.

Ở trong phòng khách, vừa cùng Thượng Quan Nông học lễ nghi, Lục Bất Phá quang minh chính đại “Nhìn trộm” Thượng Quan Nông. Thượng Quan Nông đã nhận ra hắn đang “Nhìn trộm”, cười hỏi: “Ta có gì lạ sao?”

“Ừ.” Lục Bất Phá gật đầu mạnh, vô cùng nhiều chuyện nói, “Tục ngữ nói ‘Người gặp chuyện vui tinh thần sảng’, Thượng Quan, gần đây gặp việc vui a~.”

Thượng Quan Nông kinh ngạc, không e dè hỏi: “Rõ ràng vậy sao?”

“A? Thực có việc vui sao, mau mau, kể nghe một chút đi.” Lục Bất Phá không còn tâm tư học tiếp.

Thượng Quan Nông cười rạng rỡ, ánh sáng bắn khắp bốn phía, Lục Bất Phá suýt mất mặt mà chảy nước miếng, đẹp trai quá đi! Không, phải nói quá anh tuấn! Rồi hắn chợt nghe Thượng Quan Nông nói: “Ta đã tìm lại được một thứ quý giá bản thân đánh mất từ rất lâu trở về.”

“Là cái gì?” Lục Bất Phá ngạc nhiên, hổng lẽ tình yêu chia lìa?

“Tình bạn.” Câu trả lời làm cho Lục Bất Phá kinh ngạc vạn phần, Thượng Quan Nông nói tiếp, “Tình bạn từ lúc nhỏ, ta cứ nghĩ đã vĩnh viễn mất đi, không ngờ có một ngày nó trở về, Tiểu Phá, ta bây giờ rất thõa mãn, rất hạnh phúc. Thứ mất đi rồi tìm lại được làm ta rất hạnh phúc.”

Thật lạ, những lời này phải làm người ta cảm thấy vui mới đúng chứ, sao Lục Bất Phá lại cười không nổi, một cỗ bi thương không hiểu từ từ lan tràn, vì Thượng Quan Nông mà bi thương. Nhưng nụ cười của hắn mang theo nồng đạm hạnh phúc, không chút nào giả dối. Thấy người trước mặt mất hứng, nét cười trên môi Thượng Quan Nông nhạt đi: “Tiểu Phá?”

“Thượng Quan, ta cảm thấy…” Lục Bất Phá không thể nói rõ cảm giác trong lòng, hắn kéo đối phương đến ngồi trên ghế sofa, nhìn kỹ hắn, “Ta cảm thấy… Ta không biết nên nói sao bây giờ. Sao ta thấy ngươi cứ như muốn khóc lúc nói những lời này?”

Thượng Quan Nông giật mình sững sờ: “Có vấn đề… gì sao? Những điều này đều là lời thật tâm của ta.”

Lục Bất Phá lắc đầu, không thể nói rõ loại cảm giác này. Thượng Quan Nông nghĩ nghĩ, rồi cười thật sâu nói với Lục Bất Phá: “Tiểu Phá, cám ơn ngươi đã lo lắng cho ta.” Một tia ưu thương hiện lên trong mắt hắn, nhưng vẫn cười nói, “Đã từng, ta, Vô Nghiệp cùng Long là bằng hữu tốt nhất. Tình cảm cả ba chúng ta so với tình bạn giữa ta và Chiến sâu đậm hơn nhiều lắm. Nhưng khi lớn lên, giữa ta cùng Vô Nghiệp, Vô Nghiệp và Long xuất hiện rất nhiều vấn đề. Chúng ta càng ngày càng cách xa, không còn giống trước kia không gì che giấu lẫn nhau.”

“Các ngươi cãi nhau?”

“Không, không có cãi nhau. Sau khi ta vào bộ ngoại giao làm, quan hệ ba người chúng ta bắt đầu xảy ra biến hóa. Vô Nghiệp không thích thái độ ta tiếp xúc với người Hàn Cát và người Thủy Xuyên, Long không thích thái độ của Vô Nghiệp đối với ta, mà tự tôn khi trưởng thành làm chúng ta cự tuyệt nói ra lời từ trái tim cho đối phương biết, nên tình bạn giữa chúng ta thay đổi.”

