Thiều Hoa Vì Quân Gả

Chương 5: Giả chết ngay tức khắc




Trong mắt lão thái bà Tư Long kia lóe lên vẻ ác liệt, con Độc nhãn Cự viên trước đó chưa từng rời bà ta bước nào lập tức gào thét, bay thẳng đến chỗ Mạnh Hạo.

- Man cự nhân!

Mạnh Hạo lạnh lùng mở miệng, Man cự nhân lập tức ngửa mặt lên trời thét dài, nhào lên chỗ Cự viên kia, chỉ với một bàn tay đã bắt được nó. Man cự nhân hung tợn, há miệng cắn xé Cự viên, con Cự viên kêu la thảm thiết. Lão thái bà kia tái mặt, định lui ra sau nhưng có một luồng ánh sáng trắng lóe lên, Đại Mao không tiếng động đã xuất hiện phía sau bà ta. Ánh mắt nó lạnh lùng, nó hung tợn há miệng đớp một cái vào cổ bà ta.

Lão thái bà kia định vùng vẫy thoát ra, thì con dơi đen chợt xuất hiện bổ nhào vào bà ta. Tiếng kêu la thảm thiết vang lên làm lòng người sợ hãi. Lão thái bà kia thoáng chốc đã mất mạng, cả người đã bị hút thành cái xác khô.

Đúng lúc đó, con Tiên hạc của lão già tóc bạc giống như tiên ông kia kêu lên một tiếng, nó mang theo lão ta xông ra khỏi kim quang, trong chớp mắt đã bay xa khỏi đài cao. Lúc đã ở bên ngoài, sắc mặt lão già tóc bạc tái nhợt, lão ta vừa thở dốc vừa hoảng sợ nhìn về phía Mạnh Hạo.

- Anh Vũ!

Ở trên đài trong kim quang, Mạnh Hạo cũng không thèm nhìn lão già tóc bạc mà nhìn về phía lão đánh cá, lạnh lùng nói.

Hắn vừa nói xong, ở ngoài kim quang, vị đại hán trung niên do Thiên Phương thú hóa thành kia, đang đứng chỗ Ô Đạt bộ bỗng ngửa mặt lên trời rống to, sau đó lao thẳng đến chỗ lão già tóc bạc kia. Lão già tóc bạc sợ hãi la lên, nhưng đại hán trung niên đã đến gần. Tiếng kêu la thảm thiết vang lên, đại hán trung niên chộp một cái, thân thể lão già đã bị xé nát. Còn con Tiên hạc của lão sợ hãi càng kêu thảm thiết hơn.

Ở trên đài kim quang, những Tư Long thực lực yếu kém đã sớm bỏ quyền, không tính Mạnh Hạo và Cổ Lạp, thì lúc này chỉ có lão già như người đánh cá là còn ở lại.

Lão đánh cá này cũng tái cả mặt mày, hoảng sợ nhìn về phía Mạnh Hạo. Mạnh Hạo đi về phía lão, từng bước một như là đạp lên tinh thần của lão, làm cho lão cảm nhận được uy nghiêm ngày càng lớn mạnh. Lúc này lão ta biết mình không thể chạy thoát, lại càng hiểu rõ, cho dù đối phương là Đại Tư Long bị thương, thì cũng không phải là hạng mình có thể trêu chọc được.

Nhưng đứng trước nguy cơ sống chết, hai mắt lão lộ ra khao khát cầu sinh. Tay phải lão vỗ lên mặt đất, con giun lớn ở bên cạnh lão ta lập tức gào thét mãnh liệt, tất cả các con giun trong đất bùn được biến ảo ra trước đó đều tập trung hết tới chỗ con giun lớn. Chúng nó tụ tập lại rồi hình thành một sợi râu trên người con giun lớn, làm cho con giun này trông đầy hung tợn.

Lão đánh cá lại phun ra một ngụm máu tươi, vừa khẽ gầm vừa đưa hai tay bấm niệm pháp quyết.

- Bí pháp nhân quả!

Lão vừa nói xong thì bỗng nhiên con giun lớn kia cúi đầu, há to miệng. Ngoài dự đoán của mọi người ở bốn phía, con giun lớn đã há miệng nuốt lão đánh cá, sau đó trên đầu con giun này, đột nhiên mọc thêm một cái mụn, có hình dạng như gương mặt lão đánh cá kia.

- Đời này lão phu vô vọng thành Đại Tư Long rồi! Nhưng bí thuật nhân quả này lại giúp ta dung hợp với dị yêu thành một tính mạng mới! Cho dù ngươi là Đại Tư Long thì cũng đừng mơ đánh ngã được ta!

Lão già này ngửa mặt lên trời cười lớn, thân hình bây giờ của lão khiến người ta kinh hãi.

