Thiếu Nữ Hai Mươi Tám Tuổi

Chương 24: Thỏ cụp tai




Im ắng, Hoàng Phủ Bật hiển nhiên cảm thấy có đạo lý, hắn bị động.

Hơn nữa kim sắc ngữ giả bị đánh tan, phải dùng Đại Diễn Luyện Hồn Quyết ngưng tụ lại, Hoàng Phủ Bật không có bao nhiêu nắm chắc.

Lý Vân Tiêu nói:

– Cơ duyên chỉ có ở đây, mất đi thì cả đời này ngươi đừng mong nhìn thấy thần quyết.

Trong nội tâm Hoàng Phủ Bật cả kinh, vội vàng tập trung tinh thần nhìn qua Cổ Thần tự bích.

Công pháp tu luyện của Phệ Hồn Tông thoát thai từ thần quyết mà ra, nếu có thể có được nguyên vẹn, vô cùng có khả năng bước qua một bước quan trọng, tiến vào thần cảnh.

Lý Vân Tiêu thấy hắn bắt đầu tìm hiểu, nhẹ nhàng cười cười, xếp bằng trên tự bích, bắt đầu tìm hiểu.

Không biết qua bao lâu, sau lưng Lý Vân Tiêu hiện ra thần quyết, nó không ngừng biến hóa.

Cùng lúc đó, ma ha cổ tự trên Cổ Thần tự bích cũng biến hóa.

Hai mắt Hoàng Phủ Bật cũng nhắm nghiền, mi tâm đột nhiên nhíu một cái, trên trán chảy mồ hôi lạnh, không ngừng chảy theo hai má rơi xuống.

Ma ha cổ tự sau lưng Lý Vân Tiêu tiêu tan, mỗi khi biến mất một chữ, nhiều ra một ký tự chui vào đầu của hắn.

Mỗi một chữ thoáng hiện giống như linh quang hiện ra trong đầu, cả linh hồn như tắm trong gió xuân, thoải mái nói không nên lời.

Lý Vân Tiêu rõ ràng cảm nhận được hồn lực của mình không ngừng tăng lên, có cảm giác thoát thai hoán cốt.

Nơi đây là không gian ảo thuật do nguyệt đồng ngưng tụ, tiêu hao hồn lực thật lớn, nguyên bản hắn dần chống đỡ không nổi, đột nhiên đạt được cảm giác trăm sông tưới tiêu, tràn ngập linh hồn, linh hồn no đủ.

– Ah!

Đột nhiên Hoàng Phủ Bật kêu lên thảm thiết, miệng phun máu tươi, Cổ Thần tự bích biến thành màu đen, lập tức tan vỡ.

Thân thể Hoàng Phủ Bật không ngừng run rẩy, giương nanh múa vuốt, mặt mũi tràn đầy vẻ dữ tợn, quát:

– Cổ Phi Dương, ngươi tốt? Nha! Vậy mà cầm Đại Diễn Thần Quyết giả lừa gạt ta!”

Lý Vân Tiêu thấy mi tâm của hắn có hắc tuyến ngưng tụ, trên mặt không ngừng biến thành đáng ghê tởm, biết rõ đây là sắp tẩu hỏa nhập ma, hắn cau mày nói:

– Ta không có lừa ngươi, ngươi đã tẩu hỏa nhập ma, không muốn chết thì tĩnh tâm điều tức chân nguyên đi.

– Ha ha! Tẩu hỏa nhập ma? Điều tức chân nguyên?

Hoàng Phủ Bật cười như điên, trong mắt sát ý càng ngày càng đậm, lạnh giọng nói:

– Ngươi muốn thừa cơ giết ta sao? Cho dù có một tia khả năng, tu vị siêu phàm nhập thánh cũng dễ dàng trấn áp ngươi rồi, ngươi đi chết đi.

Hắn phi thân lên, cầm Bàn Cổ Phiên đánh tới.

Oanh!

Thân thể Lý Vân Tiêu nổ tung, hóa thành vô số thịt nát.

– Hừ, muốn dùng ảo thuật gạt ta, quá ngây thơ!

Hoàng Phủ Bật mở ra Bàn Cổ Phiên, lập tức Hồn giới mở ra, lan ra khắp bốn phương tám hướng, không ngừng xông nát bầu trời.

Đột nhiên trong hư không xuất hiện đồng tử thật lớn, tản mát hào quang bảy màu.

Chung quanh con mắt đen kịt, giống như dòng sông đen bao phủ các nơi, bên trong không ngừng có ký tự màu vàng chìm nổi.

Oanh!

Đồng thuật vừa ra, ngưng mà không tiêu tán, Hồn giới của Hoàng Phủ Bật lập tức trì trệ, không tiếp tục mở rộng.

Lý Vân Tiêu mừng rỡ không thôi, hắn cảm giác linh hồn của mình tràn ngập lực lượng, liên tục không ngừng cung ứng ra ngoài.

Hoàng Phủ Bật lập tức nổi giận, cả gương mặt vặn vẹo lợi hại hơn, hoàn toàn biến hình.

Bàn Cổ Phiên mất đi kim sắc ngữ giả, uy lực giảm mạnh, giờ phút này Hồn giới lại bị đồng thuật của Lý Vân Tiêu ngăn chặn, thân thể lập tức phát điên, tức giận kêu to, không ngừng nhảy loạn, càng ngày càng đáng sợ.