Từ lời Thượng Quan Nông nói, Lục Bất Phá hiểu người kia rất coi trọng tình bạn này. Thượng Quan Nông tiếp tục nói: “Thời điểm Tiểu Phá xuất hiện, ta lại cảm nhận được niềm hạnh phúc từ một phần hữu tình khác, nhưng đồng thời, ta hâm mộ tình cảm thâm hậu của Tiểu Phá cùng Chiến trong lúc sống chung, hữu tình không người có thể thay thế, điều này làm cho ta thương cảm. Ba người chúng ta cũng từng như thế, không hề khúc mắc, tựa như chân với tay.”

Biểu tình trên mặt Lục Bất Phá khẽ biến, sao… hắn càng nghe càng cảm thấy… Ngay lúc hắn cân nhắc, Thượng Quan Nông lại nói: “Tháng trước Vô Nghiệp tới tìm, chúng ta hàn huyên một đêm. Đem toàn bộ cái nhìn lẫn hiểu lầm về nhau toàn bộ nói ra hết. Ngày hôm sau, ta, Vô Nghiệp cùng Long lại tâm sự một đêm, phần tình bạn đánh mất thật lâu trước kia đang dần dần trở về. Tiểu Phá, cám ơn ngươi.”

Lục Bất Phá còn đang chìm trong suy nghĩ liền sửng sốt: “Tại sao muốn cám ơn ta?”

Nhìn Thượng Quan Nông cười, suýt chút nữa Lục Bất Phá để chảy nước miếng. “Quan hệ của ngươi cùng Chiến làm cho ta, Vô Nghiệp cùng Long vô cùng hâm mộ, cũng làm chúng ta nhìn thẳng vào vấn đề, nghiêm túc tự hỏi, đồng thời truyền dũng khí để ba chúng ta sửa chữa sai lầm, làm cho tình bạn quý giá này trở lại, cho nên ta muốn cám ơn ngươi.”

“Không dám, không dám, ta cái gì cũng chưa làm, đó là các người luyến tiếc đối phương.” Lục Bất Phá nhẫn xúc động muốn lau mồ hôi lạnh, cái gì mà hữu tình chứ, giữa hắn và Hiên Viên Chiến có thể gọi là hữu tình sao, đó là gian tình, là gian tình đó! [Hữu tình ở đây là tình bạn]

Bị hiện tượng giả tạo che đậy, Thượng Quan Nông nói ra lời tự đáy lòng: “Tiểu Phá, Vô Nghiệp cùng Long là hai người bạn mà ta coi trọng nhất, ngươi và Chiến cũng có ý nghĩa tương tự như vậy đối với ta, ngươi giúp ta tìm lại bản thân khi đang lạc lối, cám ơn ngươi, Tiểu Phá.”

“Đừng nói như thế, Thượng Quan. Có thể cùng ngươi trở thành bằng hữu là vinh hạnh tám đời của ta. Cùng so với ngươi, ta đúng là không tự biết xấu hổ mà. Đây là thật đó, không phải khiêm tốn đâu!” Lục Bất Phá vừa chột dạ lại bất an, “Ngươi là một quý công tử, ta nhiều lắm chỉ được xem như nhà giàu mới nổi, hai ta không cùng cấp bậc.”

“Tiểu Phá!” Thượng Quan Nông nghiêm túc đứng lên.

Lục Bất Phá vội vàng pha trò: “Ha hả, ai nha, đều là người một nhà, không cần khách khí như thế. Ngươi có thể cùng Tư Không Vô Nghiệp, Âu Dương Long tiêu trừ ngăn cách, một lần nữa quan hệ thân thiết, ta vui cho ngươi.”

“Cám ơn ngươi, Tiểu Phá.” Thượng Quan Nông ôm hắn, Lục Bất Phá ôm ngược lại, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh vì chột dạ.



