Thiều Hoa Vì Quân Gả

Chương 23: Biệt hiệu linh hồn




Editor: Tinh Di

Cuối cùng Khương Vãn Ngư cũng ngừng lại, từ nãy đến giờ cô vẫn im lặng: “Bác gái, Thanh Hòa hiểu ý của bác, chỉ là bác quá lo lắng thôi, cháu và anh hai vẫn luôn là tình cảm anh em, nếu như bác nói, chúng cháu có hơi quá thân thiết có thể là do học chung trường, cùng giúp đỡ nhau trong học tập, còn những chuyện khác, Thanh Hòa chưa bao giờ nghĩ đến, còn anh hai, đương nhiên sẽ không có những tâm tư này, anh ấy thực sự thích chị Cẩm Nhi, Thanh Hòa hi vọng người sau này có thể ở bên giúp đỡ anh hai là chị ấy.”

Khương Vãn Ngư nở nụ cười: “Tốt lắm tốt lắm, cháu hiểu được là tốt rồi, hiện tại cũng đừng nói nhiều chuyện của anh con và Cẩm Nhi, hai đứa vẫn dang còn nhỏ, Cẩm Nhi còn chưa có hai mươi tuổi, bây giờ nói chuyện này còn quá sớm, bậc trưởng bối các bác nói ra việc này chỉ là có ý thế thôi, còn việc cấp bách bây giờ của hai đứa nó và cháu là học tập thật tốt.”

“Dạ, cháu biết rồi, bác gái.”

Không ai có thể có được vẻ trầm tĩnh như cô. Như chìm xuống đáy biển sâu nhất, như mặt nước tĩnh lặng không gợn sóng.

Cho dù có là Khương Vãn Ngư, vẫn không dễ dàng nhìn thấu tâm tư kín đáo của cô, chỉ có điều, nhận được lời hứa hẹn của Diệp Thanh Hòa coi như đã thoả mong muốn, hoàn thành nhiệm vụ.

Ôn hoà cười cười, đưa tay sửa lại một chút phần tóc mái cho cô: “Thanh Hòa, cháu đến nhà chúng ta đã lâu, hai chúng ta có thể coi như mẹ con, bác gái sẽ không bạc dãi cháu, con trai con gái đều nên có, không thể thiếu cháu được.”

Diệp Thanh Hòa nâng nâng khoé môi: “Cảm ơn bác gái.”

Hương thơm tản ra từ cổ tay của Khương Vãn Ngư, lúc tay đưa qua đưa lại, vòng tay kêu leng keng.

Đến khi thực sự chấm dứt cuộc nói chuyện, thời gian trôi qua không ít. Khương Vãn Ngư đi rồi, Diệp Thanh Hòa yên lặng đi xuống lầu, đứng đó chờ Tiêu Thành Trác để cùng đi.

Tiêu Thành Trác cầm trong tay bữa sáng của cô, khuôn mặt nhỏ nhắnnhíu chặt lại.

Lái xe của nhà họ Tiêu đưa hai người cô đi, dọc đường đi, Tiêu Thành Trác không hề nói gì, chỉ đưa bữa sáng cho cô, giục cô mau ăn, biểu cảm rất nghiêm túc.

Mãi đến khi xuống xe, không còn lái xe nữa, nhóc mới trịnh trọng nói chuyện với cô: “Chị, chị không cần gả cho Tiêu Y Đình.”

Diệp Thanh Hòa suy nghĩ, có phải vừa nãy cô và bác gái nói chuyện bị tiểu tử này nghe thấy hay không?

Cô cười: “Nhóc con, biết lấy chồng là cái gì hay không hả?”

“Em biết! Mấy bạn trong lớp em đều có bạn gái đó!” Tiêu Thành Trác phồng mang trợn má nói, “Lần trước em đã nói với chị rồi, đợi em lớn, chị gả cho em!”

“Được rồi, mau đi đi, thầy giáo bắt tập hợp rồi kìa!” Diệp Thanh Hòa thúc giục nhóc.

