Thiếu Nữ Xinh Đẹp Của Tướng Quân

Chương 11




Hai người yêu đến quên cả thời gian nào đó vừa vặn lúc 13 giờ chạy tới điểm hẹn với phần tử cấp tiến trong rừng Mạch Tạp. Duy Lạp cùng ba gã lạ mặt đã chờ sẵn. Dân bản xứ Thiết Đạt nhân có màu da hơi hồng, thấp hơn Mang Tà nhân, Lục Bất Phá nhận ra trong đó có một người là Thiết Đạt nhân, hắn cùng Hiên Viên Chiến trao đổi ánh mắt, trong lòng lo lắng, chẳng lẽ Thiết Đạt nhân cùng phần tử cấp tiến “Cấu kết” với nhau?

Người Thiết Đạt kia khi phi hành khí đổ bộ, tiến đến trước mặt Lục Bất Phá hành lễ: “Mang Tang Tử tiên sinh tôn kính, ta tên là Ngả Đức, là người Thiết Đạt.”

“Người khỏe, Ngả Đức tiên sinh.” Lục Bất Phá học theo đối phương, hai tay giao nhau để trên vai làm lễ nghi chào hỏi. Hai người khác cũng tiến lên ra mắt, tự giới thiệu. Trong đó một người kêu Tổ Mân, người còn lại kêu Trương Kính. Hai người này ở vào độ tuổi khoảng giữa thanh niên và thiếu niên, nhưng trong mắt đều có sự phản nghịch cùng bất tuân. Lục Bất Phá không khỏi xúc động, nhớ năm đó hắn cũng quen biết không ít người như vậy a.

Tổ Mân và Trương Kính cũng giống tất cả người Mang Tà, rất cao, đều 2m5 trở lên, nhưng gầy, da trắng, có thể do trường kỳ ở trong hoàn cảnh khẩn trương. Lục Bất Phá đối với hai người bọn họ không hề có cảm giác đối địch, mà còn vô cùng bội phục. Hai “Đứa trẻ” này có thể làm cho Liên bang đau đầu như thế, còn tổ kiến một chi “Đồng tử quân*”, quả thật có bản lĩnh ── làm Mang Tang Tử hơi lâu, Lục Bất Phá đều quên bản thân cũng chỉ là trẻ con.[*Nôm na là đội quân nhi đồng ấy mà. Mấy bợn còn nhớ câu phá thân đồng tử hem? Đồng tử là chỉ con trai dưới 16 tuổi á]

“Mang Tang Tử tiên sinh, ngài nhất định rất khó hiểu tại sao ta lại xuất hiện cùng bọn họ.” Giới thiệu xong, Ngả Đức giải thích, “Kỳ thật, đây là những hài tử đáng thương. Ta nghe lần này Mang Tang Tử tiên sinh nguyện ý đại biểu Liên bang cùng bọn chúng nói chuyện, ta tự nguyện tiến đến trợ giúp. Ta hy vọng Liên bang có thể sớm ngày chấp nhận mấy đứa này, làm cho bọn chúng không còn chịu đựng nỗi khổ phiêu bạc nữa.”

Tổ Mân mở miệng: “Mang Tang Tử tiên sinh, chúng ta xốn không muốn gặp ngài, đều là Ngả Đức khuyên, chúng ta nên cùng ngài gặp mặt một lần.”

Trương Kính tiếp: “Chúng ta không tin ngài có thể thuyết phục Liên bang buông tha chúng ta.”

“Có thể chứ, Mang Tang Tử tiên sinh, có thể.” Duy Lạp đỏ lên mặt nói.

Lục Bất Phá cười cười: “Mọi người đừng khẩn trương, đừng khẩn trương. Lần này cũng không phải đàm phán thật, ta chỉ muốn thấy và cùng các ngươi hàn huyên một chút thôi, có thể tìm chỗ nào thoải mái để nói chuyện không? Chúng ta ngồi xuống chậm rãi tán gẫu.”

Ngả Đức cười nói: “Xin Mang Tang Tử tiên sinh đi theo ta.”



