Thiếu Nữ Ngây Thơ

Chương 1: Rượu lâu năm






Tôn thái hậu và Văn Hiểu Lộ chấn động, A Tử kinh hoảng đỡ Nhị phu nhân, “Nhị phu nhân, không khoẻ sao?”

“Đau bụng… Đau quá…” Chỉ trong giây lát, khuôn mặt nhỏ của Diệp Vũ trắng như tuyết, “Chắc là trúng độc rồi…”

“Nhanh, truyền thái y…” Tôn thái hậu vô cùng trấn định, bảo Bích Cẩm, “Đỡ nàng tới giường nhỏ”

Diệp Vũ cuộn chặt mình trên giường nhỏ, cả người cuộn lại thành một cục, đôi môi biến thành tím. A Tử như sắp khóc, “Thái hậu, tại sao như vậy chứ?”

Văn Hiểu Lộ trầm tư, mắt dời tới Hồng Tảo trên bàn ăn, “Mẫu hậu, hay là do Hồng Tảo có độc? Nhưng mà vì sao mẫu hậu và nô tì đều không sao cả thế?”

Tôn thái hậu cau nhanh mày, “Ai gia sẽ tra rõ. Chuyện quan trọng trước mắt là Vũ Nhi không sao đã” Tiếp đó bà sai cung nhân đi bẩm báo bệ hạ, lại tới phủ Hữu tướng truyền Thẩm Chiêu vào điện Từ Ninh. Văn Hiểu Lộ gật đầu, “Bất luận thế nào, trước tiên cho cung nhân và chưởng thiện chuẩn bị Hồng Tảo kia tra hỏi đã”

Tôn thái hậu cũng gật đầu đồng ý, “Bích Cẩm, đi đem những người liên quan tới tra hỏi…”

Bích Cẩm đi ngay, mặt Diệp Vũ tái xanh, môi tím đen lại, trông thật doạ người. Văn Hiểu Lộ dậm chân sốt ruột, “Thái y sao vẫn còn chưa đến vậy?”

Bỗng A Tử kêu lên một tiếng, Diệp Vũ nôn ra một ngụm máu đen sì, run rẩy kịch liệt, bị kịch độc tra tấn đến hấp hối. Tôn thái hậu lòng nóng như lửa đốt, yên lặng cầu nguyện ông trời, phù hộ cho Vũ Nhi bình an vô sự…

“Mẫu hậu, Nhị phu nhân nằm trên giường, chỉ sợ thái y không cứu kịp, hay là đem Nhị phu nhân đến thiên điện đi ạ” Văn Hiểu Lộ có vẻ bình tĩnh.

“Cũng được” Tôn thái hậu quan tâm quá sẽ bị loạn, mất hết bình tĩnh. Mấy cung nhân ba chân bốn cẳng nâng Diệp Vũ tới thiên điện, sau khi nằm xuống, nàng cảm thấy đau nhức thấu tim, đau như chưa bao giờ có, lúc tình độc phát tác cũng không đau tới vậy. Loại đau này phảng phất như đem lcụ phủ ngũ tạng bóp nát liên tục, chắc phủ tạng đã tan thành từng mảnh nhỏ, máu thịt lẫn lộn… Tôn thái hậu và A Tử nói chuyện với nàng, muốn nàng cố chống đỡ, bảo thái y sẽ nhanh tới thôi, nhưng thật sự rất đau.

Nàng cảm giác nhiệt độ trên người cứ lạnh dần lạnh dần, cảm giác như mình càng ngày càng suy yếu, càng ngày càng không thở nổi, cảm giác ánh mắt cứ càng ngày càng mơ hồ… Bóng đen bao phủ, nàng rơi vào một vực sâu không đáy….

Nàng chết rồi ư? Không! Nàng không thể chết được! Nàng sao có thể chết được chứ? Mặt nàng xanh, đôi môi tím tái, cứ như người chết vậy, lại giống như đang ngủ. Đúng, nàng chính là đang ngủ. Hắn không cho nàng chết được!

Hắn chậm rãi tới gần giường, không chấp nổi sự thật, không chấp nhận được… hồn bay phách tán…

“Bệ hạ, NHị phu nhân không được nữa….” Văn Hiểu Lộ mắt đẹp rưng rưng. Sở Minh Phong bừng tỉnh mạnh mẽ, nhéo thái y, hung ác rống lên, “còn không cứu người hả? Cứu không dược trẫm muốn ngươi chôn cùng!”

