Thiều Hoa Vũ Lưu Niên

Chương 67




Hành lang màu trắng bao phủ một mảnh tĩnh lặng, tĩnh lặng đến mức khiến cho người khác tâm hoảng ý loạn.

Diệp Thư Duy đứng ở trên sàn nhà cẩm thạch lạnh như băng chừng được 5 phút rồi.

Trong lúc đó, từ phòng cấp cứu ra vào vô số y tá bác sĩ, nhưng không có một ai nói gì cho anh biết tình hình bên trong, vẻ mặt mỗi người luôn ngưng trọng làm lòng người hoảng loạn, cảnh này khiến Diệp Thư Duy cảm thấy hoàn toàn có cảm giác bất lực.

Hai mắt anh nhìn chằm chằm ánh đèn đỏ trên cửa phòng cấp cứu, nội tâm anh cảm nhận sự sợ hãi trước nay chưa có.

Hai tay anh nắm chặt thần kinh toàn thân đều buộc chặt, trong miệng không ngừng lẩm bẩm:

“Nhu Nhu, không thể, không thể bỏ lại anh như vậy! “

Phúc tẩu cùng một đám người chạy tới, vừa vào bệnh viện liền chạy thẳng đến phòng cấp cứu.

Phúc tẩu thở hồng hộc hỏi: “Thiếu gia. Nhu Nhu làm sao vậy?”

Ánh mắt Diệp Thư Duy có chút thừ người ra nhìn Phúc tẩu, phảng phất không rõ nên nói cái gì?

“Tôi vốn nghĩ muốn nhanh đi đón hai người về nhà, như thế nào biết vừa đuổi tới đó mới biết được hai người đã xảy ra chuyện, may thay gặp được một chú tài xế nói cho tôi biết, hai người đang ở trong bệnh viện này. .. Cái này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy? Thiếu gia, ngài còn chưa nói cho Nhu Nhu biết các người không phải anh em ruột sao? ’ Phúc tẩu cẩn thận nói.

Một câu các người không phải anh em ruột rốt cuộc gọi trở về thần trí của Diệp Thư Duy, hai mắt anh đột nhiên phát sáng lên.

Đúng vậy! Bọn họ không phải anh em ruột, anh vẫn chưa kịp nói cho Nhu Nhu biết tin tức tốt này.

“Nhu Nhu, nghe được không? Chúng ta không phải anh em ruột, em nghe được không? Em rốt cuộc có nghe thấy không!” Thư Duy thì thào nói.

Lúc này đèn trên phòng cấp cứu giống như đáp lại lời kêu gọi của Diệp Thư Duy, mấy bác sĩ từ trong phòng cấp cứu đi ra.

Diệp Thư Duy chạy thẳng đến, “Thế nào rồi? Cô ấy đã tỉnh dậy chưa? Không có việc gì đúng không?”

Bác sĩ khó khăn nhìn anh, có chút khó có thể mở miệng mà lắc đầu.

“Không!”

Một tiếng tuyệt vọng vang lên như xé tan bầu trời bao la, Diệp Thư Duy không dám tin mà trừng mắt nhìn, vô ý thức mà kêu to:

“Sẽ không, không có khả năng, cô ấy sẽ không tàn nhẫn như vậy, cô ấy biết tôi yêu cô ấy, cô ấy sẽ không bỏ lại tôi mà đi trước đâu, cô ấy nhất định rất sợ hãi, rất bất lực, rất cô đơn, cô ấy nhất định rất muốn ở bên tôi. ..”

“Thiếu gia…”

Mọi người hô, vội vàng kéo Diệp Thư Duy đang hoảng loạn lại, ai cũng rất sợ anh sẽ làm ra chuyện ngu ngốc gì.

“Ách, vị tiên sinh này… Anh trước hết đừng kích động, người bệnh cũng không phải hoàn toàn không có hy vọng…. “

Diệp Thư Duy nghe vậy sửng sốt, ngay sau đó anh gạt bỏ tất cả tay mọi người ra, bắt lấy tay bác sĩ.

“Ông nói cô ấy còn cứu được, cô ấy không có việc gì rồi, có phải hay không?” Anh cẩn cẩn dực dực chứng thực, ánh mắt vốn thất thần nay lại như phát sáng lên.