“Để em nói hết mà! Chị, chị gả cho em, em nuôi chị!” Ánh mắt của nhóc con vô cùng chân thành.

Diệp Thanh Hòa lại bật cười một lần nữa, nhịn không được nói: “Em lấy cái gì nuôi chị?”

“Em lớn lên sẽ kiếm rất rất nhiều tiền! Còn nhiều hơn cả anh trai em! Từ bây giờ, em sẽ ăn ít đi một nửa, đưa một nửa còn lại cho chị!” Đôi mắt Tiêu Thành Trác sáng long lanh, có thể thấy được nội tâm bên trong là rất nhiều suy nghĩ tưởng tượng.

Diệp Thanh Hòa nghe xong, chỉ coi như câu nói đùa không hiểu chuyện của con nít, cũng hùa theo vui vẻ: “Chú nhỉ à, việc chú nuôi được người cháu gái này cũng không phải là không thể, nhưng việc quan trọng nhất là chú phải mau lớn, mau vào tập võ đi!”

“Em không phải chú nhỏ! Em chán ghét làm chú!” Tiểu tử nhăn chặt mày.

Phải không? Vậy vì sao luôn ca bài ca không dứt mình là chú của Tiêu Y Đình?

“Chị, em nghiêm túc đó! Tuy em ở nhà anh cả nhưng cha em cũng thường xuyên đưa sinh hoạt phí, anh cả nói không cầm, nhưng nói là vì của cha cho nên phải đưa chị dâu giữ. Từ giờ em sẽ chỉ ăn một chén cơm, chén còn lại sẽ nhường cho chị.” Khi nói chuyện khuôn mặt nhỏ nhắn bày ra vẻ kiên định, như muốn nói, chị nhìn đi, bây giờ em có thể nuôi chị được rồi!

Diệp Thanh Hòa bất động trong giây lát, vẫn là dịu dàng giục nhóc đi vào: “Mau đi đi, cháu hiểu rồi, chú nhỏ.”

Nghe xong câu kia, Tiêu Thành Trác liền trừng mắt với cô: “Được rồi! Cho nên, chị, chị ăn cơm của em thì phải đợi em lớn lên đó.”

“Đứa nhỏ ngốc này! Càng nói càng vô lý, mau đi vào đi!” Cô giục.

“Em mới không phải đứa nhỏ! Em mặc kệ! Chị phải đồng ý với em! Trước khi em lớn không cho phép chị lập gia đình! Chị không đồng ý em sẽ không đi đâu cả!” Chính nhóc con lớn miệng nói mình không phải đứa nhỏ, cử chỉ rồi đến lời nói này không phải của một đứa trẻ thì là gì?

Ngay từ đầu trong bản kế hoạch của Diệp Thanh Hòa đã không có việc lập gia đình, bây giờ vẫn thế, vì thế nói với Tiêu Thành Trác: “Được rồi! Chị sẽ không lấy chồng! Mau đi vào đi!”

Lúc này Tiêu Thành Trác mới bằng lòng đi vào trong.

Bây giờ mỗi ngày Tiêu Thành Trác đều ăn hết hai chén cơm lớn, hơn nữa còn ăn thêm rất nhiều loại đồ ăn, là điển hình của ăn nhiều, bây giờ có thể hạ quyết tâm lớn như thế, có thể coi là vô cùng ‘yêu quý’ đứa cháu gái này……….

Chỉ có điều, cô vẫn chỉ coi đó là vui đùa, tên nhóc này thì hiểu gì về kết hôn chứ? Không phảo phần lớn đàn ông đều muốn kết hôn với người họ yêu thương nhất sao? Còn nhóc lại hạ quyết tâm lớn lên lấy một bà già là cô!! Đương nhiên, sau này lớn lên sẽ hiểu chuyện thôi.

Nhìn Tiêu Thành Trác đứng trong hàng ngũ đang bắt đầu làm nóng thân, cô không khỏi nghĩ đến, về cơ bản, Tiêu Thành Trác cũng không khác gì một người ở nhờ………….

