Thiếu Gia Hư Hỏng Xuyên Qua Thành Hoa Khôi

Chương 46




Edit: Bạch Miêu Tử

Beta: Nhã Vy

Lên xe, cả đội đều mặc quần áo hàng ngày, nhìn Yến Thanh Vi mỉm cười, Lưu Húc Dương lại biểu tình rất đặc biệt, làm cho Yến Thanh Vi có dự cảm không tốt.

Sự thực chứng minh, điều tốt không linh điều xấu lại linh. Qủa nhiên, Trương đại đội chuyên môn hướng Yến Thanh Vi nói sơ lược về tình tiết vụ án. Thì ra, phát hiện tung tích đào phạm cố ý đánh người đến chết, nhưng gừng càng già càng cay, có đủ năng lực chống sự điều tra, ẩn nấp vô cùng sâu.

Hôm nay có manh mối đào phạm khi hắn muốn gặp tình nhân của hắn, bởi vì không có thời gian điều tra chi tiết tình nhân kia, càng không nắm chắc thuyết phục y giúp đỡ hành động, cho nên liền quyết định bắt người mai phục tại chỗ tình nhân của hắn, chuẩn bị khi hai người tiếp xúc liền xông ra bắt đào phạm. Mà “tình nhân” này là nhân viên phục vụ chuyên nghiệp tại hộp đêm XX, về phần như thế nào “chuyên nghiệp”, chỉ cần là người trái đất đều biết.

Nhưng trọng điểm là, “tình nhân” bị ký thác kỳ vọng, là một nam nhân. (Tiểu Miêu: *lóe sáng* máu hủ trong ta bò lên). Nhiệm vụ của Yến Thanh Vi, là giả trang thành thiếu nữ giàu có, một mình vụng trộm đến hộp đêm “Kiến thế diện”, chỉ định tình nhân kia tiếp khách, giám sát nhất cử nhất động của hắn.

Trương đại đội tuổi trẻ nghiêm trang, hắn vui sướng khi người gặp họa, trêu ghẹo nói: “Thanh Vi, thật sự là chuyện tốt a! Thì ra chúng ta đều tưởng lầm là nữ, bây giờ tạm thời biết rõ hắn là nam, vốn nhiệm vụ này mọi người tranh nhau, hiện tại được tiện nghi là cô rồi.”

“Có lầm không vậy?” Yến Thanh Vi một chút cũng không cảm thấy đó là chuyện tốt: “Tội phạm đang lẩn trốn là nữ?”

“Không phải, đào phạm là nam đấy, tình nhân của hắn là Đường Khánh, nam , 22 tuổi, hộ tịch Phúc Kiến, tại hộp đêm gọi là Đường Đường, đây là hình của hắn” Trương đại đội đưa cho cô một trang giấy. Bên trên là ảnh chụp CMND, so với hiện giờ có thể hơi sai lệch. Bất quá vẫn có thể nhận ra hắn là một bé trai thanh tú a.

Yến Thanh Vi hơi buồn bực: “Tôi một tạo hình nước trong thấy mỗi cải trắng (ý là: con gái nhà lành trong sạch), ở đâu như thiên kim tiểu thư. Tôi ngay cả quán bar cũng ít đi, mọi thứ đều không hiểu, làm sao biết đến chỗ xa hoa dâm đãng ấy phải làm cái gì?” Còn điểm con nhà giàu, có thể giả bộ giống được sao…. Trong nội tâm cô lẩm bẩm.

“Đúng vậy a, cô là kém một chút, bất quá không còn cách nào khác, trong đây có cô cũng tạm được, miễn cưỡng ra trận a. Cô coi như mình là một tiểu thư nhà giàu đi, thừa dịp trong nhà quản không nổi mà khai trai (ăn mặn sau khi hết ăn chay) đi, đừng diễn khoản tỷ là được.” Trương đại đội vẻ mặt thành thật nói, xem Yến Thanh Vi trừng mắt lên, lại nói tiếp: “Người này là trọng phạm, bản án hắn nhận rất ảnh hưởng đến xã hội, vì đảm bảo hành động thành công, tôi cho cô bao giả bộ một chút.”

Đang nói chuyên, xe dừng lại tại một cửa hàng quần áo là do vợ Trương đại đội mở. Vợ hắn là nữ nhân tài giỏi, quản lý một cửa hàng quần áo nổi tiếng, kinh doanh không tệ.

Trương tẩu —– xưng hô trong đội, đã chuẩn bị xong. Vì vậy Yến Thanh Vi ở trong hơn 20 phút, nhanh chóng trang bị đầy đủ: áo may ô ấm áp có lồi có lõm, khoát ngoài là áo lông mỏng dài, điểm nhấn là quần tất lộ ra đôi chân đặc biệt thon dài, kết hợp với quần đùi hiệu quả rất tốt, đai lưng rộng khoa trương, trên chân là giày bốt lông ngắn cao gót. Khăn quàng cổ xinh đẹp do ba loại chất liệu hợp thành, buộc rất đặc biệt, vì thế làm cho tông đồ ấn tượng không ít.