Thái y hoảng sợ nói, “Vi thần vẫn chưa tìm ra cách, vi thần vô năng…”

“Đồ lang băm!” Hắn buông thái y ra, còn đạp một đạp thật mạnh, bỗng hắn thấy một người đứng ở cửa điện, mừng rỡ như điên, giống như thấy cứu tinh vậy. “Từ đại nhân, mau, tới cứu người…”

Từ thái y đứng ở cửa điện là người am hiểu giải độc, Sở Minh Phong nghe xong cung nhân bẩm tấu, lập tức sai người đi tìm khắp nơi ở Thái Y viện, chạy tìm Từ thái y.

Từ thái y bước nhanh vào, tất cả mọi người tản ra, Văn Hiểu Lộ đỡ Tôn thái hậu ngồi xuống, A Tử và Sở Minh Phong đứng một bên.

Ngắm, xem, hỏi, sờ, Từ thái y khám bệnh thành thạo, sắc mặt càng ngày càng nặng nề.

“Từ đại nhân, thế nào rồi? Có chữa được không?” Sở Minh Phong lo lắng hỏi, ngón tay khẽ run lên.

“Hồi bẩm bệ hạ, Thẩm nhị phu nhân bị trúng kịch độc được gọi là Thiên Diệp U Lan ạ” Từ thái y đáp, đi tới thư án viết đơn thuốc.

“Thiên Diệp U Lan ư?” Sở Minh Phong đi tới, khác hẳn sự thong dong trấn định ngày thường.

“Thiên Diệp U Lan là ba loại kịch độc nhất của Tây Vực, chạm vào chút cũng sẽ mất mạng. May mà Nhị phu nhân bị trúng lượng độc ít, nếu không đã sớm bỏ mình rồi”

“Vậy phải nói là có còn cứu được không?”

“Vi thần dĩ nhiên sẽ cố hết sức mình. Thẩm Nhị phu nhân vẫn còn hơi thở cuối, mạch tượng đập rất mỏng manh, cũng không cải tử hồi sinh được, chỉ xem tạo hoá ở nàng ấy thôi”

Viết xong đơn thuốc, Từ thái y định giao cho một cung nhân, Sở Minh Phong gọi tiểu công công thân cận tới, “Tống Vân, ngươi đi ngự hiệu thuốc bốc thuốc đi”

Tống Vân tiếp nhận phương thuốc, Từ thái y căn dặn, “Phương thuốc có tất cả hai mươi loại dược liệu, lấy hai bát nước nấu lên được một ly trà nhỏ, nhớ kỹ dùng lửa to, sau đó đem một nửa nước thuốc mang về”

Tống Vân chạy nhanh đi. Từ thái y lại bảo, “Vi thần sẽ thi châm cho Thẩm Nhị phu nhân, vẫn xin bệ hạ, thái hậu tạm thời lánh mặt cho”

Nghe thế, Văn Hiểu Lộ đỡ Tôn thái hậu về tẩm điện nghỉ ngơi, cung nhân khác cũng lui ra ngoài, chỉ để lại A Tử hỗ trợ. Sở Minh Phong không chịu đi ra, cứ kiên trì ở một bên nhìn.

A Tử theo lời chỉ dẫn của Từ thái y, đỡ Nhị phu nhân dậy, cởi bỏ áo ngoài ra, lộ ra hai vai, Từ thái y lấy ngân châm ra, châm lên đỉnh đầu, trên mặt, cổ, bả vai, cổ tay, thi châm nhanh như gió.

Sở Minh Phong nhịn không được hỏi, “Vì sao nàng vẫn còn chưa tỉnh vậy?”

“Lúc này thi châm chỉ là bảo vệ mạch cuối cùng của Nhị phu nhân mà thôi”

“từ đại nhân cần phải cứu sống nàng” Sở Minh Phong cất giọng trịnh trọng.

“Sống chết có số, bệ hạ vẫn nên thuận theo ý trời đi ạ” từ thái y đứng lên, bảo A Tử đỡ lấy nàng, không nắm tay.

“Không cứu sống được, ngươi cũng không sống được!” Sở Minh Phong nhéo vạt áo của ông, bộ mặt hung ác, sát khí cuồn cuộn trong mắt.