Bất an qua đi, Lục Bất Phá thần kinh thô, liền hỏi ra vấn đề không lịch sự chút nào: “Thượng Quan, ngươi và Chiến bằng tuổi hả?”

“Đúng vậy, cả bốn chúng ta sinh cùng năm, nhưng  ta, Long và Chiến sinh cùng tháng.”

“Vậy…” Lục Bất Phá kiềm chế không được tò mò, “Hiến pháp Liên bang bắt buộc mỗi cá nhân khi đến tuổi phải kết hôm, ngươi không kết hôn sao? Ta đều không nghe nói ai trong ba người các ngươi có bạn gái cả.” Tự động loại bỏ “Hiên Viên Chiến”. Ngay sau đó, Lục Bất Phá liền cười không nỗi, bởi vì Thượng Quan Nông không cười nữa, không chỉ không cười, ngược lại còn có nét ưu thương thản nhiên.

Trong đầu đột nhiên thanh tỉnh, Lục Bất Phá hận không thể vả cái miệng chính mình, hắn sao lại quên người Mang Tà trời sinh luôn có chỗ thiếu hụt chứ, lập tức làm bộ như không có việc gì, nói: “Xem ta hồ đồ chưa kìa. Thượng Quan đẹp trai như thế, người con gái có thể xứng với ngươi hiếm như sừng lân lông phượng. Nói thật, ta còn chưa thấy có người nào xứng đôi với ngươi đâu.”

Thượng Quan Nông thản nhiên nở nụ cười, hắn sao lại nghe không ra Lục Bất Phá cẩn thận an ủi mình chứ, hắn mở miệng: “Tiểu Phá, ngươi không cần cảm thấy tổn thương ta. Có thể ngươi đã đoán được, ta, không thể kết hôn.”

“Thượng Quan, ta hỏi vớ vẩn thôi, ngươi đừng để ý.” Lục Bất Phá biết mình đã chạm đến sự tình nhạy cảm.

Thượng Quan Nông hít một hơi thật sâu, thản nhiên cười: “Ta…”

“Thượng Quan, đừng nói nữa!”

“Không có hệ thống sinh sản.” [Hay để chữ bộ phận ta?]

“…”

Yên tĩnh bên trong phòng khách làm da đầu Lục Bất Phá run lên. Thượng Quan Nông thản nhiên, mỉm cười mà nói ra chỗ sinh lý thiếu hụt của bản thân. Lục Bất Phá kinh ngạc đến ngây người, ngây ngốc nhìn chằm chằm Thượng Quan Nông, trái tim như thắt lại làm hắn không thở nổi, phần bụng bên trái càng đau đớn khó nhịn.

“Tiểu Phá, không sao đâu. Không cần buồn vì ta.” Thượng Quan Nông lau nước cho Lục Bất Phá, nét thương cảm lướt qua trong mắt giây lát, “Chuyện này trong hồ sơ bệnh án của Liên bang có ghi lại. Vô Nghiệp và Long cũng biết. Chính vì chuyện này không vinh quang gì, nên ta mới không nói với ngươi.”

“Là ta không đúng.” Lục Bất Phá không sao khống chế được nước mắt lã chã rơi, “Thực xin lỗi, Thượng Quan, ta không nên hỏi, là ta không hiểu chuyện.”

“Không, Tiểu Phá, không cần nói xin lỗi.” Thượng Quan Nông bị nước mắt Lục Bất Phá làm chân tay luống cuống, “Cho dù ngươi không hỏi, ta cũng sẽ nói cho ngươi biết mà.”

“Thượng Quan, thực xin lỗi.” Lục Bất Phá ôm lấy Thượng Quan Nông khóc lớn lên. Trong khoảng thời gian này thân thể đang không khỏe, nỗi nhớ nhà dày vò lại thêm áy náy với Thượng Quan Nông, Lục Bất Phá khó nén, khóc nấc lên.