Suốt thời gian Tiêu Thành Trác luyện võ, cô tìm đến một gốc cây.

Có một bộ bàn ghế ở đó.

Cả đêm qua không ngủ, xung quanh lại yên bình, gió thu mát mẻ thổi đều đều, cô liền thấy mềm nhũn, nhịn không được ngủ gục trên chiếc bàn đá.

Nói là ngủ nhưng không âm thanh bên ngoài nào có thể lọt khỏi tai cô, xem ra không nỡ ngủ say, nhưng cũng không có cách nào tình táo được.

Đến lúc cô giật mình tỉnh giấc, không biết giờ học của Tiêu Thành Trác đã kết thúc từ bao giờ, còn nhóc con đang chống tay tủm tỉm cười nhìn đỉnh đầu cô.

“Hả? Học xong rồi sao? Chú nhỏ, sao chú không gọi cháu dậy?” Cô tháo mắt kính xuống, day day mắt, sau đó đeo lên.

“Chị, chị ngủ ngon thật đó! Đi ăn thôi, em đói bụng rồi!” Nhóc giúp cô thu dọn đồ đạc.

Cô cúi xuống nhìn đồng hồ, quả thật đã đến giờ ăn trưa.

Tiêu Thành Trác kiên quyết đòi mình là người mời, mời cô đi ăn KFC – đây luôn là chốn dừng chân mơ ước của nhóc……………

Lúc mua cơm, Tiêu Thành Trác dùng giọng nói chính nghĩa chất vấn cô: “Đi ăn cơm lại có chuyện nữ sinh trả tiền sao?”

Diệp Thanh Hòa dở khóc dở cười, đây gọi là sự tôn nghiêm của “tiểu nam tử hán” sao?

Ăn cơm xong, Tiêu Thành Trác vẫn chưa dừng lại, kéo cô vào khu vui chơi, sau đó còn muốn đi xem phim, lại là mấy bộ phim tình cảm ướt át, quả nhiên, chưa đến mười phút nhóc con đã lăn ra ngủ………

Lúc hai người trở về cũng đã gần đến giờ cơm chiều, Tiêu Thành Hưng cũng vừa về, chỉ có điều trên bàn ăn không có mặt của Tiêu Y Đình.

“Hai đứa đi những đâu chơi?” Tiêu Thành Hưng nói chuyện phiếm với hai đứa nhỏ.

“Đi khu vui chơi đó anh cả!” Tiêu Thành Trác giòn giã trả lời.

Tiêu Thành Hưng không nói gì, thứ nhất, đứa nhỏ Tiêu Thành Trác này còn nghe lời hơn thằng con trai của ông, học hành cũng rất tốt, không cần ông quá lo lắng; thứ hai, Tiêu Thành Trác vẫn chỉ là trẻ con, trước đó từng rất muốn đi đến khu vui chơi nhưng ông lại bận quá, không có thời gian dắt nó đi, cho nên hôm nay Diệp Thanh Hòa dẫn nó đi, coi như đã hoàn thành ước muốn của đứa em trai bé bỏng này.

“Sao Y Đình còn chưa về?” Câu này là ông hỏi Diệp Thanh Hòa.

Diệp Thanh Hòa do dự một lúc, làm sao cô biết được anh đang ở đâu? Từ sáng đến giờ còn chưa thấy bóng người.

“Chắc là đến nhà anh chị Quách rồi, có khi anh chị ấy giữ nó lại ăn cơm.” Khương Vãn Ngư đáp thay cô.

Tiêu Thành Hưng không nói gì.

“Ăn cơm thôi, mọi người mau ăn đi, đồ ăn nguội mất, không chờ ai đâu……..” Khương Vãn Ngư đứng dậy, tự tay lấy canh cho Tiêu Thành Hưng.

Diệp Thanh Hòa nhanh nhẹn nhận lấy thìa: “Bác gái, cháu tự lấy được rồi ạ.”