Từ thái y mừng quá đỗi, “Vi thần vốn không nghĩ sống tạm trên đời, nếu được bệ hạ ban thưởng cho vi thần chết, vi thần vô cùng cảm kích”

Sở Minh Phong tức giận phớt lờ ông, “Ngươi muốn chết còn không dễ thế hử”

Từ thái y bỗng nhíu mày, “Mới vừa rồi vi thần vì Thẩm phu nhân bắt mạch, mạch tượng của nàng có chút kỳ lạ…”

Sở Minh Phong cả kinh trợn mắt, “Kỳ lạ thế nào?”

Từ thái y suy nghĩ nói, ‘Trong cơ thể Thẩm Nhị phu nhân dường như không chỉ một loại độc, ngoài Thiên Diệp U Lan ra, hình như còn có một loại độc quái dị. Vi thần bắt mạch thấy, chỉ thoáng chốc lại biến mất, rất kỳ lạ. Trên đời này lại còn có loại độc thần bí như thế, có thể tránh thoát tay của vi thần”

Trong lòng sở Minh Phong thấy nặng nề, nếu đúng như lời ông nói, vậy trong cơ thể Vũ Nhi vẫn còn một loại độc nữa ư? Là loại dộc gì? Sao lại bị trúng chứ?

***

Từ thái y sai cung nhân chuyển tới một thùng gỗ lớn, đem hai mấy loại dược liệu nấu thành nước đổ vào thùng, sau khi tổng hợp tất cả, Sở Minh Phong ôm Diệp Vũ bỏ vào thùng.

Mắt thấy vậy, đôi mắt từ thái y chợt loé, cố ý bảo hắn đi ra ngoài, hắn dĩ nhiên không chịu. Sau đó, Từ thái y sai A Tử cởi tất cả quần áo của Thẩm Nhị phu nhân bố trí để kịch dộc có thể thoát ra ngoài. Sau đó ông lại bắt đầu thi châm. Như thế, trên đỉnh đầu Diệp Vũ, trên mặt, bả vai có không ít ngân châm nhỏ xíu cắm.

Sở Minh Phong thấy ông đi ra ngoài vội vã hỏi, “Định ngâm bao lâu nữa?”

“Nước lạnh thì đổi, vi thần sẽ đi ngực hiệu thuốc sắc thuốc” Ông cũng không coi chuyện sống chết trước mắt là chuyện quan trọng, vẫn cà lơ phất phơ như vậy.

“Trẫm hạn cho ngươi chỉ trong một ly trà nhỏ thì về” Sở Minh Phong tức giận định mắng ông một trận, mấu chốt này lại không biết đối phó với ông thế nào.

“Hay bệ hạ đi thăm thái hậu đi ạ, nô tỳ sẽ trông Nhị phu nhân là được ạ” A tử bảo.

Mạng sống Vũ Nhi như mành chỉ treo chuông, hắn thật không yên tâm, bỗng nhớ tới một chuyện quan trọng, “Ngươi nói xem, Vũ Nhi sao lại trúng độc hả?”

A tử bắt đầu nói từ lúc Văn quý phi bảo Nhị phu nhân đến điện Từ Nhinh, nói tóm tắt, lại nói đến các nàng ăn Hồng Tải, “Nhị phu nhân ăn hai miếng Hồng Tảo Tây vực thì độc bộc phát ra ạ”

Hắn cau mày, sắc mặt nặng nề, lâm vào trâm tư. Nàng lớn mật phỏng đoán, “Theo nô tỳ nghĩ, có lẽ là Hồng Tảo kia có vẻ không ổn ạ”

Sở MInh Phong cũng hiểu như thế, nhất định Hồng Tảo Tây Vực đã bị người hạ độc, “Ngươi xem Vũ Nhi đi, nếu có chuyện gì thì nhanh tẩm điện bẩm báo thái hậu ngay”

A Tử gật đầu đồng ý, hắn sải bước rời đi. Tống Vân canh ở ngoài điện, thấy bệ hạ đi ra, thì đi theo sau ngay. Nhưng lại nghe bệ hạ lạnh giọng sai bảo, ‘Hồng Tảo Tây Vực là kẻ nào chuẩn bị? Đem mọi kẻ liên qua bắt lại!”