Năm người không đi nơi khác, mà đến nhà của Ngả Đức. Chỗ đó ở sâu trong rừng, Ngả Đức không sống cùng những người Thiết Đạt khác mà ở trong một hốc cây lớn. Tuy nói là hốc cây, nhưng đó hoàn toàn là căn phòng thoải mái. Bên trong cái gì nên có đều có. Lấy cho mọi người ly ca-cao, Ngả Đức lại bưng ra hoa quả đặc biệt ở Mang Tà để chiêu đãi.

Tất cả đều im lặng uống ca-cao. Lục Bất Phá là người đầu tiên đánh vỡ yên lặng: “Lúc ta nghe nói có ‘Phản loạn’ tồn tại thì rất phản cảm. Nhưng lúc ở hành tinh Omega vô tình gặp được Tạp Nặc, ta mới phát hiện các ngươi cùng chúng ta đều như nhau, tất cả mọi người đều là người một nhà, không có gì khác biệt. Chỉ là hai bên có cách nhìn khác thôi.”

Tổ Mân hơi có vẻ kích động nói: “Mang Tang Tử tiên sinh, ngài bị Liên bang lừa rồi. Vấn đề giữa chúng ta với Liên bang không chỉ là cách nhìn bất đồng. Liên bang coi chúng ta là ngoại tộc, căn bản không muốn chấp nhận chúng ta.”

“Nếu các ngươi không cùng Liên bang ngồi xuống hảo hảo nói chuyện, thì làm sao đôi bên hòa giải được.” Lục Bất Phá nghiêm mặt, “Hiện tại Tạp Nặc nguyện ý cùng Liên bang hòa đàm, Liên bang cũng nguyện ý ngồi xuống cùng các ngươi hòa đàm, tại sao không nắm chắc cơ hội lần này? Ta không thiên vị bên nào, ta cũng có chỗ bất mãn với một số quy định của Liên bang. Mà một số quan điểm của các ngươi ta cũng tán thành. Ta đơn thuần hy vọng các ngươi có thể tạm thời buông hận thù, cùng Liên bang nói chuyện. Vậy thôi.”

Trương Kính lạnh lùng thốt lên: “Thời điểm Liên bang bắt người có xem chúng ta là người một nhà không. Mang Tang Tử tiên sinh, Liên bang không có khả năng thay đổi quan điểm của bọn họ, chúng ta cũng không.”

Không khí có vẻ căng thẳng, Ngả Đức lập tức lên tiếng: “Tổ Mân, Trương Kính, Mang Tang Tử tiên sinh chịu tới gặp các ngươi cũng đã biểu lộ thành ý, cũng cho thấy Mang Tang Tử tiên sinh quan tâm các ngươi, sao các ngươi không nghe ý kiến của ngài ấy?”

Duy Lạp gấp đến đỏ mặt: “Mang Tang Tử tiên sinh, có thể trợ giúp, chúng ta.”

Lục Bất Phá nói: “Ta không thể bảo chứng nhiều, nhưng ta có thể cam đoan các ngươi an toàn, đương nhiên điều kiện tiên quyết là các ngươi có thể cùng Liên bang hòa bình ở chung. Kết quả hòa đàm ra sao, đều trông vào sự cố gắng của song phương. Ta đến gặp các ngươi cũng chỉ hy vọng Tạp Nặc có thể đại biểu nhóm ‘Phản loạn’ cùng Liên bang đàm phán, các ngươi có thể tham dự. Tất cả mọi người đều là Mang Tà nhân, là người một nhà, không nên trở mặt thành địch nhân.”

Tổ Mân cùng Trương Kính đều không lên tiếng, Ngả Đức lại nhân cơ hội thuyết: “Mang Tang Tử tiên sinh nói rất có đạo lý, các ngươi đừng lo lắng nữa, đi tham dự xem sao. Có lẽ trải qua lần đàm phán này, Liên bang sẽ thay đổi một số quy định của bọn họ.”

“Đúng, đúng vậy.” Duy Lạp cũng góp lời.

Lục Bất Phá cười cười: “Tháng sau Liên bang có tổ chức liên hoan, tất cả mọi người đều bận tối mắt tối mũi. Ngày đàm phán có thể sẽ dời lại sau buổi lễ. Trong khoảng thời gian này các ngươi cứ suy nghĩ. Sao không tạm thời buông xuống khúc mắc? Nếu các ngươi nguyện ý, ta vui lòng mời các ngươi tới tham gia buổi liên hoan. Tạp Nặc cùng Duy Lạp đều có thể đến.”

