Thiếu Nữ Ngây Thơ

Chương 34: Đi đường xa (4)




Lâm Diễm cũng không biết mình nhắc đến Trương Mộ Mộ làm cái gì, kỳ thật cô cũng không nên trông cậy nghe được từ miệng Nhan Tầm Châu cái gì dễ nghe, tựa như có một số việc, cô nghĩ đến cách có thể nhờ người khác, cuối cùng lại vẫn chỉ có thể dựa vào chính cô.

“Gần đây cô thường đi cùng người của Giang gia nhỉ?” Nhan Tầm Châu không quan tâm đề tài của Trương Mộ Mộ, tay trái của anh đã muốn tiến vào bên trong quần áo của Lâm Diễm, khi bàn tay nóng ấm chạm vào thân thể của cô, lạnh lẽo trên da thịt khiến anh cảm thấy yêu thích không muốn nuông tay, qua một lúc, anh đem Lâm Diễm dứt khoát bế đứng lên, chỉ cần dùng một chút lực là có thể đem cả người Lâm Diễm nâng lên.

Thật sự là cô rất gầy, Nhan Tầm Châu suy nghĩ.

“Đúng vậy.” Lâm Diễm hy vọng toàn bộ quá trình nhanh chóng kết thúc, bởi vì Đông Đông vẫn còn ngủ ở cách vách, cô cũng không hy vọng động tác của Nhan Tầm Châu quá lớn, cho nên nhíu mày nói câu “ Anh nhẹ chút.”

Ánh mắt Nhan Tầm Châu âm hiểm nhìn cô, sau đó Lâm Diễm mới phát hiện trong lời nói của cô có ý nghĩa khác, chính là lười cùng Nhan Tầm Châu đấu võ mồm, liền nghiêng đầu trầm mặc không nói câu nào.

Căn phòng yên tĩnh, Nhan Tầm Châu cúi đầu hôn lên vành tai Lâm Diễm, tinh tế khẽ liếm mút.

Lần đầu tiên, Nhan Tầm Châu có kiên nhẫn làm màn dạo đầu này, trong lòng Lâm Diễm thấy phiền chán, đúng lúc này, Nhan Tầm Châu đè bả vai Lâm Diễm, ánh mắt nhìn chằm chằm cô “ Cô đừng yêu cầu không dứt.”

Lâm Diễm nở nụ cười, thanh âm ồm ồm nói “Tôi chỉ có một yêu cầu.”

“Yêu cầu gì?” Nhan Tầm Châu hỏi, ngón tay thon dài di động qua lại.

“Đổi người đàn ông khác.” Lâm Diễm thẳng thắn, ánh mắt mang theo khiêu khích, sau đó cô cảm thấy trước ngực tê rần, Nhan Tầm Châu cư nhiên lại cắn cô.

“Cô lại dám nghĩ đến đổi người đàn ông khác, chờ tôi chết rồi nói sau.” Nhan Tầm Châu độc ác đứng lên căn bản không phải người, Nhan Tầm Châu nâng đầu gối Lâm Diễm lên, cô dễ dàng bị anh chế trụ, tiếp theo anh liền hung hăng đi vào trong cô.

Ở nơi này làm chuyện đó so với mấy ngày hôm trước đều dài hơn, Nhan Tầm Châu khác với bình thường, lúc này rất kiên nhẫn, cuối cùng vẫn là Lâm Diễm nhẹ giọng thúc giục chấm dứt, nhưng là sau khi chấm dứt cũng không lập tức đi ra, Lâm Diễm phát hỏa “Tôi muốn đi tắm rửa”.

Nhan Tầm Châu khẽ cử động, Lâm Diễm mẫn cảm phát hiện bên trong lại nóng rực bành trướng đứng lên, cô có điểm khó chịu muốn trốn tránh, Nhan Tầm Châu đem cô tựa vào ngực mình, cúi đầu nhìn Lâm Diễm đang bài xích mình, sau đó bứt đi ra.

