Thiếu Gia Phúc Hắc Săn Vợ Yêu

Chương 92




Trương Thiến nhìn theo bóng lưng Tôn Đông Mặc, cho đến khi không thấy nữa mới xoay người chui vào trong xe.

Thật ra thời tiết tháng mười không hề lạnh, cơn nóng mùa hè còn chưa xua hết, chỉ là Trương Thiến mới vừa tỉnh ngủ, đứng bên ngoài hơi lâu, lạnh nóng chênh lệch khiến cô không kịp thích ứng.

Vào trong xe, cảm thấy một cỗ gió mát bao quanh mình, Trương Thiến nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Tỉnh lại, Trương Thiến bắt đầu quan sát chiếc xe này: bên trong gọn gàng sạch sẽ tạo cảm giác thoải mái, trước xe có một treo một thạch ngọc “lên đường bình an” lẳng lặng lay động theo gió, gió mát thổi qua mang theo mùi hương thơm ngát, mùi thơm rất nhạt, dễ dàng khiến người ta thả lỏng tinh thần.

Trương Thiến không hiểu về xe, nhưng điều này cũng không cản trở việc cô đồng ý với lời nói của Lữ Nhất Y: xe này rất đắt tiền.

Trương Thiến biết công việc của ba mẹ Lữ Nhất Y có liên quan đến xe hơi, trong nhà có rất nhiều tạp chí mới nhất về nó, Lữ Nhất Y cũng thích xe, nằm mộng cũng mơ mình mua một được một chiếc hoàn toàn thuộc quyền sở hữu, đây cũng là nguyên nhân từ đại học cô ấy đã bắt đầu muốn kiếm tiền. (D✯Đ✯L✯Q✯Đ)

Trong phòng ngủ còn có một chút có mấy áp phích Lữ Nhất Y mang tới, cho dù Trương Thiến không hiểu, nhưng chỉ từ cách bố trí và độ xa hoa của nội thất bên trong chiếc xe cũng đủ thấy là loại tốt, chớ nói chi những yếu tố khác.

Trương Thiến chú ý tới Tôn Đông Mặc lái xe rất ổn, không có tạp âm gì lớn, thiết kế xe tinh tế càng thể hiện giá trị của nó.

Lại nhớ tới lần ở khách sạn bốn sao trước kia, Trương Thiến biết, nhất định bằng hữu Tôn Đông Mặc rất có tiền, vật họp theo loài, người phân theo nhóm.

Có thể có bằng hữu có tiền như vậy, bản thân gia đình Tôn Đông Mặc cũng không đơn giản.

Trương Thiến chỉ là một người bình thường, sau khi trùng sinh cũng không có mơ ước lớn lao gì, nhiều lắm là hy vọng mình có nhiều tiền một chút, có thể làm vài chuyện mình thích.

Nói thật, đối với người có tiền có quyền, cô luôn cảm thấy sợ, thuần túy là tiểu thuyết, phim truyền hình thấy nhiều. Lục đục đấu đá, ngươi lừa ta gạt, cuộc sống biến chuyển không ngừng.

Trương Thiến vẫn cảm thấy, dư chút tiền, làm mấy chuyện mình thích, cuộc sống đơn giản dường như thích hợp với cô hơn.

Nhìn sợ dây “thượng lộ bình an”, ngọc thạch dưới ánh mặt trời chiết xạ ánh sáng nhu hòa. Kiếp trước, trước khi chết cô cũng chưa gặp lại người này, chắc về sau cũng không có quá nhiều tiếp xúc. (D✯Đ✯L✯Q✯Đ)

Nhìn chung là thế đi!

Lẳng lặng suy tư một lát, Trương Thiến một mình ngồi một chỗ đã thấy nhàm chán rồi, cô chuyển tầm mắt ra ngoài xe.

Đã qua một đoạn thời gian, phía sau lại xuất hiện thêm mấy chiếc xe nữa, tất cả mọi người đều bị ngăn lại không đi được. Trương Thiến nhìn thấy đã có rất nhiều người xuống xe, tính toán tới phía trước xem một chút chuyện gì đang diễn ra.

Trương Thiến cũng nhìn về phía trước, thời gian dài như vậy mà Tôn Đông Mặc còn chưa trở lại, cô cũng tò mò rốt cuộc trước mặt đã xảy ra chuyện gì.

Nghĩ nghĩ, Trương Thiến nhô người lên rút chìa khóa xe ra, mở cửa đi xuống. Liếc mắt nhìn lại, như vậy, sẽ không có người đến trộm xe hoặc trộm đồ chứ?

Mặc áo khoác của Tôn Đông Mặc vào, Trương Thiến theo đám người tiến về phía trước, nghe bọn họ đàm luận bát quái mình thấy được.