Duy Lạp đỏ mặt gật gật đầu: “Mang Tang Tử tiên sinh, đang dạy bọn nhỏ, tập luyện tiết mục biểu diễn.”

Tổ Mân cùng Trương Kính vẫn không nói gì, tựa hồ đang suy nghĩ.

Duy Lạp thấy thế có chút lo lắng, muốn nói cái gì, Lục Bất Phá kéo hắn, cản lại. Một lát sau, hắn nói: “Liên bang đã đem phụ nữ cùng trẻ em từ trong rừng ở hành tinh Omega đón ra, còn cung cấp dịch vụ y tế, chữa bệnh cho họ. Mọi thứ đều đang tiến triển theo chiều hướng tốt. Ta sẽ không nói cho bất cứ ai các ngươi ở trong này, nếu các ngươi đồng ý, thì đi ra khỏi rừng, đến đường phố nhìn xem đi. Nhất định các ngươi chưa từng hảo hảo nhìn thành phố này, hảo hảo đánh giá Liên bang.”

Ngả Đức cùng Duy Lạp nhân cơ hội khuyên bảo, Tổ Mân cùng Trương Kính đều bảo trì yên lặng. Lục Bất Phá không nói thêm nữa, cho bọn hắn thời gian suy nghĩ. Ước chừng qua hơn hai tiếng, Tổ Mân cuối cùng mở miệng.

“Mang Tang Tử tiên sinh, chúng tôi cần cuộc sống bình an. Nhưng nhìn cảnh bạn bè bị Liên bang sát hại làm chúng tôi không cách nào bình tĩnh được. Cảm tạ ngài đã tới gặp, chúng tôi cần thương lượng chuyện này cùng đồng đội. Quả thật Liên bang không mang lại hảo cảm cho nhóm ta, bất quá vì Mang Tang Tử tiên sinh ngài, chúng tôi nguyện ý suy nghĩ.”

Lục Bất Phá lắc đầu: “Đây không phải là vì ta, mà vì chính các ngươi, là vì toàn bộ Mang Tà. Bất quá các ngươi chịu nghĩ lại ta rất vui. Có chuyện gì cứ việc tới tìm ta. Nếu có gì không tiện thì nói cho Duy Lạp đến liên hệ với ta. Ta nhắc lại, nếu các ngươi không làm ra hành động gì cực đoan, ta có thể cam đoan an toàn của mọi người.”

Tổ Mân cùng Trương Kính im lặng gật đầu.

Tạm thời tình huống không tiến triển nhiều lắm, Lục Bất Phá nhìn đồng hồ, nói: “Ta phải đi. Buổi tối còn phải diễn tập. Đêm mùng một này toàn bộ Liên bang đều có thể xem chúng ta biểu diễn, nếu các ngươi muốn làm khách mời, tuyệt đối không thành vấn đề. Chúng ta cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu người.”

Tổ Mân cùng Trương Kính trong mắt hiện lên nghi hoặc, khách mời là cái gì?

Lục Bất Phá đứng lên: “Tạp Nặc nói các ngươi đều là nhân tài, nếu có sở trường thì cũng không nên tư tàng nga.”

“Nhóm chúng tôi sẽ suy nghĩ cẩn thân.” Tổ Mân cùng Trương Kính đứng lên, hai người vươn tay. Lục Bất Phá rất là kinh ngạc, đưa tay cùng bọn họ nắm: “Các ngươi cũng biết?”

Trương Kính thản nhiên cười cười: “Hành vi của Mang Tang Tử tiên sinh sẽ ảnh hưởng tới mọi người.”