Lâm Diễm tắm rửa xong không nghĩ sẽ cùng Đông Đông ngủ một phòng, có một số việc tránh được thì nên tránh, cũng không thể ở trước mắt đứa nhỏ như thế.

Lúc Nhan Tầm Châu đi ra thấy Lâm Diễm tựa trên sô pha đang ngủ, khuỷu tay để trên sô pha nâng đầu. Nhìn cô ngủ thật là mệt mỏi, ánh mắt thản nhiên, lông mi thật dài.

Nhan Tầm Châu ngẩng đầu nhìn ra ngoài, trời đã rạng sang, sau đó anh ra ngoài phòng khách ôm lấy Lâm Diễm hướng về phía phòng ngủ, người bị ôm lấy không có khả năng không cảm giác được gì, Lâm Diễm bị Nhan Tầm Châu làm tỉnh, nhưng cô không mở miệng nói chuyện, sợ đánh thức Nhan Thư Đông, trợn tròn mắt nhếch môi mặc kệ Nhan Tầm Châu ôm cô về phòng.

Nhan Tầm Châu đem Lâm Diễm đến căn phòng nhỏ bên cạnh, sau đó liền rời đi làm cho Lâm Diễm vô cùng vừa lòng, chính là chiếc giường này vẫn còn lưu lại hương vị hoan ái, Lâm Diễm không ngủ được, đứng lên thay ga trải giường mới sau đó mới một lần nữa lên giường,

Hôm sau, Lâm Diễm bị Nhan Thư Đông đánh thức, bởi vì đêm qua quên đặt đồng hồ báo thức nên cô ngủ quên. Nhan Thư Đông đi vào phòng ghé vào đầu giường cô “ Kẻ lừa đảo, mau đưa con đến trường, không thì trễ học mất…”

Lâm Diễm cảm thấy thực có lỗi, trên đường đưa Nhan Thư Đông đến trường liên tục nói xin lỗi, Nhan Thư Đông lớn tiếng nói không sao “Con thật ra hi vọng mẹ ngủ trễ thêm chút nữa, như thế con sẽ không phải đến trường.”

“Haha, con có ý nghĩ thật là tuyệt.” Lâm Diễm sờ sờ đầu con trai.

“Con trai mẹ đương nhiên là tuyệt.” Nhan Thư Đông cười, Lâm Diễm nhìn trên mặt con trai càng ngày cười càng nhiều, trong lòng cũng thực vui vẻ, kỳ thật đứa trẻ này vô cùng lanh lợi, một đứa trẻ không bởi vì có một chiếc xe mới mà tươi cười nhưng lại bởi vì một viên đường mà lộ ra vẻ mặt sung sướng.

Nhan Thư Đông nắm cửa xe taxi hỏi “ Mẹ vì sao tối qua phải sang phòng khác ngủ?”

Lâm Diễm vẻ mặt xấu hổ, không biết phải trả lời như thế nào, nhưng thật ra Nhan Thư Đông lại tự nói “ Cũng đúng, nam nữ thụ thụ bất thân mà.’

Lâm Diễm “Ừ.”

Giang Nham cùng Lâm Diễm ký kết hợp đồng, sảng khoái thanh toán tiền đặt cọc sau đó lại vội vàng đi tới xưởng.

Trong khoảng thời gian này , Lâm Diễm bắt đầu tìm nữ sinh thanh tú, bởi vì sự kiện này đang là điểm nóng, hơn nữa lại là trang phục của “Quang Hỏa”, mấy ngày nay thông tin trên mạng lan truyền rất nhanh. Đứng đầu các diễn đàn, trang phục của Lâm Diễm trên các BBS được thảo luận thật sự nóng sốt, mấy ngày tuyển dụng chấm dứt, trừ bỏ BBS, mấy nhà xuất bản báo chí cùng tạp chí đều đăng tin có cuộc thi về sắc đẹp của sinh viên trường cao đẳng, đây là một tin quảng cáo vô cùng tốt, trang phục của “Quang Hỏa” còn chưa chính thức vào thị trường, đã có một danh tiếng nhất định.