Lý Vân Tiêu lạnh lùng nhìn qua hắn, không cần tự mình ra tay, chỉ cần mặc kệ hắn tẩu hỏa nhập ma, Hoàng Phủ Bật sợ rằng sắp xong đời.

Trong lòng của hắn âm thầm thở dài một hơi, một đời tông chủ, tuyệt thế cường giả làm người ta nghe mà sợ mất mật lại vẫn lạc như thế này.

– Muốn giết ta, làm được sao?

Hoàng Phủ Bật rống to mấy tiếng, không ngừng quơ Bàn Cổ Phiên đánh bốn phía, khắp bầu trời đều là bóng ảnh công kích của hắn.

Lý Vân Tiêu rất nhanh khôi phục tâm tình, tay bấm niệm thần chú, khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn Hoàng Phủ Bật.

Đại Diễn Thần Quyết trước Cổ Thần tự bích là thực sự, hắn cũng muốn mượn lực của Hoàng Phủ Bật tiến thêm một bước hiểu thấu đáo, trăm triệu lần không nghĩ tới sẽ là kết quả như vậy.

Nhưng đối với hắn mà nói, có khi là một chuyện tốt, chỉ là tuyệt đại cường giả bị làm cho điên điên khùng khùng như vậy, để cho nội tâm hắn nhịn không được thổn thức.

– Cổ Phi Dương, ra đây, ta muốn giết ngươi!

Hoàng Phủ Bật điên cuồng đánh mọi nơi, mỗi một chiêu đều sắc bén đến cực điểm, quát:

– Thiên Tinh Tử, ra đây nhận lấy cái chết!

Ầm!

Bàn Cổ Phiên lăng không kích đãng, lập tức nổ nát một mảnh bầu trời, chỗ nghiền nát không ngừng hoảng hốt, hiện ra một đoàn quang mang.

Trên song đồng của Lý Vân Tiêu bắn ra hai đạo hàn mang, hiện lên vẻ kinh sợ nhìn chằm chằm tia sáng kia, chỉ thấy dần dần hiện ra một cánh cửa!

Không nói đến trong không gian này làm sao sẽ không giải thích được có cửa, hơn nữa cửa kia hắn đã từng thấy qua!

Loảng xoảng một tiếng, cánh cửa mở ra.

Hai đạo thân ảnh từ bên trong đi ra.

Đồng tử của Lý Vân Tiêu co lại, thần sắc trên mặt biến hóa thoáng cái, nhưng lập tức lại khôi phục bình thường, tuy rằng hai người này thập phần ngoài ý muốn, nhưng hắn đều biết.

Người trước khuôn mặt hiền lành, viền mắt hơi sâu, vẻ mặt tang thương, hơi có chút giật mình nhìn hai người một cái.

Người sau một thân Hôi Bào, sắc mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, ánh mắt lộ ra vẻ khiếp sợ, khó có thể tin nhìn Lý Vân Tiêu.

Ánh mắt Lý Vân Tiêu thâm thúy, lạnh giọng nói:

– Nhân sinh hà xứ bất tương phùng, nhưng lúc này, nhị vị tới là muốn chết sao?

– Ha ha, Phá Quân Vũ Đế phong thái vẫn như trước a.

Lão giả phía trước vuốt râu, cười ha hả, nếp nhăn trên trán đều xoè ra.

– Thiên Tinh Tử, chết đi!

Trong mắt Hoàng Phủ Bật lộ vẻ điên cuồng, Bàn Cổ Phiên quét ngang mà đến.

Thân ảnh Lão giả đột nhiên nhoáng lên, trực tiếp xuất hiện ở sau lưng Hoàng Phủ Bật, một chưởng liền vỗ ra, đồng thời há mồm hét lớn:

– Tỉnh!

Một vòng thanh quang từ lòng bàn tay hắn đánh ra, trực tiếp rơi vào sau lưng Hoàng Phủ Bật.

Phanh!

Phốc!

Hoàng Phủ Bật phun ra một ngụm huyết, khí tức cả người thoáng cái uể oải xuống, trong mắt tràn đầy vẻ bất định.

Tay phải lão giả đánh ra vài đạo quyết ấn, lăng không một điểm, một đạo kim quang hội tụ ở đầu ngón tay, chậm rãi ngưng tụ, hóa thành một viên đan dược sáng loáng, quát:

– Há mồm!

Hoàng Phủ Bật thành thành thật thật há miệng, tùy ý đối phương đưa đan dược vào trong miệng, trực tiếp nuốt vào.

Lúc này Lão giả mới thu hồi chưởng thế nói:

– Vừa rồi ngươi có bao nhiêu nguy hiểm cũng không cần ta nói, hảo hảo điều tức một chút đi.

Lý Vân Tiêu nắm chặt tay, trên mặt dâng lên tức giận nói:

– Nam Khâu Vũ, ngươi là muốn cùng ta đối nghịch sao?

Lão giả cười ha ha một tiếng nói:

– Sao dám. Nghĩ không ra Phá Quân Vũ Đế vậy mà tập được Đại Diễn Thần Quyết, thực sự là khiến người hâm mộ. Chỉ bằng điểm ấy liền có thể cho ngươi một mặt Thiên Tiệm Lệnh, nhưng không nghĩ tới Lục Giản Bác đã cho ngươi trước. Chậc chậc, nhãn quang của Lục Giản Bác quả nhiên không tệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.