“Ngàn vạn lần không cần nói như thế, như vậy ta sẽ bị áp lực.” Bắt mạnh tay cùng hai người, rồi chào từ biệt Ngả Đức, Lục Bất Phá rời đi. Ba người nhìn Lục Bất Phá, Hiên Viên Chiến cùng Duy Lạp trên phi hành khí đi khỏi. Lúc những người kia đã mất dạng, Ngả Đức nhìn về phía Tổ Mân cùng Trương Kính, hai người gợi lên khóe môi. [凸(`⌒´メ)凸]

Bên trong phi hành khí, vẻ mặt Duy Lạp hiện lên nỗi mất mác, Lục Bất Phá vỗ vỗ vai hắn: “Ngươi đã cố gắng hết sức. Hơn nữa lần này chúng ta cũng có thu hoạch a, ít nhất bọn họ chịu suy nghĩ lại.”

Duy Lạp ngẩng đầu: “Bọn họ cùng ta nói, nguyện ý.”

Lục Bất Phá cười: “Với bọn họ mà nói, buổi đàm phán lần này còn có ý tứ hàm xúc là muốn nhóm bọn họ buông tha cho rất nhiều thứ, nên người ta lo lắng cũng là chuyện bình thường. Hơn nữa nghe Tổ Mân nói, hình như Liên bang đã từng sát hại bạn bè của bọn họ phải không.”

Duy Lạp khổ sở gật gật đầu.

Lục Bất Phá thở dài, hắn đã sớm nghĩ tới.

“Không có gì phải buồn.” Lục Bất Phá thoải mái nói, “Điều cần làm là chúng ta phải cố gắng hết mình. Cho dù kết quả như thế nào, chỉ có thể phó mặc cho lão thiên gia.”

“Lão thiên gia?” Duy Lạp không hiểu.

“Ha, lão thiên gia chính là người sống trên trời a.”

Duy Lạp lập tức nói: “Trên trời không có ai, chỉ có mây.”

“Phốc!” Lục Bất Phá không biết nói cái gì đây.

Trước đem Duy Lạp đưa trở về, hai người phản hồi chỗ ở, vừa vào nhà Lục Bất Phá liền mệt mỏi nhào vào trên ghế sofa. Toàn bộ hành trình đều bảo trì im  lặng, Hiên Viên Chiến rót cho hắn ly ca-cao. Lục Bất Phá cất tiếng hỏi: “Chuyện ngày hôm nay ngươi nghĩ sao?”

Hiên Viên Chiến nghiêm túc nói: “Phản loạn giả vĩnh viễn là phản loạn giả.”

“Uy, ngươi rất cực đoan nga.”

Hiên Viên Chiến trả lời: “Chuyện bọn họ yêu cầu Liên bang không có khả năng đáp ứng, điều Liên bang yêu cầu bọn họ cũng rất khó có khả năng làm được. Ta là quân nhân, những ai mang tới uy hiếp cho Liên bang, đều là địch nhân của ta.”

Lục Bất Phá đột nhiên có chút đau đầu, rên rỉ nói: “Chẳng lẽ lần đàm phán này sẽ vô bệnh tự tử* sao?”[*Câu gốc là vô tật nhi chung. Tự tử là tự chết á, sợ mọi người hiểu lầm thui.]

“Những việc có thể làm ngươi đều đã làm.” Hiên Viên Chiến mát xa cho Lục Bất Phá, “Đối với nhóm phản loạn, Liên bang sẽ không nới lỏng cảnh giác.”

“Ta vẫn hy vọng Liên bang cùng nhóm phản loạn có thể chung sống hòa bình, tất cả là người một nhà. Bản tự đồng căn sinh, tương tiễn hà thái cấp*. Người một nhà đánh nhau, còn không phải làm trò hề cho người hành tinh khác chế giễu sao.” [*= Gà cùng 1 mẹ chớ hoài đá nhau]

“Còn phải xem thái độ của phản loạn giả.” Hiên Viên Chiến giữ vững lập trường.

“Hô…“ thở hắt ra, có chút mất mắc với cuốc gặp mặt lần này, Lục Bất Phá xoa bóp bụng, “Đi nấu gì đó cho ta ăn đi, ta đói rồi.” Hiên Viên Chiến rất nghe lời đi vào bếp chuẩn bị đồ ăn.

“Ma ma ma ma…”

Lúc Lục Bất Phá nằm trên ghế sofa ngẩn người, mỗ tiểu quái vật phi thường bất mãn kêu to chạy vào, nhảy lên ghế, chui trong lòng ngực Lục Bất Phá, trong mười tám đôi mắt là nước mắt bị “Vứt bỏ”.