Sự nghiệp bắt đầu có khởi sắc, cả người Lâm Diễm thần thái cũng trở nên khác thường, trừ bỏ buổi tối lúc đối mặt với Nhan Tầm Châu.

Nhan Tầm Châu đối với việc công việc của Lâm Diễm cũng mặc kệ không có ý muốn hỗ trợ, lúc trước nói cho cô tự do, anh làm được.

Lâm Diễm có sắc có tài, buổi tối nhận được điện thoại muốn phỏng vấn của chương trình radio, cô biết đây là một cơ hội tốt nhưng là vẫn phải nói cự tuyệt.

Ngày hôm sau, Giang Nham gọi điện thoại cho Lâm Diễm “Lâm Diễm, em làm sao lại cự tuyệt phỏng vấn của radio?”

Hóa ra, việc phỏng vấn ở radio là Giang Nham giúp đỡ cô liên hệ, Lâm Diễm cười giải thích “ Không có gì, tôi là người sợ màn ảnh, tôi không lên được tivi.”

“”Cũng đúng.” Giang Nham nghĩ nghĩ nói “Em xinh đẹp, lên tivi bọn họ khẳng định chỉ chú ý đến người chứ không chú ý đến trang phục của em, nói không chừng em còn có thể bị quấy rầy, đây là tôi không suy nghĩ chu đáo, như vậy đi, lần khác tôi an bài cho em với một tạp chí, chúng ta sẽ không lên tivi, liền làm một bài phỏng vấn, lại chụp một vài mẫu trang phục đưa lên, thuận tiện làm bài tuyên truyền.”

Lâm Diễm phát hiện Giang Nham quả thật có tài, trên người mặc dù có chút phong thái, tật xấu của công tử nhà giàu nhưng là đối với công việc thì vô cùng tốt, biết nhìn trước nhìn sau.

Trước đó hai ngày, cô, Từ Gia Luân cùng Giang Nham ăn cơm, bữa ăn Giang Nham còn dẫn theo bạn gái, cô gái xinh đẹp trẻ tuổi trước học âm nhạc tại đại học S, sau khi tốt nghiệp vào làm ở dàn nhạc violon nhưng sau đó hai ngày bởi vì không chịu nổi mà từ chức.

Lúc ăn cơm Giang Nham đối với bạn gái nói “Nếu từ chức, chúng ta liền kết hôn, anh cho em trở thành Giang phu nhân.”

“Giang Nham, em đã nói rất nhiều lần, em không đạt được ước mơ thì sẽ không kết hôn.”

Giang Nham cười “Tùy em thôi, coi như anh chưa nói gì.”

Trên bàn cơm không khí có chút xấu hổ, Từ Gia Luân cười hì hì ngắt lời “ Bây giờ còn lưu hành hôn nhân sao? Ai cũng nói hôn nhân là nấm mồ của tình yêu, các người còn trẻ như thế sao lại muốn kết hôn, tôi đây thành ông già rồi mà vẫn còn cô đơn.”

“Từ thiếu bao nhiêu tuổi?” Bạn gái Giang Nham hỏi.

Từ Gia Luân nghiêng đầu nhìn Lâm Diễm, dùng đũa gắp cho cô một phần thức ăn sau đó trả lời “Hai mươi chín.”

Lâm Diễm nhìn thức ăn trong bát quay sang Từ Gia Luân nói “Cảm ơn.”

“Hai mươi chín làm gì đã già , nam nhân bốn mươi mốt chi hoa đậu.”

Từ Gia Luân hé miệng cười, bạn gái Giang Nham ngược lại quay sang hỏi tuổi Lâm Diễm, kết quả bị Giang Nham ngăn cản “ Sao em nói nhiều vậy?”

“Em muốn hỏi chút mà.”

“Tôi cũng hai mươi chín” Lâm Diễm nói.

CHECK THIS OUT

by Mgid

Toát mồ hôi trên máy chạy giờ đã vô dụng.