“Cũng không phải nói như vậy, chính xác là cô ấy vẫn còn chưa qua thời kỳ nguy hiểm. Cô ấy không chỉ trúng độc gas mà còn uống một số lượng lớn thuốc ngủ nữa, xem ra tựa hồ ý muốn chết rất mãnh liệt, điều này đối với việc cấp cứu sẽ gây nên phức tạp lớn ; còn nữa, tôi cũng không thể cam đoan đứa bé có thể giữ lại, tôi chỉ có thể nói hy vọng kỳ tích xuất hiện…” Sau khi giải thích, bác sĩ đồng tình mà liếc mắt nhìn Diệp Thư Duy,sau đó lắc đầu rời đi.

Thuốc ngủ?

Muốn chết?

Trẻ con?

Tất cả các câu nói cứ liên tiếp như điện cao thế giật mạnh các giác quan của Diệp Thư Duy khiến anh sửng sốt, toàn thân không thể động đậy.

Trong lòng anh đau nhức, đau đến muốn bất tỉnh, chân như không còn chạm đất.

Đây là chuyện gì xảy ra?

Ai tới nói cho anh biết đi, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?

Anh xụi lơ mà nhìn về phía cánh cửa trắng phòng cấp cứu, bước chân anh vô cùng nặng nề mà bước về phía trước.

Muốn chết!

Thuốc ngủ!

Đứa bé!

Khí Gas!

Những ý nghĩ đó cứ như ma quỷ ám ảnh anh, anh lạnh lẽo đến khiến người e ngại.

Cánh cửa vừa mở ra, không khí yên tĩnh lập tức giày xéo tâm Diệp Thư Duy, đau đến mức tâm hồn anh như nứt ra vậy.

Anh rất nhanh tìm thấy thân ảnh quen thuộc đang nằm im lìm trên chiếc giường bệnh màu trắng kia, sau đó hắn phát hiện cô ——

Cô nằm ở đó, sắc mặt hồng nhuận ngày thường đã không còn, ở trong tấm chăn đơn màu trắng kia chỉ là một hình bóng xa lạ.

Cô ở đó, dáng người hao gầy nhỏ bé, cô đơn như vậy, mái tóc đen mềm rối tung, đôi mắt khép chặt nhìn không thấy được vẻ thông minh lém lỉnh ngày trước, cái mũi nhỏ khéo léo và đôi môi tái nhợt tất cả đều bị thiết bị dưỡng khí bao phủ lấy.

Anh tựa như không thể nhúc nhích, chỉ cảm thấy ngực mãnh liệt co quắp, quá độ hồi hộp cơ hồ làm cho anh như chết lặng.

“Nhu Nhu, em có thể nào tàn nhẫn với anh như vậy sao,em cho rằng chết đi như vậy,anh sẽ không thấy áy náy gì sao? Em đúng là đồ ngốc! ” Ở trong không gian yên tĩnh, anh đột nhiên lớn tiếng khóc hô, khiến mọi người sợ hãi.

Anh tới gần, hung hăng mà lây cô dậy.

“Đừng chết, không cho phép em làm như vậy! Anh tuyệt không cho em đi, nếu như em dám can đảm ra đi trước mắt anh, anh tuyệt đối sẽ truy bắt em đến tận âm tào địa phủ, có chết anh cũng phải ngăn em lại. Cho nên em đừng bỏ anh, nghe thấy không! ” Anh gào rống, cho dù người nào cũng không có cách kéo thân thể anh di dời.

Người chung quanh thấy thế đều rơi lệ, yên lặng mà rời khỏi không gian của riêng hai người này, lưu lại cho bọn họ một nơi riêng tư.

Trên giường Diệp Uyển Nhu tựa hồ cảm nhận được sự tức giận của anh, nước mắt tự khóe mắt cô chậm rãi chảy xuống, điện tâm đồ bên cạnh rõ ràng chấn động.

Diệp Thư Duy kinh hỉ mà nhảy dựng lên, chạy như điên tới cửa, mở tung cánh cửa hô to:

“Nhanh, mau gọi bác sĩ, Nhu Nhu có phản ứng rồi!”