Trương tẩu còn đem áo khoát da trắng cùng xách tay của mình ra cống hiến, cho cô đeo lên khuyên tai thời thượng, ngón giữa lại đeo thêm một chiếc nhẫn lớn, cơ hồ chiếm hết 2 đốt tay, ngón tay uốn lượn khá khó khăn. Cô vội vàng cho Yến Thanh Vi tô thêm lông mày, đồ một chút son môi: “Không kịp trang điểm rồi, có chút màu sắc như vậy cũng không quá trong trắng thuần khiết.”

Yến Thanh Vi lại lên xe, tất cả mọi người đều ngạc nhiên, Lưu Húc Dương lưu manh huýt sáo, còn đá lông mi với cô, bị Trương đại đội đập một phát hoàn hồn: “Không tệ không tệ, như vậy so với cái tạo hình súp lơ cải trắng tốt hơn nhiều.”

Yến Thanh Vi ổn định lại nở nụ cười tỉnh rụi: “Tôi cũng biết là không tệ, vậy những thứ này đều thuộc về tôi?”

Trương đại đội khựng lại, nói: “À? Nhiệm vụ hoàn thành quần áo đều đưa cho cô, đồ của vợ tôi có thể hoàn trả lại.” Nói xong vẻ mặt đau lòng.

Yến Thanh Vi cười càng tươi cuối cùng đem Trương đại đội kia đâm chọc cho ngậm miệng lại luôn.

Tới gần hộp đêm XX, tất cả mọi người thu hồi cười đùa. Trương đại đội lập lại một lần nữa địa điểm nhiệm vụ, cuối cùng nói với Yến Thanh Vi: “Nghi phạm không biết điện thoại của tình nhân kia bị nghe lén, nhưng nghi phạm rất giảo hoạt, khả năng không cần công cụ truyền tin, cô nhất định phải chú ý tất cả người tiếp cận hắn.”

Yến Thanh Vi khẽ gật đầu, đem máy ảnh mi ni giấu trong khăn quàng cổ sửa lại một chút, xuống xe. Lại nhìn xe đến đánh đến đường cách xa hộp đêm.

Cậu bé giữ cửa kéo mở cửa, Yến Thanh Vi ngẩng đầu lên đi vào, ôn hòa nhìn mấy nhân viên phục vụ. Cô không có thẻ VIP, cũng không phải khách quý của hộp đêm, nên an vị ở khu ghế dài bình thường, gọi một ly cà phê cùng chocolate ưa thích.

Bên trong hộp đêm trang trí không tầm thường, bức tranh cùng hoa tươi vừa đủ vừa mắt, cũng rất quan tâm đến tính tư mật, từng ghế dài đều có tường thủy tinh cùng bức rèm che, vừa trang trí vừa là vách ngăn, trên sân khấu là thiếu nữ trẻ tuổi đang chơi đàn, mặc một bộ váy màu đen càng nổi bật làn da trắng như tuyết.

Đánh nhanh thắng nhanh, đưa đồ vật muốn tặng, Yến Thanh Vi tại trong khay của nhân viên tạp vụ thả hai phiếu đỏ: “Đường Đường có ở đây không? Để cho hắn theo tôi tâm sự.”

Nhân viên tạp vụ gật đầu đáp ứng rồi đi, một lát sau một cậu bé thanh tú tươi cười đến trước mặt.

Đường Đường vốn tưởng rằng có khách quen, không nghĩ tới một bộ mặt lạ hoắc. Dù sao trời còn chưa tối, buôn bán đứng đắn căn bản chưa bắt đầu, thời điểm này tìm tới, phần lớn là khách quen tâm tình không tốt. Bất quá khách nhân gặp qua một lần không nhớ rõ hoặc là bạn của khách tìm đến cũng vô cùng nhiều, hắn cũng không quá bất ngờ.

Nói đùa một hồi, Đường Đường bắt đầu có kỉ xảo hướng cô đề cử rượu —– đây là có trích phần trăm cho hắn đấy. Yến Thanh Vi cũng không nhăn nhó, thống khoái mà chọn hai loại rượu giá trung bình, dù sao thịt đau cũng không phải là cô, có trời mới biết nghi phạm trong truyền thuyết kia chừng nào mới xuất hiện, cũng không thể một mực ngồi không.

Mà phải nói, Đường Đường lớn lên thanh tú, thuộc loại tiểu suất ca âm nhu, thanh âm nói chuyện cũng không khó nghe, vì nghể nghiệp mà dưỡng thành nhìn mặt mà nói chuyện, dù biết rõ hắn là loại gì, cũng khó có thể làm cho Yến Thanh Vi có ác cảm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.