Thừa cân sẽ biến mất trong một vài tuần!

Phương pháp giảm cân số một đã trở nên phổ biến tại Việt ...

“Thực không nhìn ra, em nghĩ chị mới chỉ hai mươi lăm.”

Lâm Diễm không phải ngốc, cơm còn chưa ăn xong liền cảm giác được bạn gái Giang Nham đối với mình có địch ý, khả năng gần nhất là dạo gần đây cô cùng với Giang Nham hợp tác, vốn tưởng sẽ không có chuyện gì.

––––––––––––––––� �

“ Nếu tôi hiện tại có bạn gái, tôi nghĩ là em đang ghen, Lâm Diễm đây bộ dạng vô cùng xinh đẹp, em có tán thành quan điểm của tôi không?” Từ Gia Luân trên đường đưa Lâm Diễm đột nhiên hỏi cô như vậy.

Lâm Diễm bị Từ Gia Luân hỏi có chút quẫn bách, đứng lên, cười nhẹ “ Tôi hiện tại đã sắp thành bà già.”

“Em nha!” Từ Gia Luân mỉm cười, trong mắt lóe sáng, giọng điệu mang theo chút sủng nịnh “Cái gì bà già, em không nghĩ anh đang thật lòng khen em sao, em không cần phải tự ti, hay đây gọi là giả vờ khiêm tốn?”

Lâm Diễm tựa vào ghế, cùng Từ Gia Luân nói giỡn “Đúng vậy, tôi chính là muốn chọc mọi người cười”

“Anh sẽ khen em cả đời, em có muốn không?” Từ Gia Luân quay đầu liếc mắt nhìn Lâm Diễm.

Nụ cười trên mặt Lâm Diễm cứng lại “ Muốn chứ, nếu như anh về sau không sợ gia đình bất hòa.”

“Haha” Từ Gia Luân không tiếp tục đề tài này, đồng thời đưa Lâm Diễm đến dưới lầu, sau đó nhìn cô lên lầu rồi rời đi.

Lâm Diễm lên lầu, theo bản năng mắt nhìn sô pha, đêm nay Nham Tầm Châu không đến, Lâm Diễm thở ra một hơi, sau đó bắt đầu thu dọn giặt giũ quần áo hôm qua Đông Đông thay ra.

Lâm Diễm lục trong túi áo khoác thấy hai cục băng, lấy ra thì là đồ chơi, đem chúng cẩn thận lấy ra sau đó đem quần áo bỏ vào máy giặt.

Đồ lót tất cả đều giặt bằng tay, sau khi thu dọn xong cô nhìn căn phòng nhỏ một lượt liền nhìn thấy đồ lót trắng của Nhan Tầm Châu, sau đó Lâm Diễm lại nhớ đến chuyện nghe được trong nhà giam.

Lúc trước, trong phòng giam của cô lúc đó là một người phụ nữ mưu sát chồng, chồng là một nhân viên bình thường, bởi vì bên ngoài hay dùng bạo lực gia đình mà bị đưa vào nhà giam.

Có người cùng Lâm Diễm nói chuyện xưa của cô, trong đó bao gồm cả việc giam chồng cùng tiểu tam, ví dụ như có một lần cô nhận được một bưu kiện, bên trong chính là quần lót của chồng cô, cô nói cô lúc ấy liền ghê tởm nôn ra.

Lâm Diễm đem quần lót của Nham Tầm Châu để ở thùng rác, sau khi giặt xong quần áo xuống lầu đổ rác, xung quanh có mấy đôi nam nữ đang đi dạo, nắm tay dạo bước thật chậm, thoạt nhìn cũng thấy vô cùng lãng mạn.

Lâm Diễm sau khi đổ rác xong đi lên lầu mới nhớ ra một chuyện liền đi đến hiệu thuốc ở cạnh nhà.

Lâm Diễm ở hiệu thuốc tìm thật lâu mới thấy thuốc tránh thai cùng áo mưa (BCS đó). Cô lấy một hộp áo mưa cùng một hộp thuốc tránh thai, lúc tính tiền, cô gái thu ngân nhìn cô nhiều hơn một cái.