“Im lặng, Tiểu Cửu, ta đau đầu.” Lục Bất Phá trấn an sờ sờ Tiểu Cửu, “Tình hướng hôm nay không thích hợp mang theo ngươi. Nghe lời, không được quấy.”

“Ma ma ma…” Chín cái đầu Tiểu Cửu cố hết sức muốn chui chui vào trong lòng ngực Lục Bất Phá. Từ sau khi sinh ra, hắn chưa từng rời xa Lục Bất Phá.

Lục Bất Phá bất đắc dĩ dỗ: “Được rồi được rồi, sau này chỉ cần có thể mang ngươi theo ta đều mang, đừng khóc nữa ha.” Nói gì thì nói, chứ Tiểu Cửu dính hắn như thế, trong bụng đều rất hưởng thụ.

Trong đầu thì bị tiếng khóc của Quang Vinh quấn lấy, chứt mất mác mới xuất hiện liền bị “Huyên náo” hòa tan. Tất cả mọi người đều đem hắn làm Mang Tang Tử, nhưng hắn chỉ là một thằng nhóc mới 15 tuổi, chuyện cần làm hắn đều cố hết sức, kết quả hả, thì giao cho mây trên trời đi.

Ăn buổi chiều cơm, Lục Bất Phá chạy về văn phòng tiếp tục công chuyện còn đang dang dở. Trước mắt, chuyện tối trọng yếu là buổi lễ, nếu bên kia muốn suy nghĩ, vậy làm cho bọn họ hảo hảo suy nghĩ đi. Đến tối, Duy Lạp tới. Tuy rằng Lục Bất Phá không để bụng, nhưng hắn cảm thấy rất có lỗi. Nên bản thân vốn chỉ là một diễn viên khách mời liền nhậm luôn chức trợ lý tạm thời cho Lục Bất Phá, giúp hắn xử lý một ít việc vặt vãnh. Lục Bất Phá cũng không khách khí, nhân lực bên người đang thiếu hụt trầm trọng, hắn liền hào phóng sử dụng Duy Lạp.



Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ngày diễn ra buổi liên hoan cũng dần dần tới gần, Lục Bất Phá bận đến mức từ túi bụi cũng chưa đủ để hình dung, mà là vội đến muốn bay lên. Từ ngày 20 tháng 10, hắn liền trực tiếp dọn vào văn phòng ở. Trong môi trường làm việc khẩn trương, sức ăn của Lục Bất Phá càng ngày càng tăng, một ngày có thể ăn đến sáu bảy bữa, làm cho hắn càng ngày càng hoài nghi có phải mình đang tiến vào giai đoạn cao lên hay không.

Hiên Viên Chiến tẫn trách đảm đương chức vụ bảo mẫu cho Lục Bất Phá, đôi lúc ngẫu nhiên hắn sẽ nhìn chăm chú tờ lịch. Tháng 10 có 31 ngày, mà đêm trừ tịch – đêm 30. Nhưng Lục Bất Phá hiển nhiên đã quên hắn cùng Hiên Viên Chiến đã ước định, nên sắc mặt Hiên Viên Chiến mấy ngày nay càng ngày càng âm trầm. Bởi không biết vì sao hắn lại cáu kỉnh, nên Lục Bất Phá cũng lười phản ứng.

Ngày 30 tháng 10, lần diễn tập cuối cùng cũng kết thúc, Lục Bất Phá triệu tập tất cả nhân viên công tác cùng diễn viên để động viên tinh thần. Lúc chấm dứt thì đêm đã khuya. Kéo lê hai chân mệt mỏi trở lại văn phòng, Lục Bất Phá viết cho Thượng Quan Nông cái tin nhắn, rồi mới nói với cái người đang mang sắc mặt thối không thể tả: “Ta đi không nổi, ngươi cõng ta trở về đi.”

Một con mắt của Hiên Viên Chiến liền tỏa sáng: “Đêm nay trở về?”

“Đúng vậy a. Ngày mai hảo hảo nghỉ ngơi cả ngày, ngày mốt nữa là xong, cuối cùng ta cũng được thảnh thơi một thời gian ngắn.” Duỗi cái thắt lưng, không nhìn cái mặt tên kia nháy mắt liền thối lại, Lục Bất Phá đi đến vỗ vỗ hắn.