Hôm đó Diệp Thanh Hòa đi ngủ sớm, phần vì quá mệt mỏi nên ngủ rất say, Tiêu Y Đình về khi nào cô cũng không biết, cũng sẽ không biết được, bởi vì, trong nhà này, sau mỗi cánh cửa phòng là một thế giới riêng của mỗi người, hôm qua anh cũng đã nói, sẽ không bao giờ bước vào đây nữa………

Tiêu Y Đình về khá muộn, trên người toàn là mùi rượu, vào cửa, gặp Tiêu Thành Hưng còn chưa ngủ, xem ra là đặc biệt ngồi chờ anh.

“Cha.” Bước chân của anh có chút không thật, lúc đi qua bên người Tiêu Thành Hưng gọi một tiếng.

Tiêu Thành Hưng ngửi được mùi rượu liền có chút tức giận, lạnh lẽo nói: “Con còn nhận ra cha sao?”

Tiêu Y Đình cười cười: “Cha, chỉ uống một chút thôi, cha, con lớn rồi.”

Vừa dứt lời, Tiêu Thành Hưng ngửi thấy trên người không chỉ có mùi rượu mà còn có cả mùi khói thuốc, lập tức phát hoả: “Con còn dám hút thuốc?! Xem ra con thật sự thiếu đòn rồi!”

“Đàn ông không uống rượu, không hút thuốc lá mà là đàn ông sao? Cha, con lên trước, cha ngủ ngon.”

Tiêu Thành Hưng nghe xong lời này của anh, hiểu được anh đã uống say, bằng không sao dám nói mấy lời này trước mặt ông chứ?

“Con đứng lại đó cho cha!” Ông quát.

“Cha, chuyện gì?” Anh có chút không kiên nhẫn.

“Mẹ con nói muốn mua xe cho con, là con xin bà ấy đúng không?” Tiêu Thành Hưng cau mày hỏi.

“Xe? Không có………… Ngay cả bằng lái con còn không có thì mua xe cái gì……….”

Quả nhiên là vợ ông quá cưng chiều đứa con trai này……..

Tiêu Thành Hưng hừ một tiếng: “Không phải con là tốt rồi! Con nhớ kĩ cho cha! Có bản lĩnh thì tự mình kiếm tiền mà mua xe! Đừng mong xin ông già này cái gì!”

Anh say nhưng vẫn khá tỉnh táo, đầu óc Tiêu Y Đình như được tỉnh giấc, không tự chủ được trước mắt hiện lên hình ảnh Phó Chân Ngôn và chiếc xe của hắn, “A” cười một tiếng, “Đương nhiên, tự con mua xe, tương lại con sẽ tự mua mọi thứ! Ngài cứ yên tâm đi! Con trai của ngài không phải là loại người vô dụng!”

Câu nói có chút tức giận. Tiêu Thành Hưng nghe xong liền thấy thoải mái hơn một chút, đúng thế, con trai đã lớn rồi, dù uống có chút rượu cũng đâu có sao, nó cũng không phải đứa tối dạ, chỉ cần có ý chí và trách nhiệm là tốt rồi!

Cuối cùng lại nghĩ đến một chuyện: “Con nghĩ được như thế là tốt rồi! Cha chỉ muốn nhắ nhở con, tương lại và gia đình tương lại là do con tự mua lấy, là một người đàn ông, nếu chưa phải lúc có thể chu cấp tốt cho người con gái của mình thì đừng nên hứa hẹn gì. Nói cho con biết, lúc này đừng nghĩ đến chuyện yêu đương, càng không được đi lại vết xe đổ, trước tiên là lo sự nghiệp, sau là gia đình, dù sao con đừng mong moi được phần tiền mừng đám cưới nào từ cha lúc này!”

“Dạ……….. Tuân lệnh……….” Anh mơ mơ màng màng đồng ý, ánh mắt say lờ đờ nhìn về phía cha mình, “Cha, cha phát biểu xong chưa?”