Sau đó anh lại rất nhanh chạy về bên giường bệnh, cầm chặt tay Diệp Uyển Nhu, “Nhu Nhu, ngươi nghe thấy anh nói có phải hay không? Dũng cảm một chút, dũng cảm một chút, ở thời điểm khó khăn nhất chúng ta cũng chưa từng bị đánh bại, sao có thể ở lúc sắp đạt được hạnh phúc như bây giờ mà buông tay chứ! “

Ngón cái của Diệp Uyển Nhu di chuyển, giống như nghĩ muốn nắm lấy tay Diệp Thư Duy, đáp lại lời anh nói.

Anh kinh hỉ mà rơi lệ đầy mặt, kích động nói ra:

“Nhu Nhu, em sống lại rồi có phải hay không? Ôi, cảm tạ ông trời, em đã trở về có phải hay không?”

Bác sĩ rất nhanh đẩy cửa đi vào, nhìn điện tâm đồ một chút sau đó lại kiểm tra đồng tử của Diệp Uyển Nhu, tiếp đến ông ấy lại lấy máy siêu âm sôi phần ổ bụng.

Cuối cùng, bác sĩ vốn ngưng trọng sắc mặt cuối cùng cũng hoà hoãn xuống, đứng dậy mỉm cười mà nhìn về phía Diệp Thư Duy, tuyên bố nói: “Chúc mừng, chúc mừng, rất khó tin quả thật có kỳ tích xuất hiện, hôm nay mẹ và con điều bình an, rốt cục cô ấy và đứa nhỏ đã vượt qua được thời kỳ nguy hiểm rồi. “

Diệp Thư Duy nghe vậy kích động mà ôm chằm lấy bác sĩ khóc, trong miệng không ngừng lẩm bẩm:

“Cám ơn, cám ơn!”

Bên ngoài phòng cấp cứu vang lên tiếng hoan hô, trong đám người còn có một cô gái yên lặng mà lau nước mắt, sau đó mỉm cười xoay người rời đi…

Không sai, người này đúng là Giai Hân.

Lúc đầu cô ta bị sự đố kỵ làm u mê đầu óc nên mới có thể nói ra những lời đáng chết kia với Uyển Nhu, sau đó khi phát hiện Uyển Nhu mang thai cô ta mới hoàn toàn hết hy vọng.

Nhưng cô ta làm thế nào cũng không nghĩ tới Uyển Nhu sẽ tìm lấy cái chết, lúc biết được tin này, áy náy đã không đủ để hình dung sự hối hận của cô ta. ..

May mà ông trời có mắt, cuối cùng cũng mây tan trời sáng, hôm nay nhìn thấy kết quả này, cô ta thật sự thấy vui từ đáy lòng.

Người có tình rồi cũng thành quyến thuộc không phải sao?

Tin tưởng rất nhanh, cô ta cũng có thể tìm được mùa xuân chính thức thuộc về mình, tình yêu thuộc về mình.

Diệp Uyển Nhu thanh lệ nằm trên chiếc giường trắng.

Bệnh bên giường còn có Diệp Thư Duy đang lo lắng đợi cô tỉnh lại. Anh nhìn chăm chú gương mặt cô trên giường bệnh, trong tay thì đang cầm một quyển《Triệu chứng của người mang thai 》.

Phúc tẩu nói, đây là khi thu dọn lại quần áo của hai người trên núi ở dưới gầm giường phát hiện ra.

Mà mới vừa rồi bác sĩ cũng báo cho anh biết, cô đã hoài thai khoảng hai tháng rồi?

Anh nhìn chằm chằm cô, sớm đã rõ ràng chuyện ngoài ý muốn lần này là do đâu.

Thực chất, cô không phải bởi vì mơ hồ mà trúng độc khí gas, mà trên thực tế…

Cô đột nhiên khó khăn mà xoay mình, như từ trong ác mộng bị thức tỉnh, toàn thân sợ hãi, kịch liệt mà run rẩy, giống như nghĩ muốn phải bắt được thứ gì đó để bám víu mà đưa tay quơ quàng trên không trung.

Anh vội vàng đem tay mình nắm chặt tay cô, nhẹ giọng trấn an.

“Không có việc gì rồi, Nhu Nhu, không có việc gì rồi!”

Tiếng nói của anh cực kỳ có tác dụng trấn an, rất nhanh, cô lại lần nữa trầm tĩnh xuống, nhưng vẫn cầm lấy tay anh không có buông ra.

