Thiếu Gia Kiêu Lanh Lùng

Chương 32: Chương kết




Lúc này ngự hoa viên đã trống rỗng vừa vặn lại thành nơi diễn ra Đồ Long, Liễu Nguyệt Phi thấy vậy, có chút dở khóc dở cười.

Dần dần ngự hoa viên tụ tập rất nhiều người, tất cả nghe nói Đại Công chúa cùng Tam Công chúa tỷ thí ở đây đều đến giúp vui, nhưng càng nhiều hơn là đến để chê cười Lâm Tường Vi. Lúc này Hoa phi, Thái tử, Thái tử phi cũng đều đến đây. Cư nhiên còn mang vài cái ghế ngồi đến đặt bên ngoài , nhàn nhã uống trà, chính là không có ai ngăn lại trận đấu này. Liễu Nguyệt Phi cảm khái vô cùng, Lâm Tường Vi ơi Lâm Tường Vi, cô làm người đúng là thất bại vô cùng!

Chỉ chốc lát sau, Liễu Nguyệt Phi đã thấy thái giám mang một cái lồng sắt đến, trực tiếp thả vào mười con sói đói chờ Liễu Nguyệt Phi sẵn.

“Đại tỷ, ngươi còn có lời gì muốn nói không?” Lâm Thủy Tiên nhìn nàng, xoay xoay cung tên trên tay, cười đến vô cùng đắc ý.

“Không có.” Liễu Nguyệt Phi sang sảng nói, sau đó nhận lấy lụa mỏng cung nữ đưa đến, kéo một chút thử độ chắc chắn. Ừm, không tệ, có thể dùng để thắt cổ!

Lâm Thủy Tiên thấy vậy cười lạnh, cho rằng nàng chính là bị dọa đến không biết nói gì “Vậy xin mời vào.”

Liễu Nguyệt Phi nhìn đàn sói bên trong, phi phi, phải chi có súng là trực tiếp bắn chết được rồi!

Trong lòng tuy rằng cảm khái nhưng vẫn tiêu sái bước vào, đến khi đứng cùng với bầy sói mới thấy thực sự rất thối, tất cả đều là mùi tanh!

Đàn sói thấy Liễu Nguyệt Phi một thân áo váy màu tím bước vào lập tức chạy vội đến nàng. Lâm Thủy Tiên bên ngoài cũng chưa bắn tên, hứng thú xem kịch nhìn trong lồng sắt, không chừng ả cũng không cần phải bắn tên đâu.

Bọn người Lâm Mẫu Đơn đều mở to mắt nhìn, sợ bỏ qua bất kì chi tiết nào liền không biết Lâm Tường Vi chết ra sao.

Những cung nữ nhát gan đều nhắm chặt mắt không dám nhìn, bất quá đã qua một lúc mà vẫn không nghe tiếng kêu thảm thiết thì khó hiểu nhìn lên, vừa nhìn liền kinh ngạc đến nói không nên lời.

Mười con sói đói đến cách nàng một mét đều đồng loạt dừng lại, không dám tiếp cận. Tất cả mọi người đều khó hiểu nhìn nhau, sắc mặt Lâm Thủy Tiên cũng không còn tốt nữa. Sao có thể như vậy?

Trong lồng sắt, toàn bộ sói đói đều đảo quanh bên cạnh Liễu Nguyệt Phi, không dám tiếp cận. Liễu Nguyệt Phi cười lạnh, cảm giác của động vật là chính xác nhất, cũng chân thực nhất. Lúc này toàn thân nàng tản ra sát khí, những con sói hung mãnh khát máu này tất nhiên cũng nhận biết được, Liễu Nguyệt Phi phát ra sát khí khiến chúng nó hoàn toàn dừng lại không dám đến gần, cảm giác như phía trước chính là địa ngục sâu thẳm.

Người bên ngoài chưa trải qua chiến tranh sát hại, chưa giết người như điên làm sao có thể cảm nhận được loại sát khí nồng đậm này của Liễu Nguyệt Phi. Sát khí của nàng ngay cả Hoa Khanh Trần cũng cảm thấy âm lãnh, đó dù sao cũng là đời trước bước qua vô số thi thể, tiến vào vô số cuộc thảm chiến mà có được. Thử nghĩ nàng là một kỹ sư chế tạo vũ khí cao cấp, hễ bắn, chết không lên tới hàng vạn thì cũng có mấy ngàn.

Lâm Thủy Tiên thấy bầy sói vẫn không có động tĩnh, trong lòng không hiểu, lại càng tức giận, chộp lấy một mũi tên bắn về phía Liễu Nguyệt Phi.

Mắt thấy mũi tên sẽ cắm vào người nàng, đột nhiên toát ra thứ gì đó màu trắng chặn lại đường đi của mũi tên. Nhìn kĩ lại, cư nhiên là Liễu Nguyệt Phi dùng lụa mỏng quấn một con sói quăng qua, như vậy, lãng phí một mũi tên còn giết mất một con sói.

Lâm Thủy Tiên không thể tin nhìn một màn trước mắt, Lâm Tường Vi này từ lúc nào lại lợi hại như vậy? Không những không sợ sói, còn nhanh chóng tránh được một tên của ả, hơn nữa còn lợi dụng đó để hạ một con sói.

Bầy sói thấy tình hình thay đổi đều nhe răng nanh, tiếng gầm gừ từ trong miệng phát ra. Động vật chính là động vật, hành động cũng không suy nghĩ, chỉ biết liều mạng.