Mạnh Hạo biến sắc, không do dự mà lui thân về phía sau. Vẻ mặt hắn có sự nghiêm trọng trước nay chưa từng có, lúc này toàn bộ tu vi trong cơ thể hắn nhanh chóng vận chuyển, hai mắt hắn lóe lên ánh sắc bén, nhưng không phải là nhìn lão già kia, mà là nhìn về phía bầu trời.

Điều làm cho hắn để ý như thế không phải là do lão già kia có gì đặc biệt, mà là bí thuật mà lão ta mới thi triển ra... Bí thuật nhân quả!

Lúc bí thuật này hiện ra, Mạnh Hạo đã cảm nhận được hơi thở của Quý gia.

Trong chớp mắt, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một cái vòng xoáy khổng lồ. Trong vòng xoáy có một sợi tơ màu bạc, như dây cước dùng để câu cá hiện ra, tiến thẳng đến chỗ lão già đã hóa thành con giun kia.

Đúng lúc đó, thời gian ở xung quanh bỗng ngừng lại. Mạnh Hạo hoảng sợ phát hiện tất cả mọi người, bao gồm cả các Tộc công của năm bộ lạc đều đứng im bất động, giống như toàn bộ thế gian trong thời khắc này, đang bị trói buộc dừng lại.

Tất cả giống như con cá chờ đợi sợi tơ như dây câu trên bầu trời kia, tiến đến câu hết thảy bọn họ lên.

Chỉ còn có Mạnh Hạo và sợi tơ màu bạc kia, là vật có thể di động được trên thế giới này.

Thế giới bất động, thời gian dừng lại, cho dù là kim quang ở trên đài cao cũng như sa vào cõi vĩnh hằng, mà ngay cả hào quang của nó cũng ngừng lấp lánh.

Còn tộc nhân của năm đại bộ lạc ở bốn phía cũng như biến thành tượng đất, cả đám đứng yên không nhúc nhích.

Kể cả lão già hóa thành con giun lớn, do thi triển bí thuật nhân quả cũng bất động giống như một pho tượng, lơ lửng giữa không trung. Trên mặt lão vẫn duy trì vẻ cười cuồng dại.

Chỉ có Mạnh Hạo có thể động đậy, và chỉ có sợi tơ màu bạc trên bầu trời có thể động đậy!

Một cảm giác nguy cơ mãnh liệt ập đến trong lòng Mạnh Hạo. Quý gia! Gia tộc mạnh mẽ ẩn nấp ở Nam Vực đã làm cho Mạnh Hạo phải ra đi, bây giờ hơi thở ấy lại xuất hiện trong mắt Mạnh Hạo, ngay trong trời đất vùng Tây Mạc này.

Sợi tơ hiện ra ánh sáng màu bạc, trong tiếng rít mà bay thẳng từ bầu trời đến mặt đất này. Ánh sáng bạc gợn sóng như có thể chia cắt hư không vô hình. Lúc nó tiến đến lại không nhắm vào Mạnh Hạo, mà giống như cái móc câu, trực tiếp câu thân thể lão già đã hóa con giun lớn kia lên, trong cảnh tượng mọi người ở xung quanh vẫn đang bất động thân hình.

Mạnh Hạo thở dốc, nhưng hắn cũng không dám động đậy, mà đứng im như những người khác, dừng lại tất cả các động tác, ngay cả suy nghĩ cũng dừng lại.

Hắn tận mắt thấy đầu sợi tơ bạc chợt hiện một cái móc câu. Cái móc dễ dàng móc xuyên qua thân hình con giun lớn, giống như con giun đó đã trở thành mồi câu cá...

Tâm thần Mạnh Hạo chấn động mạnh, ý nghĩ trong đầu hắn xoay chuyển.

- Đây không phải sợi tơ gì cả, mà là sợi dây câu cá của một cái cần câu!

Mạnh Hạo vẫn không nhúc nhích thân thể, nhưng hai mắt hắn có thể thấy rõ ràng cảnh, lão già hóa thành con giun kia bị dây câu móc vào rồi bị lôi lên trời cao.

- Hiếm khi thấy có tu sĩ Tây Mạc lại tu luyện bí thuật nhân quả, hóa thân thành mồi câu, dùng miếng mồi này chắc có thể câu được một con cá Tây Mạc lớn đây!

Trên bầu trời, từ nơi cuối cùng của sợi dây câu, có giọng nói ung dung, đậm mùi tang thương truyền đến.

- Đã thành mồi câu thì không cần nhân quả nữa!

Trên bầu trời, âm thanh tang thương đó lại thì thào vang vọng. Mạnh Hạo hoảng sợ chứng kiến ngay lúc này, tại vùng trời này, ở phía trên mỗi người đều xuất hiện từng sợi tơ. Những sợi tơ như ẩn như hiện, chập chờn không ngừng, như là vận mệnh. Nếu nhìn kỹ thì trông chúng giống như dính liền vào cùng một chỗ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.