Hiên Viên Chiến thối mặt xoay người, ngồi xổm xuống: “Hôm nay cuối tháng.”

“Ừ. Mai là tết rồi.” Ngáp cái, ghé vào trên lưng Hiên Viên Chiến, Lục Bất Phá nhắm mắt lại. Bán khuôn mặt run rẩy, Hiên Viên Chiến đứng lên cước bộ cứng ngắc đi ra ngoài. Người trên lưng lộ ra nụ cười gian.

Một đường không nói gì trở lại chỗ ở, Hiên Viên Chiến vừa muốn đem Lục Bất Phá ôm vào trong phòng, người đang ngủ đột nhiên mở mắt, cười xấu xa: “Ê, ngươi không tính đón giao thừa hả?”

Bán khuôn mặt nào đó nháy mắt sững sờ.

“Thừa dịp tất cả mọi người đang ngủ, chúng ta lén chuồn ra đi ha?”

Một con mắt mị mị, đem người khiêng lên vai sải bước đi tới chỗ Quang Vinh.

“Uy, để ta xuống! Gấp cái gì.”

“Ta rất gấp.”

“Gấp bằng đi nhà cầu* sao.”[*Ta thật muốn dịch thô bỉ a, mà sợ các bợn không thích( =①ω①=).]

“Hôm nay ngươi phải tắt thông tấn khí! Không được cùng bất luận kẻ nào liên hệ!”

Người kia gấp đến độ muốn nổ rụng, đem Lục Bất Phá mang vào bên trong khoang thuyền của Quang Vinh. Cửa khoang nhanh chóng đóng lại, hắn rống lên hai tiếng rồi gặm lấy miệng Lục Bất Phá.

“Hai người các ngươi không được phép nhìn!” Thừa dịp rống lên một câu, Lục Bất Phá kéo đầu Hiên Viên Chiến xuống, quấn lấy lưỡi hắn mà mút, hỗn đản này bày cái mặt thối cho hắn xem, vì tưởng hắn đã quên nga. Hắn sao có thể quên chứ, đêm trừ tịch – đêm 30 sao lại có thể quên.

Trong đêm tối, tiếng bước chân trầm nặng của Quang Vinh vang lên khắp quân doanh yên tĩnh, những thành viên đội đặc nhiệm khó hiểu đội trưởng của bọn họ muốn dẫn Mang Tang Tử tiên sinh đi đâu, chẳng lẽ lại có nhiệm vụ bí mật?

Trong đêm tối, các động vật đang chìm vào giấc ngủ bị mỗ quái vật nào đó đánh thức, phát ra tiếng kêu bất mãn. Mà phía sau, vẫn còn có người chưa nghỉ ngơi.

“’Hắn’ từ trước đến nay đều cùng một chỗ với Mang Tang Tử, chúng ta không thể xuống tay được.”

“Nhất định phải bắt lấy ‘Hắn’! ‘Hắn’ vốn thuộc về chúng ta!”

“Ta sẽ tìm cơ hội tiếp cận ‘Hắn’.”

“Phải nhanh một chút.”

“Biết rồi.”

*********

* Bản tự đồng căn sinh, tương tiễn hà thái cấp: là hai câu trích trong bài thơ thất bộ thi của Tào Thực. Bản thân nó vốn là thành ngữ, được ông vận dụng vào làm thơ. Bình ở đây 

七步詩

煮豆持作羹,

漉豉以為汁,

萁在釜下然。

豆在釜中泣,

本自同根生,

相煎何太急

Thất bộ thi

Chử đậu trì tác canh,

Lộc thị dĩ vi trấp,

Cơ tại phủ há nhiên.

Đậu tại phủ trung khấp,

Bản tự đồng căn sinh,

Tương tiễn hà thái cấp.

Thơ bảy bước

Nấu đậu để làm canh,

Hạt bỏ vào nồi nấu,

Cành ở dưới mà đun.

Đậu ở trong nồi khóc,

Sinh ra từ một gốc,

Sao nỡ đốt thiêu nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.