Nếu không phải tên nhóc con này đang say thì ông phải đánh cho nó một trận! Bây giờ nó đang say chắc chắn không thể nhớ tất cả! Tiêu Thành Hưng oán hận nghĩ, kêu anh mau chóng lên lầu.

Nhìn bóng lưng cậu con trai ông có chút buồn bực.

Ông không phải người quá phong kiến cổ hủ, sẽ không một tay khống chế đứa con này, những nguyện vọng của ông, nhưng nếu Y Đình không muốn thì ông cũng không thể làm gì khác, nhưng dù anh có thành ra cái gì thì anh vẫn có thể làm nắm giữ mọi thứ. Nếu như đúng như lời Khương Vãn Ngư nói, người nó coi trọng là Cẩm Nhi thì sau vài năm rèn giũa tô luyện nữa, sau khi có sự nghiệp sẽ kết hôn với Cẩm Nhi, hoặc là sau mấy năm đó lại có gì đó thay đổi thì sao? Không phải nó mới chỉ hai tuổi thôi sao? Người trẻ mà, không nói trước được gì…………. Thế nhưng, nếu có sự thay đổi lớn, người nó thích là Thanh Hòa thì dù kết hôn ngay sau khi tốt nghiệp cũng được, ông sẽ chịu trách nhiệm tất cả………..

Nghĩ đến đây lại thở dài, người con trai ông coi trọng hình như là Cẩm Nhi mà? Tuy rằng Cẩm Nhi rất tốt, nhưng nghĩ đến việc khối mỹ ngọc tài giỏi là Thanh Hòa không được trọng dụng, sau đó ở cùng nhà người nào đó, ông nghĩ thế nào cũng thấy không thoải mái………

Tiêu Y Đình lên lầu, không có vào phòng ngay mà gõ cửa phòng Tiêu Thành Trác.

Tiêu Thành Trác chỉ mở một nửa cánh cửa, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn đứa cháu đang say khướt ngoài cửa.

Nhưng sức của người chú này sao có thể so với đứa cháu kia? Tiêu Y Đình dùng sức đẩy, toàn bộ cửa được mở rộng, còn chút nữa làm ngã Tiêu Thành Trác.

“Tiêu Y Đình, cháu lại đi uống đến say khướt thế này, chú đi nói với anh cả đây!” Tiêu Thành Trác thật vất vả mới đứng vững lại được, căm giận nói.

“Trẻ con cút sang một bên đi! Đừng có mang cha ra doạ!” Tiêu Y Đình nằm trên giường của Tiêu Thành Trác hỏi, “Em gái đâu?”

“Chị ấy ngủ rồi! Còn nữa! Chú nói cho cháu biết, về sau đừng có gọi chị ấy là em gái này em gái nọ nữa, phải gọi là cô, là cô đó!” Tiêu Thành Trác chống nạnh, khí chất hiên ngang nói.

Tiêu Y Đình vì say nên đầu óc nhất thời chưa tiêu hoá kịp: “Cái gì?”

“Chú nói! Về sau cháu phải gọi chị Thanh Hòa là cô! Bởi vì hôm nay chú đã cầu hôn chị ấy rồi! Đợi chú lớn hơn một chút sẽ cưới chị ấy!” Tiêu Thành Trác không thể che giấu sự đắc ý của mình, thể hiện hết mức.

“Cháu bóp chết chú!” Tiêu Y Đình lảo đảo đi đến bắt lấy Tiêu Thành Trác.

Tiêu Thành Trác chạy qua chạy lại trong phòng: “Cháu dám! Chú sẽ nói với anh cả! Không! Chú sẽ nói với chị Thanh Hòa, không, là vợ của chú chứ!”

“Chú nói! Đi nói đi!” Tiêu Y Đình đưa tay chụp được áo Tiêu Thành Trác, trực tiếp quăng cả người nhóc con lên giường.