“Tổng cộng 108 đồng.”

Lâm Diễm thanh toán tiền, đúng lúc này một thanh âm quen thuộc ở phía sau cô vang lên “Lâm Diễm?”

Lâm Diễm quay đầu, là Lý Đường.

Lý Đường cầm trong tay hai hộp thuốc bổ, lúc đi ra nhìn cô giải thích “ Tôi có một vị giáo sư dạy đại học ở gần đây, nghe nói thầy bị bệnh, tôi đến đây thăm thầy.”

Lâm Diễm không thể tưởng tượng được Lý Đường học ở đại học S, cúi đầu nhìn hộp thuốc bổ trong tay Lý Đường, gật đầu.

“Em hiện tại ở chỗ này?”

Lâm Diễm gật đầu, sau đó mở miệng “Lý đội, tôi về trước.”

“Ừ.”

Lâm Diễm lên nhà đem cất hộp áo mưa cùng thuốc tránh thai, trong nhà có trẻ nhỏ, mấy thứ này cần cất cẩn thận, Lâm Diễm nhìn toàn bộ căn phòng, kết quả nhìn thấy một đôi giày nam.

Cô quay đầu, Nhan Tầm Châu đang ngồi ở bàn ăn cơm, trong tay cầm một cái di động, anh rõ ràng có khoảng cách với cô, nhưng âm thanh lạnh như băng lại ở gần trong gang tấc “Cô đi đâu?”

Lâm Diễm đứng thẳng thân mình, lấy ra thuốc tránh thai cùng áo mưa đưa Nhan Tầm Châu xem “Muốn kiểm tra sao?”

Nhan Tầm Châu vòng vo phía dưới, sau đó đứng lên “Vài ngày tới tôi có chút việc, Đông Đông đi theo cô.”

Lâm Diễm “Ừ” một tiếng, sau đó Nhan Tầm Châu lấy ở đâu ra một chiếc chìa khóa “Trên lầu có một phòng, ngày mai cô cùng Đông Đông chuyển đến phòng trên lầu đi.

Lâm Diễm không nói chuyện

Nhan Tầm Châu “Câm điếc?”

Mấy ngày nay Lâm Diễm vẫn nghe được trên lầu truyền đến âm thanh sửa chữa, hóa ra chủ nhân căn phòng bên trên lại là Nhan tầm Châu.

Căn phòng bên trên thoạt nhìn với căn phòng của cô giống nhau như đúc, kỳ thật cửa sổ thủy tinh tất cả đều thay đổi, thủy tinh đều được thay thành thủy tinh công nghiệp chống đạn.

Bài trí bên trong cơ bản giống với căn phòng dưới lầu của cô, nhưng tivi Nhan tầm Châu đổi thành tivi tinh thể lỏng.

Hôm trước Nhan Tầm Châu còn châm chọc cái tivi của cô “Loại tivi lỗi thời này cũng chỉ có cô còn dùng.”



Lúc Lâm Diễm ngồi ở trên sô pha xem tài liệu “ Buổi tối cùng tôi ra ngoài chút.” Nhan Tầm Châu nói với cô.

“Ngại quá, tôi buồn ngủ.”

“Lâm Diễm, cô hẳn biết tính cách của tôi, cô càng chống lại tôi, tôi càng không có khả năng chán cô.”

Nhan Tầm Châu đưa Lâm Diễm đến buổi liên hoan với những người anh em, Nhan Tầm Châu bao toàn bộ quán ăn đêm, lúc Lâm Diễm cùng Nhan tầm Châu đến, bên trong mọi người đang chọn đồ ăn.

Lâm Diễm hôm nay mặc một bộ tây trang, một đám anh em trước mặt nhìn có vẻ ngạc nhiên, sau đó Nhan Tầm Châu đem cô xuống dưới, dẫn đến trước mặt một người “Xuân tử, giúp cô ấy đổi trang phục.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.