Hình như trước mặt xảy ra tai nạn giao thông, xe buýt với xe hơi, cụ thể như thế nào cũng không biết.

Trương Thiến thấy mọi người nghị luận ầm ĩ, cũng không nói ra tin tức gì hữu dụng, không để ý nữa, bước nhanh tới phía trước. (D✯Đ✯L✯Q✯Đ)

Đến hiện trường, quả nhiên xảy ra va chạm là một chiếc xe buýt cỡ trung cùng một xe con, xe buýt dừng trên đường cái, xe con thì bị lật ngang, đầu xe va vào cột tiêu bên đường, vừa khéo hai chiếc xe chặn lại toàn bộ con đường.

Trương Thiến thấy xe buýt hư hại không nhiều, trên xe còn có hành khách, bọn họ cũng không xuống mà ngồi trên xe nghị luận ầm ĩ.

Hình như đang thảo luận việc xe con đâm vào cột tiêu.

Khi Trương Thiến đi tới, nhìn thấy Tôn Đông Mặc cùng mấy thanh niên khác đang kéo ai đó từ cửa xe hơi, bên cạnh là một người phụ nữ bị thương trên mặt, tóc tai rối bời, bộ dáng rất đau lòng. Chị ta ngồi đó gào khóc ầm ĩ, kêu cẩn thận một chút, xảy ra chuyện gì các người phải chịu trách nhiệm.

Điều này khiến sắc mặt người giúp đỡ trở nên khó coi.

Bây giờ Trương Thiến không dám tiến lên, cô lo lắng quấy rầy đến công việc cứu viện của bọn họ, nét mặt Tôn Đông Mặc bây giờ rất nghiêm túc, hắn tỉnh táo chỉ huy mọi người giúp một tay.

“Nâng chân anh ta lên, từ từ chuyển ra, chú ý không va chạm.”

“Đợi chút, áp đùi đang chảy máu của anh ta xuống, cẩn thận một chút.”

“Lấy chướng ngại vật ra, không cần buông tay, tốt, từ từ là được.”



Một phen nỗ lực, cuối cùng nạn nhân cũng được đưa ra ngoài, Trương Thiến nghe thấy mấy người xem náo nhiệt nói, tai nạn xảy ra không lâu thì người phụ nữ chạy ra, nhưng người đàn ông lái xe lại bị thứ gì đó đâm phải, không thể ra ngoài. (D✯Đ✯L✯Q✯Đ)

Người phụ nữ đứng bên cạnh khóc hết sức bi thảm, đột nhiên hét lên.

Hình như người đàn ông kia bị đụng trúng đầu, bây giờ đang hôn mê.

Đa số người Trung Quốc đều thích tham gia náo nhiệt. Chung quanh có lại có nhiều người bởi vì bị chặn đường mà dừng lại. Tạp âm có phần lớn.

Tôn Đông Mặc nhìn lướt qua đám người, không ngờ tiếng nghị luận nhỏ lại.

“Có bác sĩ không, tới đây cấp cứu cho anh ta.”

Trương Thiến cảm thấy bộ dáng này của Tôn Đông Mặc thật uy nghiêm.

Thấy chung quanh không một người nói chuyện, Tôn Đông Mặc nhíu mày, xoay người quyết định tự mình động thủ, hắn ở bộ đội mấy năm, dù ít nhiều học qua kiến thức cấp cứu, lại không đặc biệt chú tâm, nhưng hiện tại không có bác sĩ, cũng chỉ có hắn có thể cứu người. Tôn Đông Mặc xoay người, chuẩn bị tiến hành cấp cứu cho người đàn ông kia.

“Đợi chút.” Trương Thiến thấy hắn xoay người chuẩn bị cấp cứu, vội vàng lên tiếng.

Thấy Tôn Đông Mặc cau mày nhìn cô, Trương Thiến cũng biết hắn đang hoài nghi năng lực của cô. Dù sao ở trong mắt hắn, cô mới chỉ là sinh viên trường Y được một tháng.

Trương Thiến không để ý đến Tôn Đông Mặc, cũng không nói thêm điều gì, trực tiếp đi tới bên cạnh người đàn ông bị thương.

Cô là Trương Thiến trùng sinh, cô đã có bằng tốt nghiệp trường Y, hơn nữa đã thực tập ở bệnh viện gần một năm, mặc dù kinh nghiệm còn thiếu, nhưng phương pháp cấp cứu khi gặp tai nạn vẫn nắm rõ, cô có lòng tin có thể hoàn thành.

Trước ánh mắt chăm chú của những người chung quanh, cô nhờ người giúp đỡ đặt anh ta nằm nghiêng, phòng ngừa anh ta không thở được, ngẩng đầu nhìn Tôn Đông Mặc: (D✯Đ✯L✯Q✯Đ) “Mình cần ít vải, cần phải cầm máu.”