“Tiểu Phá, ngươi đừng khóc, chuyện này thật không có gì đâu.” Thượng Quan Nông chưa bao giờ bối rối như thế, không biết nên an ủi Lục Bất Phá như thế nào, chỉ có thể ôm chặt hắn, một lần lại một lần lập lại, “Tiểu Phá, chuyện này không có nghiêm trọng như ngươi nghĩ đâu, ở Liên bang người giống như ta có rất nhiều.”

“Thực xin lỗi, Thượng Quan, thực xin lỗi…” Thượng Quan cao quý sao lại phải chịu đựng loại thống khổ này chứ? Khó trách hắn khát vọng thân tình như thế, để ý tình bạn như thế. Lục Bất Phá hận chết cái miệng mình lắm.

“Đừng nói như vậy. Tiểu Phá, có người bạn như ngươi, ta hạnh phúc lắm rồi.” Thượng Quan Nông vùi đầu bên cổ Lục Bất Phá, đem nỗi thương cảm mình chịu mười bảy năm qua phóng xuất toàn bộ trong tiếng khóc người kia. Không có gia đình cho riêng mình, hắn còn có bạn bè, hắn không còn gì nuối tiếc nữa.

Khi Hiên Viên Chiến về đến nhà thì thấy được một màn cực kỳ mập mờ này, nếu không phải Lục Bất Phá đang khóc, hắn có thể sẽ lập tức nộ hỏa xung thiên nấu nồi dấm chua sôi ùng ục, ném Thượng Quan Nông ra ngoài ngay. Chính là cảnh tượng trước mắt ngoại trừ mờ ám còn có đau buồn, nên lý trí của hắn mới chiếm thượng phong. Thượng Quan Nông phát hiện Hiên Viên Chiến trước, hắn lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười, đem người trong lòng ngực nâng dậy: “Tiểu Phá, Chiến đã trở lại.”

Lục Bất Phá hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn lại, không nhìn còn đỡ, vừa thấy càng muốn khóc. Thượng Quan Nông lúc này mới rảnh lấy khăn tay ra cho Lục Bất Phá lau nước mắt, nói: “Kia chẳng qua là đường nhân sinh có chút nhấp nhô thôi. Cùng Chiến so sánh, trên người chỉ có một chỗ không trọn vẹn, ta đã may mắn lắm rồi. Hơn nữa ta mãi cho đến năm mười lăm tuổi thân thể mới xuất hiện vấn đề. Tiểu Phá, không cần cho rằng ta đáng thương, ta hạnh phúc lắm. Ta có được rất nhiều may mắn.”

“Thượng Quan…” Những lời này làm cho Lục Bất Phá càng khó chịu hơn.

Thở dài, đem mái tóc dài rối loạn của Lục Bất Phá sửa sang lại hảo, Thượng Quan Nông đứng lên nói với Hiên Viên Chiến: “Ta đi về trước, Tiểu Phá làm phiền ngươi.”

“Tiểu Phá, ngày mai ta lại tới tìm ngươi, ngày mai ta hy vọng nhìn ngươi tươi cười.”

“Ừm.” Hút hút cái mũi, Lục Bất Phá vươn tay chùi sạch nước mắt trên mặt. Thượng Quan Nông thật có lỗi nhìn Hiên Viên Chiến, cầm lấy cặp công văn rời đi, dõi theo Thượng Quan Nông, Hiên Viên Chiến đi đến trước mặt người khóc không dừng được, khom người ôm lấy hắn trở về phòng ngủ.

Mới vừa đem người thả đến trên giường, Hiên Viên Chiến chợt nghe Lục Bất Phá nghẹn ngào mà nói: “Hiên Viên Chiến, đừng hỏi ta tại sao khóc, cũng đừng hỏi ta hôm nay đã xảy ra chuyện gì. Đó là chuyện cá nhân của Thượng Quan, ta không muốn nói với ngươi. Ngươi cũng đừng ăn dấm chua bậy bạ, Thượng Quan là bạn của ta, hắn cũng chỉ coi ta như vậy, là người bạn ta quan tâm nhất.”

