Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong

Chương 25: 25: Đó Là Người Tàn Nhẫn Và Độc Ác·




Hắn quan sát rất kín đáo rằng Lam Ngọc mắt híp chặt lại nhưng rất nhanh lại giãn ra, lúc này hắn ta chắc chắn nàng ta có vấn đề gì đó, nhưng cần làm thêm vài bước thử nghiệm nữa.

Bữa cơm sau đó được tiếp tục, mọi người đang ăn vui vẻ thì Lam Ngọc bỗng nói:

"Ngày mai sau khi tham gia Thiên Vương học viện tân sinh chiến thì chúng ta đi đâu đó ngắm cảnh đi, như thế có thể cho hai cô bé này ngắm lấy khung cảnh của thế giới xinh đẹp này."

Băng Thần hai mắt híp chặt lại nhìn về phía nàng, Lam Ngọc thấy thế thì bỗng nhiên cảm giác dường như Băng Thần đã cảm giác được cái gì, nàng cũng chợt tỉnh táo lại thầm nghĩ:

"Có lẽ mình đã quá gấp gáp rồi."

Băng Thần mỉm cười nói:

"Từ mai về sau nếu có đi ra ngoài ta sẽ mời sư phụ đi theo, bởi bây giờ Hắc Nguyệt giáo đang hoành hành quá mức mức thế nên ai cũng phải cẩn thận, chưa kể nếu có nội gián thông báo hành tung thì còn nguy hiểm hơn nữa."

Lý Tầm Yên gật đầu nói:

"Băng Thần nói không sai, chúng ta còn quá yêu không nên chỉ vì niềm vui nhất thời khiến có bản thân gặp nguy hiểm, không những thế rất có thể còn liên lụy đến người khác."

Lam Ngọc thấy tình hình hơi có chút không ổn ngay lập tức sửa chữa sai lầm:

"Có lẽ do khoảng thơi gian khá dài chỉ ở trong nhà thế nên ta đã hơi ham chơi, mong mọi người thông cảm."

Băng Thần lúc nãy khi nói đến Hắc Nguyệt giáo đã âm thầm quan sát nàng ta phản ứng như thế nào, nàng ta rõ ràng rất giật mình, bây giờ chỉ cần xác minh lại một chút nữa thôi.

Tính danh: Lam Ngọc

Thực lực: Siêu Thần Tam Trọng Thiên

Huyết mạch: Dung Hỏa Huyết mạch ( Thần huyết)

Thể chất: Loạn Tượng Thể Chất ( Thần thể chất)

Đẳng cấp: 83

Lực lượng: 8 tỷ

Tốc độ: 2 tỷ

Trí lực: 29

Thiên phú: 88

Hồn lực: 295 tỷ

Pháp lực: 905 tỷ

Nguyên tố: Hỏa

Độ thiện cảm: 10 ( Căm ghét)

Tuổi thọ: 10 triệu

Danh hào: Siêu Nhân ( áp chế tuyệt đối đến những người Vũ Thánh một cách tuyệt đối giảm dần khi tu vi cùng huyết mạch của đối phương cao hơn.)

Nàng ta cũng đã chuyển qua căm ghét mình thì rõ ràng đã coi mình như kẻ thù rồi, tuy nhiên có vẻ nàng cần ở lại đây tiếp túc nằm vùng thế nên mới nhẫn nhịn như thế. Băng Thần lúc này đã phá tan âm mưu của nàng rồi, lúc này thì chỉ cần mọi người chú ý thì sự hiện diện của nàng cũng chẳng có vấn đề gì cả.

Sau bữa cơm thì Băng Thần ghé luôn vào phòng của Hồng Phất Nữ, đóng kín của lại thì nàng ngay lập tức quàng lấy cổ của hắn rồi nhón chân lên hôn, Băng Thần dùng tay đỡ lấy vòng ba của nàng ta.

Khi hai người tách ra thì Băng Thần mới nói:

"Ngươi chậm chút ta có chuyện quan trọng cần nói."

Hồng Phất Nữ tay quàng qua cổ hắn vũ mị nói:

"Ngươi có chuyện quan trọng gì cần nói cho ta?"

Băng Thần khẽ nói:

"Lam Ngọc là ngươi của Hắc Nguyệt giáo."