Hắn lĩnh mệnh đi, Sở Minh Phong đi tới trước tẩm điện thái hậu. Trong tẩm điện, Tôn thái hậu đang nghỉ tạm, vẻ mặt lo lắng, Văn Hiểu Lộ cũng đang ưu sầu.

“Mẫu hậu, nô tì biết tâm tư bệ hạ. Nô tì luôn luôn hiểu được, thân là phi tần thiên tử, nên biết chừng mực, cũn hiền lương rộng lượng” Văn Hiểu Lộ lo lắng nói, “NHưng dù sao Nhị phu nhân cũng là vợ của Thẩm gia, mới vừa rồi bệ hạ náo loạn khắp nơi, hành tung hơi quá, ai cũng nhìn vào, chỉ e có kẻ nói ra nói vào, lan truyền ra ngoài, bất lợi với bệ hạ, tổn hại tới Thánh Đức”

“Ai gia hiểu rõ, ngươi nghĩ thế nào?” Tôn thái hậu bình chân như vại, trong lòng biết nàng ta còn nói tiếp nữa.

“Để tránh tin đồn trong cung, nô tì nghĩ, có nên tất yếu cảnh cáo cung nhân này không ạ?” Giọng Văn Hiểu Lộ thánh thót mềm mại, giọng lại cực kỳ nghiêm khắc, “Dám can đảm tiết lộ nửa câu, thì cắt lưỡi, cát tai, hoạ đến người nhà, răn đe”

“Chuyện này cứ giao cho ngươi đi làm đi”

“Vâng, nô tì là con dâu thiên gia, vì thánh dự bệ hạ, không tiếc sức mình”

Văn Hiểu Lộ khẽ khom mình, cất bước rời đi. Vừa đi vài bước, đã thấy một người đứng ở cửa tẩm điện, sắc mặt lạnh lẽo. Nàng ta lập tức hành lễ, “Bệ hạ”

Sở Minh Phong gật gật đầu, đi thẳng vào điện.

Nàng ta cảm giác được lúc hắn đi sát qua người như bị luồng gió lạnh kia bám vào, thoáng nhìn ánh mắt hắn lạnh băng. KHoé môi khẽ nhúc nhích, trong lòng nàng ta thấy chua xót, cất bước dđ trước.

“Vũ Nhi sao rồi? Đã tỉnh chưa?” Tôn thái hậu thân thiết hỏi, xua tay bảo hắn ngồi.

“Vẫn chưa tỉnh, Từ thái y chưa kịp giải độc cho nàng ấy” Sở Minh Phong vung áo choàng bào màu vàng lên ngồi xuống, “Mẫu hậu, Vũ Nhi sao trúng độc vậy ạ?”

“Quý phi nói, có lẽ Hồng Tảo Tây Vực này có độc, nhưng ai gia và quý phi đều cùng ăn vì sao không trúng độc chứ?” Bà ngổn ngang trăm mối không lý giải được, “Thật kỳ lạ quá”

“Quý phi đem Hồng Tảo cho mẫu hậu và Vũ Nhi, ân cần như thế, nhi thần cảm thấy cử chỉ này thật chẳng ra sao”

“Ý tứ của con là, Quý phi hạ độc trong Hồng Tảo, độc hại Vũ Nhi ư?” tôn thái hậu kinh hãi, “Nếu thật sự là nó hạ độc, vậy ai gai và chính nó cũng bị trúng độc chứ”

“Đây là điều nhi thần vẫn không nghĩ ra” Sở Minh Phong nheo mắt lại, mắt tối tăm. Có cung nhân đứ bên ngoài tẩm điện thông báo, “Bệ hạ, thái hậu, Thẩm đại nhân cầu kiến bên ngoài”

Hắn cất cao giọng nói, “Truyền”

Một lát sau, Thẩm Chiêu đi vào tẩm điện, khom người hành lễ. Tôn thái hậu thấy mặt hắn có sầu lo, liền nói an ủi, “Ngươi dừng có lo, Từ thái y chưa kịp giải độc cho Vũ Nhi. Vũ Nhi ở hiền gặp lành, quý nhân phù trợ, nhất định có thể vượt qua kiếp nạn này”

Hắn gật gật đầu, “Có bệ hạ, thái hậu làm chủ, thần không lo nữa. Nhưng sao tự dưng nàng ấy lại bị trúng độc thế chứ?”