Cứ như vậy, cô lại ngủ một ngày một đêm.

Lần nữa tỉnh lại, cô cảm giác mắt đỡ mỏi hơn nhiều.

Nhìn không gian đều màu trắng, trong nháy mắt cô nhớ không ra chuyện gì, thẳng đến khi cô nhìn thấy Diệp Thư Duy nằm bên giường bệnh,lúc này cô mới bừng tỉnh đại ngộ.

Phản ứng đầu tiên của cô vốn là vội vàng rút tay khỏi tay đang nắm chặt của Diệp Thư Duy mà dán tay lên bụng ——

Con thì sao?Cô không chết, còn con thì sao?

Đã chết sao?

Nước mắt của cô cuồn cuộn không ngừng mà tràn ra hốc mắt, ướt đẫm cả khuôn mặt.

Lúc cô đột nhiên rút tay ra đã làm anh bừng tỉnh rồi, anh ngẩng đầu lên, nhẹ lau nước mắt của cô. “Đừng khóc nữa, chuyện đã qua rồi! “

“Thư Duy, xin lỗi!” Cô vì mất đi con mà cảm thấy đau lòng, nước mắt vẫn không cầm được mà chảy xuống.

“Không thể khóc, như vậy đối với con không tốt. ” Anh nhẹ lừa, rồi lần nữa lau đi nước mắt của cô.

Cô ngây ngẩn cả người, nhất thời á khẩu không trả lời được, nói không nên lời đây là tâm tình gì, là mừng, hay là tức giận…

Em bé vẫn còn, nhưng vấn đề kia vẫn tồn tại, đầu cô thoáng cái ong ong mà rung động.

Anh mỉm cười nhìn vẻ mặt tái nhợt của cô, rồi đưa cho cô một phong thư ố vàng.

“Mở ra xem một chút đi! Nó có đáp án em muốn đó. “

Cô nghi hoặc mà nhìn anh, run rẩy tiếp nhận thư, sau đó nhanh tay xé mở phong thư.

Cô xé rách ra lá thư cùng với một quyển lão cũ tồn chiết cùng mộc khắc chương rơi xuống.

Cô nghi hoặc mà trừng mắt nhìn chúng nó, sau đó đem lá thư nhặt lên, mở ra, phía trên viết ——

Thân ái Uyển Nhu, con gái ngoan của mẹ:

Mẹ không biết chừng nào thì con sẽ đọc được phong thư này, có lẽ vĩnh viễn cũng nhìn không thấy. .. Mẹ thật hy vọng con vĩnh viễn cũng đừng xem nó, nhưng có một chuyện mẹ có thể khẳng định là khi con xem lá thư này mẹ đã không còn trên thế gian này nữa.

Đầu tiên, mẹ muốn kể cho con nghe một chuyện xưa ——

Có một cô gái không có năng lực tự chủ, bị cha kế cưỡng bức, hơn nữa còn có thai.

Tiện đà cô ta được người ta cưới vào xung hỷ, rồi sinh hạ một đứa bé gái.

Uyển Nhu, đến đây mẹ muốn nói với con —— Cha ruột con chính là cha kế của mẹ!

Mẹ biết, chuyện này đối với con mà nói rất tàn nhẫn, mà nó cũng như một con dao thời thời khắc khắc luôn đâm đâm vào trái tim mẹ.

Trên đời này tình cha mẹ thương yêu con cái đều giống nhau,mẹ hy vọng nó vĩnh viễn chỉ là một bí mật.

Nhưng mẹ càng sợ nếu có một ngày, bất hạnh khi mẹ không còn,mà tên cầm thú không bằng đó vẫn còn sống, hắn nếu đến tìm con gây phiền toái, hướng con nói lời bậy bạ uy hiếp, đến lúc đó con sẽ phải sống làm sao?

Vì vậy, mẹ viết lại phong thư này, giao cho Phúc tẩu người mẹ tín nhiệm nhất.

Mẹ tin tưởng bà ấy yêu con cũng không thua gì mẹ, bà ấy sẽ hết sức mình bảo vệ con, mẹ rất an lòng, hơn nữa nếu không phải chuyện bất đắc dĩ, bà ấy cũng sẽ không thể đem này thư giao cho con!