Lúc này toàn bộ đều phóng đến Liễu Nguyệt Phi, nhất thời tình hình trở nên hỗn loạn. Ngay lúc mọi người cho rằng Liễu Nguyệt Phi không thể nào tránh được, nàng lại dùng lụa mỏng quấn lên đỉnh lồng sắt, treo lơ lửng trong không trung, mặc bầy sói nhảy đến đâu, kêu cỡ nào cũng không chạm đến nàng được. Nếu không phải hiện tại không đúng lúc, Liễu Nguyệt Phi nhất định đã cười ra tiếng, không ai nhìn rõ như nàng, những con sói này ban đầu là sợ, hiện tại lại hận nàng đến nghiến răng nghiến lợi, muốn có bao nhiêu buồn cười liền có bấy nhiêu.

Hoàng Nhi ở bên ngoài lúc này bụng đã có chút đau, nàng cũng giống thiếu chủ, nhìn cười đến phát đau. Thiếu chủ ngay cả bầy sói cũng giỡn được.

Người bên ngoài đều kinh ngạc khi Lâm Tường Vi phản ứng nhanh như vậy, trong mắt Hoa phi lại càng không dung được nàng. Lâm Tường Vi, quả nhiên thông minh lên rồi.

Lâm Thủy Tiên nhân cơ hội đó lại bắn ba mũi tên qua, cư nhiên đều bị Liễu Nguyệt Phi lắc nhẹ một cái đã né được. Ả nhất thời giận dữ, trực tiếp cầm ba mũi tên bắn một lượt.

Nháy mắt ba mũi tên bay về phía Liễu Nguyệt Phi, thấy vậy, Liễu Nguyệt Phi kéo lụa mỏng, mượn lực bay lên một cái, hai chân bắt lấy thanh xà trên đỉnh, lụa mỏng trên tay vừa vung, hai con sói đói đã bị cuốn lên chắn tên cho nàng.

Biến hóa nhanh chóng như vậy, mọi người đều xem không rõ, đến khi nhìn lại chỉ thấy đã mất thêm hai con sói, mà Lâm Tường Vi thì vẫn lông tóc vô thương! Lâm Thủy Tiên giận dữ, nàng vậy mà có thể kiên trì đến vậy, liền cầm lấy ba mũi tên cuối cùng bắn về phía Liễu Nguyệt Phi. Ba mũi tên chia ra ba phương hướng, một hướng đến chân, một hướng đến tay, còn một trực tiếp bắn thẳng về phía tim nàng.

Tên pháp như vậy, Liễu Nguyệt Phi khen ngợi từ đáy lòng, Lâm Thủy Tiên tuổi còn trẻ mà làm được vậy đã là không tệ! Bất quá, ngàn không nên vạn không nên chọc giận nàng!

Lại một cơn gió quét qua, nàng biến mất trước mặt mọi người, khi xuất hiện lại, sói đói trong lồng toàn bộ đã bị lụa mỏng trói lại một chỗ, mà Lâm Thủy Tiên cư nhiên lại trúng hai tên vào chân cùng cánh tay!

Liễu Nguyệt Phi cười lạnh, cầm một mũi tên còn lại đi ra ngoài, cười nhạo nói“Bản cung vẫn luôn cho rằng luyện khinh công tốt nhất định sẽ hữu dụng, hôm nay chính là chứng minh tốt nhất!”

Chỉ ngắn ngủi một câu đã đem mọi nghi vấn, kinh ngạc của mọi người hướng đến khinh công, bất quá hôm nay nàng sử dụng đúng là khinh công thôi!

(R: ý là trước đây bạn Vi võ nghệ tệ lớm, giờ tự nhiên giỏi vậy chắc sẽ bị nghi ngờ. Bạn Nguyệt bởi vậy mới bẻ lái qua khinh công, tại người võ kém cũng có thể có khinh công cao. Đại loại là vậy, theo ta hiểu.)

Hoa phi cùng Lâm Bình Chi thoáng nhìn nhau, quả nhiên, Lâm Tường Vi tiến bộ quá nhiều! Xem ra Hoàng Nhi nhất định phải trừ bỏ!

“Lâm Tường Vi, ngươi cư nhiên dám ám toán ta?” Lâm Thủy Tiên chịu đựng đau đớn, rống to với Liễu Nguyệt Phi. Không ngờ ba tên cuối cùng ả bắn ra lại quay trở về, ngay cả chút thời gian để phản ứng lại cũng không có!

“Đây là tỷ thí, tên cũng là tên của ngươi, bản cung không hề sử dụng vũ khí khác, sao có thể nói bản cung ám toán ngươi?” Liễu Nguyệt Phi lạnh lùng nói, sát khí trong mắt nàng Lâm Thủy Tiên đều thấy rõ ràng, liền sợ hãi nói “Người đâu mau đến, đưa bản cung về tẩm cung, nhanh gọi thái y!”

Hôm nay Lâm Tường Vi hoàn toàn không giống như trước, khủng bố dọa người, khả năng này Lâm Tường Vi cản bản không thể nào có. Chẳng lẽ trước kia nàng vẫn luôn che giấu? Nghĩ đến đây, Lâm Thủy Tiên lạnh run một cái. Nếu thật như thế, vậy tâm cơ của Lâm Tường Vi thật đáng sợ.

Lâm Thủy Tiên đương nhiên không biết Lâm Tường Vi hiện tại đã là Liễu Nguyệt Phi, làm sao có thể thả cho ả chạy trốn?

Một giọng nói như ác ma, như la sát truyền đến tai Lâm Thủy Tiên “Khoan đã!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.