Sở Minh Phong nói nặng nề, “vũ Nhi ăn hai miếng Hồng Tảo Tây Vực thì độc phát, Từ thái y có nói đây là một trong ba loại kịch độc nhất Tây vực gọi là Thiên Diệp U Lan, ngươi đã từng nghe nói tới chưa?”

Thẩm Chiêu lắc đầu. Sở Minh phong liền phân phó, “Những cung nhân liên quan đã bắt lại cả, việc này để ngươi tự tra đi”

Thẩm Chiêu chắp tay nói, “Thần tất sẽ tra ra thủ phạm”

****

Phía dưới điện Từ Ninh có sáu bảy chưởng thiện cung nhân đang quỳ, Thẩm Chiêu mắt lạnh quét nhìn họ, chỉ muốn thẩm vấn, Tống Vân vội vã báo lại, “Thẩm đại nhân, cung nữ dâng Hồng Tảo Tây Vực trúng độc bỏ mình rồi ạ”

Thẩm Chiêu kinh hãi, “Thi thể đâu?”

Tống Vân phất tay, có hai cung nhân khiêng một cái xác tiến vào, đặt trên mặt đất. Thẩm Chiêu đi tới bên cạnh cái xác, mắt dừng trên mặt cung nữ, nhìn kỹ lưỡng, “Tống công công gặp tình trạng nội tử bộc phát độc khi nào?”

Tống Vân đáp, “Nhị phu nhân lúc độc phát mặt xanh đen, đôi môi tím đen, hôn mê bất tỉnh, còn hơi thở cuối. Bệnh trạng cung nữ này giống y Nhị phu nhân”

Thẩm Chiêu mở miệng cung nữ ra, phát hiện trong miệng nàng ta có miếng ăn còn sót lại, hẳn là Hồng Tảo. Xem ra nàng ta cũng ăn độc Hồng Tảo mà bị độc phát chết ngay.

Hắn gắp miếng Hồng Tảo kia đặt lên bàn, Hồng còn sót lại năm viên, nhìn như không có vấn đề gì cả.

Dùng ngân châm thử, năm viên Hồng Tảo này đều không có độc, như vậy cung nữ kia chỉ vì Vũ Nhi ăn hai miếng Hồng Tảo mà bị độc sao? Sao nàng ta lại biết được Vũ Nhi ăn một viên Hồng Tảo thế nào chứ?

Nghĩ mãi thế nào cũng nghĩ không ra, làm sao có thể để cho Vũ Nhi ăn được miếng Hồng Tảo độc chứ?

Bệ hạ nói, Văn Quý phi gắp cho Vũ Nhi viên Hồng Tảo đầu tiên, như vậy, Văn quý phi phải biết viên Hồng Tảo nào có độc chăng? Văn Quý phi là chủ mưu sao?

Nghĩ khốn khổ hồi lâu, hắn chưa thèm thẩm vấn vội vã rời đi. Sở Minh Phong cùng Tô Thái hậu vẫn ngồi trên đại điện, Văn quý phi, Từ thái y đứng một bên, mắt Thẩm Chiêu giãn ra, hình như có phát hiện quan trọng, trầm giọng nói, “Bệ hạ, thái hậu, cung nữ dâng Hồng Tảo Tây Vực lên đã bị độc phát chết rồi, chết không có đối chứng ạ”

“Nói tóm lại là cung nữ kia hạ độc sao/” Sắc mặt Sở Minh Phong đột nhiên sầm xuống”

“Có thể nói như vậy”

“Vậy cung nữ kia và vũ Nhi không thù không oán, vì sao lại hạ độc chứ? Hay nàng ta bị người ta sai khiến?”

“nếu bảo có kẻ sai khiến, cũng có thể giải thích được” Thẩm Chiêu chớp lông mi dài, nói thong dong, “Bệ hạ, thần có một chuyện muốn thỉnh giáo Từ thái y”

Sở Minh Phong chấp nhận, Từ thái y cười ha ha bảo, “Chúng ta cùng bàn luận, dừng nói thỉnh giáo làm gì”

Thẩm Chiêu hỏi thẳng, ‘Nếu Hồng Tảo ở Tây Vực bị hạ độc, làm thế nào để Hồng Tảo hoàn hảo chẳng phát hiện gì? Đem Hồng Tảo ngâm trong kịch độc ư?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.