Thấy hắn xoay người tìm kiếm đồ, cô hít sâu, vẻ mặt nghiêm túc quan sát kĩ vết thương của người đàn ông.

Thấy vết thương đang chảy rất nhiều máu, Trương Thiến nhanh chóng cầm máu, lập tức dùng vải sạch vừa tìm được băng bó lại.

Trương Thiến liếc mắt nhìn người đàn ông đang di dịch chân, nói với Tôn Đông Mặc: “Tìm que nẹp vừa phải, mình muốn cố định chân cho anh ta.” Phòng ngừa gãy xương gây tổn thương lần nữa.

...

Cấp cứu căn bản hoàn thành, Trương Thiến thở phào nhẹ nhõm, khẽ nhếch miệng, nhìn người đàn ông được cấp cứu xong, cảm thấy bản thân thật lợi hại.

Bỗng nhiên, một cái tay đưa qua, muốn giật lấy miếng sắt bị kẹt trên tay người đàn ông, Trương Thiến lập tức bắt lấy, đưa mắt nhìn theo cánh tay, thì ra là người phụ nữ ngồi khóc thét ban nãy.

Trương Thiến cau mày: “Chị muốn làm gì?”

Chị ta khóc thê thảm: “Cô chỉ là con nhóc, chắc vẫn còn là sinh viên đi, cô biết cấp cứu gì chứ, thậm chí có một khối sắt lớn như vậy mà còn quên lấy ra, cô muốn hại chết chồng tôi à? ”

Trương Thiến cau mày, người phụ nữ này thật không thể nói lý, chồng bị thương chỉ biết khóc; người khác giúp một tay cứu anh ta, cũng chỉ ở bên cạnh khóc lóc kêu la; (D✯Đ✯L✯Q✯Đ) khi Trương Thiến cấp cứu thì không nói gì, bây giờ đã cấp cứu xong rồi mới hoài nghi mình năng lực người ta, rõ là...

“Hiện tại không thể, ngộ nhỡ xuất huyết sẽ không kịp cấp cứu .”

Mặc dù không ưa cách làm của người phụ nữ này, cô vẫn nghiêm túc giải thích: “Nếu như miếng sắt đâm rách mạch máu thì phải lập tức cầm máu, ở đây không có đủ điều kiện cấp cứu, cần phải chở đến bệnh viện để giải phẫu.”

“Cô! Con nhóc ranh, cô hại chết chồng tôi rồi, có chuyện gì xảy ra cô phải chịu phụ trách!”

Người phụ nữ vẫn tiếp tục kêu la, Trương Thiến đã tức giận bừng bừng rồi, vất vả làm chuyện tốt, trong lòng vốn cảm thấy vui, bây giờ lại bị người ta nói như thế, thật bực mình.

Đang muốn cãi lại thì bị người kéo tay.

Tôn Đông Mặc, cậu muốn làm gì?

Trương Thiến dùng ánh mắt bày tỏ bất mãn.

“Đi thôi, không có chuyện của chúng ta nữa, xe cứu thương lập tức đến đây.” Tôn Đông Mặc nhìn Trương Thiến, xoay người kéo cô đi về xe mình.

Lưu lại người phụ nữ kia nóng nảy mắng to, lại cố kỵ chồng đang nằm đó mà không đuổi theo.

Trở lại trên xe, Trương Thiến nhìn Tôn Đông Mặc không biết từ đâu lấy ra một bình nước, nói với cô: “Rửa tay đi.”

Lúc này cô mới chú ý tới, bây giờ cô thật sự có phần nhếch nhác, vì vậy cũng không từ chối, mở cửa xe, dùng nước sạch rửa tay.

Đã trễ rồi nhưng mặt trời vẫn chưa lặn, kiên trì không xuống núi.

Rất nhanh, đến lượt Tôn Đông Mặc rửa tay.

Trương Thiến nắm lấy bình, nghiêng miệng bình về phía trước, dòng nước trong suốt chảy xuống, lấp lánh dưới ánh mặt trời, tạo nên nhiều màu sắc biến chuyển không ngờ, khiến cô mê mẩn nhìn. (D✯Đ✯L✯Q✯Đ)

Đột nhiên trên mặt chợt lạnh, Trương Thiến lấy lại tinh thần,

“Nghĩ gì thế, khát sao, uống miếng nước đi.”

Trương Thiến ngẩng đầu, nhìn thấy Tôn Đông Mặc lẳng lặng đứng nơi đó.

Ánh mặt trời sau lưng hắn trở thành bối cảnh hoa lệ, giống như hắn đang tỏa ra vầng hào quang. Vì đưa lưng về phía mặt trời mà khuôn mặt hắn chìm trong bóng tối, khiến cô không thể nhìn rõ vẻ mặt.

Người này, rốt cuộc... muốn làm gì đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.