Tiêu Thành Trác oa oa kêu lớn, mắt thấy Tiêu Y Đình đang đến gần định đánh mình, liền nhanh chóng nhảy xuống giường, lại một lần nữa chạy quanh phòng.

Tiêu Y Đình ngã phịch xuống giường, trần nhà, các vật trong phòng đều quay mòng mòng, rượu nhanh chóng nhấm sâu, anh không còn sức lực đuổi bắt, chỉ nắm mắt lại, để trần nhà bên ngoài tầm mắt, nhất thời rơi vào trạng thái mất tự chủ, nhất thời quên cả việc Tiêu Thành Trác mới chỉ là một đứa trẻ tiểu học: “Chú đừng có nằm mơ, em gái đã có người trong lòng………”

“Hả? Ai?” Tiêu Thành Trác đã quên đi nguy hiểm, sát lại giường hỏi.

Tiêu Y Đình đưa mắt nhìn nhóc con, không hiểu sao lại có cảm giác của những kẻ cùng cảnh ngộ, có chút tỉnh táo lại, cũng không còn ý định dạy dỗ nhóc nữa, cười khổ: “Tiểu tử thúi! Xuống lầu mang bia lên, hai an hem ta cùng uống………”

“Ai là anh em với cháu hả? Chú là chú của cháu!” Tiêu Thành Trác tức giận cố nén lại, coi như không để ý câu nói kia của Tiêu Y Đình, “Sẽ không có chuyện đó đâu! Hôm nay chị ấy mới đồng ý với chú, trước khi chú lớn sẽ không đi lấy chồng!”

“Hôm nay? Hôm nay em gái đi đâu?” Tiêu Y Đình lắc lắc cái đầu nặng trịch, cuối cùng cũng nhớ ra mình đến phòng Tiêu Thành Trác với mục đích gì.

“Cùng chú đi hẹn hò!” Tiêu Thành Trác cười hì hì, “Chú mời chị ấy ăn KFC, hai người bọn chú còn vào khu vui chơi nữa!”

Tiêu Y Đình nghe xong buổi hẹn hò ấy nở nụ cười: “Ngây thơ! Con gái ai lại đi thích mấy cái trò đi ăn KFC rồi ngồi xe trượt hả?”

“Vậy phải như thế nào?” Tiêu Thành Trác hứng trí bừng bừng.

“Ví dụ như……… đi xem phim…….”

“Bọn chú có xem phim! Là phim tình cảm luôn đó!” Mắt Tiêu Thành Trác sáng rực, “Còn gì nữa?”

Tiêu Y Đình liếc mắt nhìn nhóc một cái, cười cười, anh còn chưa đi xem phim với em gái lần nào đâu, ngoại trừ mấy lần trường lớp tổ chức………

“Còn có……….mang cô ấy vào phòng khách sạn……..” Tiêu Y Đình mơ mơ màng màng nói.

“Hả? Vào phòng khách sạn sao? Để làm gì? Để xem phim sao?”

“Phải……. có thể xem phim………” Tiêu Y Đình nói câu được câu không.

Bắt đầu ngáy.

Tiêu Thành Trác ngồi ôm đầu, trăm mối khó giải: “Xem phim thôi cũng phải vào riêng một phòng, thật lãng phí! Không thể xem ở nhà sao? Mua phim về xem còn tiện hơn……… Chẳng lẽ đây là sự lãng mạn trong truyền thuyết? Khó trách được gọi là thế giới riêng của hai người…………”

Nhóc con suy nghĩ một hồi, đi đến kết luận, thế giới người lớn nhóc không hiểu được, vẫn là nhanh chóng lớn thôi!

Đợi chút, đột nhiên nhóc ý thức được một vấn đề nghiêm trọng, dùng sức đẩy Tiêu Y Đình: “Ui cha! Cháu đứng dậy cho chú! Về phòng cháu mà ngủ! Cháu một người toàn mùi rượu thối chết đi được! Thối chết mất! Mình ngủ chỗ nào đây!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.