Nữa khuôn mặt Hiên Viên Chiến trở nên nghiêm túc, hắn thô lỗ lau nước mắt cho Lục Bất Phá, nói: “Nếu đúng là bạn bè, thì đừng để hắn lo lắng. Thượng Quan Nông không cần ngươi thương cảm, cũng không cần ngươi đồng tình, đừng khóc.”

Hả? Lục Bất Phá kinh ngạc ngẩng đầu, có ý gì?

Hiên Viên Chiến ngồi xuống, nghiêm mặt nói: “Chuyện Thượng Quan, hắn không nói ta cũng biết. Đúng như ngươi nói, đó là chuyện cá nhân, ta cũng không đồng tình hay tội nghiệp hắn. Hôn nhân không phải là tất cả đối với một người, hắn có lý tưởng của mình cũng có điều hắn theo đuổi. Đừng đem tiêu chuẩn của người địa cầu đến áp đặt cho người Mang Tà. Thượng Quan Nông thương cảm không phải bởi vì chỗ thiếu hụt, mà bởi vì hắn lo lắng cho tương lai.”

“Lo lắng cái gì?” Lục Bất Phá lập tức dừng khóc.

“Cô độc.” Với từ từng cảm thấy vô cùng hèn mọn này, mà nay Hiên Viên Chiến không còn cảm thấy như vậy nữa.

“Cô độc?” Lục Bất Phá lau khô mặt, có chút phục hồi.

Mở cửa phi hành khí ra, khi chỉ ở một mình, trong mắt Thượng Quan Nông tràn ngập sự mờ mịt với tương lại. Bạn bè là chỗ dựa tinh thần, nhưng một ngày kia khi những người đó kết hôn, có gia đình riêng, hắn còn có được phần tình cảm này sao? Hắn sợ hãi sự cô độc, sợ hãi hữu tình bỏ hắn mà đi, sợ hãi Tư Không Vô Nghiệp cùng Âu Dương Long sẽ quên căn cứ bí mật của ba người, dần dần gạt hắn ra ngoài. Hắn không cần kết hôn, cũng không có bất cứ kỳ vọng gì trong chuyện này, nhưng thân thể chỉ không khiếm khuyết 5%, Tư Không Vô Nghiệp còn Âu Dương Long là 10% thì nhất định phải kết hôn, đây là quy định trong hiến pháp Liên bang, bất luận kẻ nào cũng không thể vi phạm.

Ngồi ở trên giường bình tĩnh một hồi, Lục Bất Phá nhớ tới điều gì, nhanh chóng xuống giường chạy thẳng ra ngoài, Hiên Viên Chiến theo sát phía sau. Vào thư phòng, thấy vẻ mặt Lục Bất Phá nghiêm túc đọc tài liệu của mình.

“Hiên Viên Chiến, ngươi giúp ta báo một tiếng với bệnh viện, buổi chiều Biệt Lâm sẽ thay ta đến bệnh viện kể chuyện xưa cho bọn trẻ.”

Hiên Viên Chiến nhíu nửa lông mày, Lục Bất Phá đầu cũng không nâng mà nói: “May quá, may quá. Hôm nay là sinh nhật Thượng Quan! Suýt chút nữa để lỡ rồi.” Rồi hắn mới buông tư liệu chạy ra khỏi thư phòng, “Buổi tối chúng ta đi Thượng Quan gia ăn cơm, ngươi đem lịch trình buổi chiều và buổi tối dẹp hết đi. Nga, còn có, gọi cho Tư Không Vô Nghiệp với Âu Dương Long lại đây một chuyến.” Nói rồi, Lục Bất Phá liền chạy xuống lầu.

Nữa bên mặt Hiên Viên Chiến liền mặt âm trầm, sinh nhật? 17 tháng này là ngày sinh của hắn!

“Hiên Viên Chiến! Ngươi thông báo cho bệnh viện và Biệt Lâm chưa…?” Dưới lầu truyền đến tiếng sư tử hống.

Bán khuôn mặt Hiên Viên Chiến càng trở nên âm trầm, cắn chặt răng đi lấy thông tấn khí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.