Hồng Phất Nữ vẻ vũ mị ngay lập tức tan biến, nàng ta nhẹ giọng nói:

"Sao ngươi biết?"

"Đét "

Băng Thần vỗ mông nàng tức giận nói:

"Ngươi vốn thông minh lắm cơ mà, rốt cuộc trong bữa cơm ngươi đang nghĩ tới chuyện gì."

Hồng Phất Nữ lập tức xấu hổ hơi ấp úng nói:

"Ta...... ta..... ta nghĩ đến truyện ấy."

Băng Thần lắc đầu đi vào Kim Long trù phòng sau đó nói:

"Ngươi tập trung nghe ta nói hết rồi ta cho ngươi ăn no."

Hồng Phất Nữ bĩu môi nói:

Chỉ cần liên quan đến Hắc Nguyệt giáo thì ta sẽ ngay lập tức tập trung."

Băng Thần gật đầu nói:

"Cho ngươi biết trong bữa ăn ta đã quan sát nàng từ lúc nàng nói chuyện câu đầu tiên, khi nàng hỏi về thiên phú thì ta đã nghĩ ngờ, hỏi thẳng như thế không thấy khiếm nhã hay sao? Sau đó khi ta nói có thể chữa trị cho tỷ muội Lý gia thì mắt nàng nhíu chặt lại nhưng nhanh chóng giãn ra.

Tiếp đó khi ta chữa xong hoàn toàn thì trên vẻ mặt nàng rất nhanh trở nên có chút gì đó lo lắng sợ hãi, chính vì thế mới khiến nàng ta lòi đuôi cáo ra khi kêu chúng ta đi chơi bên ngoài, lý do bào chữa của nàng hợp lý cũng vô lý."

Hồng Phất Nữ sau đó cũng hồi tưởng lại rồi nói:

"Sao ta lai mất tập trung những lúc tiếp xúc người lạ như thế."

Nàng nhìn qua Băng Thần bĩu môi nói:

"Tất cả do ngươi làm ta mất tập trung."

Băng Thần ốm lấy nàng một tay bắt lấy bé thỏ trắng mỉm cười nói:

"Ta sẽ đền nàng ngay."

Hai người nhanh chóng nhập trận, Băng Thần súng nhanh chóng vào ổ khiến Hồng Phất Nữ không khỏi vui mừng nhẹ nhàng than khóc.

"Ư...... chàng chậm một chút..... ta đã bảo chậm một chút rồi mà."

"A...... a...... a..... nhanh nữa lên."

Cho cô nàng ăn no cũng cho chính mình thỏa mãn hắn mới mang đã bất tỉnh Hồng Phất Nữ đi ra ngoài, đặt nàng lên giường đắp chăn kỹ càng hắn ta mới đi ra ngoài, suy nghĩ một chút hắn lấy ra một tờ giấy trắng viết lên:

"Cẩn thận Lam Ngọc từng chút một, nàng ta nói bất cứ cái gì cũng phải nói lại cho ta."

Sau đó hắn ta đi ra ngoài, khi mở cửa ra thì thấy Lý Tầm Yên đang đứng trợn mắt nhìn hắn ta, Băng Thần cũng thót tim khi thấy nàng ta nhìn mình như thế, cánh cửa gỗ này không hề cách âm.Lúc nãy vào giai đoạn cuối cùng hắn đã mang nàng ra ngoài để hành quyết, chắc chắn đã để cho Lý Tầm Yên nghe thấy.

Lý Tầm Yên hít sâu một hơi hỏi:

"Nàng có tự nguyện không?"

Băng Thần gật đầu nói:

"Dĩ nhiên "

Lý Tầm Yên nhìn hắn hỏi:

"Chỉ có mấy tiếng sao ngươi có thể chiếm được trái tim của nàng?"

Băng Thần cười nói:

"Có lẽ tiếng sét ái tình."

Lý Tầm Yên nhăn mày suy nghĩ nói:

"Thế à, ta tưởng chỉ có trong truyện thôi, nàng tự nguyện thì tốt nếu không có chuyện gì thì ta về phòng."

Băng Thần thầm nghĩ:

"Kẻ ngốc này thật dễ lừa."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.