Xin con tha thứ cho tư tâm của mẹ.

Bây giờ, mẹ muốn nói cho con, nếu như hắn thật sự tới tìm con, con tuyệt đối không thể tin tưởng hắn, đồng tình với hắn.

Cả đời này người con có thể tin tưởng chỉ có người nhà Diệp gia, cũng chỉ có Diệp gia mới là nơi đáng tin cậy, con hiểu chưa?

Mẹ không có tài cán gì, nhưng ở ngân hàng mẹ có mở cho con một tài khoản, trong đó có một ít tiền, nếu như hắn tới tìm con, con hãy dùng tiền này thưa hắn lên tòa án, hắn không thắng được con đâu, con ngàn vạn lần đừng để cho hắn uy hiếp.

Nếu như số tiền này năm mươi năm sau vẫn không cần dùng, như vậy nó sẽ tự động chuyển tặng cho cơ quan từ thiện, đây là lúc mẹ lập di chúc đã ghi rõ.

Chỉ có vài lời dặn dò,cầu chúc con cả đời bình an.

Diệp Uyển Nhu hai mắt đẫm lệ chậm rãi xếp lá thư lại, cô kích động ngẩng đầu lên nhìn Diệp Thư Duy, đôi mắt đen lóe lên tia sáng vui sướng.

Lòng của cô giống như bay múa lên, vui sướng tràn ngập phiếm hồng cả trên khuôn mặt.

“Thư Duy, Thư Duy, chúng ta không phải, chúng ta không phải…”Cô cao hứng đến nghẹn ngào nói không thể thành câu.

Anh kích động mà ôm cô, “Anh biết, anh đều biết, chúng ta không phải anh em ruột, chúng ta có thể yêu nhau, chúng ta có thể có con cái thành đàn… Nga! Nhu Nhu, chúng ta rốt cục đã được giải thoát khỏi khổ ải rồi!”

“Ân!” Mắt cô hàm chứa lệ càng không ngừng gật đầu.

anh vừa ôm vừa hôn cô, cũng không ngừng ở bên tai cô thổ lộ lời yêu thương.

Cô thậm chí cảm giác được anh cùng với cô điều đang run rẩy như nhau. Trời ạ! Hoàn hảo là mọi chuyện vẫn còn cứu kịp…

Nàng lén lút đưa tay đặt lên bụng ——

Con à, con à. .. Mẹ rốt cục có thể vui sướng có được con rồi!

Động tác của cô khiến cho anh chú ý, đột nhiên anh ngẩng mặt lên hỏi ngược lại: “Tại sao muốn làm chuyện ngu ngốc này hả?”

Cô áy náy mà cúi đầu, nói nhỏ: “Xin lỗi, lúc ấy em chỉ nghĩ đến phương pháp này, cũng duy có như vậy, anh mới có thể tin tưởng em vốn là chết ngoài ý muốn… Như vậy anh mới có thể tiếp tục sống sót!”

Anh mặc dù đã sớm biết đáp án, nhưng khi nghe chính cô thừa nhận anh lại cảm thấy một loại tâm tìnhhoàn toàn khác. Anh vừa tức vừa giận, thật không nên dùng vẻ mặt gì để đối mặt với cô nữa.

Tay anh đưa lên, sau đó ở trước mặt cô nắm chặt thành quyền, rống giận:

“Không có em, anh còn sống được sao? Đồ đần!”

Sau đó, anh lại thâm tình mà đem cô kéo vào trong lòng, nhẹ gõ trán của cô.

“Sau này không bao giờ được làm anh sợ nữa, có biết hay không? Đừng quên, chúng ta vốn là cùng sống cùng chết, vĩnh viễn chẳng phân ly được. “

“Ừ! ” Cô nhìn anh bằng đôi mắt trong suốt lóe nước mắt, sau đó thản nhiên cười, ngoan ngoãn thuận theo gật đầu, cúi xuống trước ngực anh.

Sẽ không nữa, không bao giờ nữa!

Sau khi đoạn thời gian kinh hãi này qua đi, nghênh đón bọn họ chính là tương tương sáng.

Ngày mai, từ ngày mai, bọn họ phải bắt đầu vì tương lai đứa bé mà bận rộn đây.

Toàn Văn Hoàn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.