Thiếu Gia Hư Hỏng Xuyên Qua Thành Hoa Khôi

Chương 37




Edit + Beta: Nhã vy

Yến Thanh Vi nghĩ: Thập Tam giống như là đang phát triển, có lẽ càng thích ăn thịt đúng không? Nhưng hắn vừa mới bị sốt, ăn dầu mỡ quá cũng không tốt. Cho nên thay Thập Tam suy nghĩ, Yến Thanh Vi chọn sườn lợn, ba món hấp, chim bồ câu hấp cách thủy, giá nhúng dấm chua.

Đợi đến khi cô mang bọc thức ăn tiến vào nhà, Thập Tam vội vàng đứng dậy, nhận lấy mấy cái túi trong tay cô.

Yến Thanh Vi rửa tay, lấy chén đĩa bát đĩa ra, Thập Tam lưu loát dọn dẹp lại bàn, bồ câu hầm cách thủy cũng để vào tô.

Trong nhà không có bàn ăn, đồ ăn phải bày trên bàn trà. Mấy đĩa thức ăn mặc dù không phải sơn hào hải vị, nhưng lại là nóng hôi hổi, dễ dàng câu dẫn người ta muốn ăn.

Yến Thanh Vi vỗ vỗ tay: “Thế nào, hợp khẩu vị không? Anh cần phải ăn nhiều một chút.”

Thập Tam cảm kích mà đáp lời: “Đa tạ chủ nhân. Thuộc hạ trước hầu hạ chủ nhân dùng cơm, chủ nhân dùng thừa thưởng một chút cho Thập Tam là tốt rồi.” Nói xong đứng sau lưng Yến Thanh Vi, tùy thời mà chuẩn bị chia thức ăn.

Bàn trà vốn thấp, Yến Thanh Vi ngồi ở trên ghế cau lên, Thập Tam đứng phía sau, bóng dáng trực tiếp che trước mặt nàng, lấp đến một nửa thức ăn.

Yến Thanh Vi cơ hồ không muốn ăn. Cô buổi tối không ăn bao nhiêu, nếu không phải vì nhặt được phiền toái này, trời lạnh làm sao mà phải hấp tấp đi mua cơm? Hiện tại thì tốt rồi, “Dùng thừa thưởng một chút là tốt rồi?” Nghe xong lời này, sao lại muốn đánh người thế nhỉ?

Yến Thanh Vi hơi hơi nghiến răng, tự nói với mình phải tỉnh táo phải tỉnh táo. Cô kéo Thập Tam ngồi bên cạnh ra lệnh: “Ăn! Tôi làm sao mà ăn hết nhiều như vậy, dám thừa thức ăn lại thử xem?”

Nhìn Thập Tam có chút cứng đờ, sau đó như máy mà nhặt đũa lên, lập tức lại nghĩ, đồ ăn này không ít, nếu thật sự ăn không hết, lại gắng ăn, cô không phải còn phải đi mua thuốc tiêu hóa cho hắn?

Vì vậy lại nói: “Không nhất định toàn bộ phải ăn xong, ăn vừa no là được, không được bị đói, cũng không được gượng ép.”

Thập Tam vốn bởi vì ngồi bên cạnh chủ nhân dùng cơm, rất là bất an, đợi nghe xong lệnh của nàng, đáy lòng nổi lên một chút mềm mại. Hắn âm thầm cắn môi, có thể vĩnh viễn hưởng thụ nhu hòa như vậy là yêu cầu quá xa với, hắn bắt đầu ăn cơm.

Ăn được một lát, Yến Thanh Vi chỉ thấy hắn gẩy gẩy cơm, thật vất vả duỗi đũa ra đồ ăn, kẹp đồ ăn lại nhưng lại làm người khác dở khóc dở cười.

Một nhánh tỏi, hai cây giá trong canh, rốt cuộc cũng vươn tới đĩa sườn, nhưng lại chuẩn xác mà gắp lấy đoạn hành tây.

Yến Thanh Vi bất đắc dĩ, đành phải liên tiếp gắp cho hắn, lập tức bát của Thập Tam chồng chất như ngọn núi. Nhìn ánh mắt sợ hãi của Thập Tam, cô hung dữ nhìn hắn chằm chằm, quát: “Ăn!” Dừng một chút, lại bổ sung: “Dùng bữa!”

Thập Tam cảm thấy chủ nhân là thật tâm muốn cho mình ăn, chậm rãi thả lỏng một chút, bắt đầu ăn, không ngừng ăn đồ ăn trong chén, rốt cục núi đồ ăn cũng thấp dần xuống, cảm thấy ánh mắt uy hiếp của Yến Thanh Vi quét tới, đành phải do dự mà gắp chút đồ ăn.

Yến Thanh Vi nhìn hắn ăn hết đĩa rau rồi, rốt cục thỏa mãn gật đầu.

Ngoài mặt hung dữ như vậy, chủ nhân lại ôn nhu như thế mà đối đãi hắn. Thập Tam có chút vểnh khóe môi lên.

Ánh mắt Yến Thanh Vi liếc qua nụ cười của hắn, đôi môi hơi mấp máy kia, khuôn mặt biểu lộ như mặt trăng khuyết, như ánh trăng sang, đẹp mắt không nói nên lời.

Giống như núi che đầy tuyết, được ánh mặt trời chiếu sáng, óng ánh thanh viễn, ôn hòa uyên bác.

Tiểu tâm can của cô lại đập thình thịch liên tiếp, cố gắng ổn định một chút, khi nhìn lại, Thập Tam đã khôi phục mặt băng đầu gỗ như cũ, giống như vừa rồi chỉ là cô hoa mắt.

Yến Thanh Vi hơi dùng sức mà nhau xương sườn, ở bên cạnh thầm oán: Đúng rồi, còn phải khuyên bảo hắn không thể tùy tiện cười với người khác! Nụ cười kia lực sát thương quá mạnh, đúng là dụ dỗ người ta phạm tội mà! Nếu như bị mấy dâm nam sắc nữ nhìn thấy, trong sạch khó mà bảo toàn.

Thập Tam không biết oán niệm của Yến Thanh Vi, chỉ thấy chủ nhân gặm chân bồ câu có chút mạnh, hơi khủng bố, hình như chủ nhân lại không vui rồi.

Bởi vì không rõ nguyên nhân, hắn lặng lẽ tăng tốc độ ăn, cầu nguyện chính mình không làm chủ nhân tức giận.

Im ắng ăn xong một lát, Yến Thanh Vi mới phát hiện, sau lưng lại xuất hiện một bóng ma: Thập Tam sau khi ăn xong, đã lẳng lặng đứng sau lưng cô rồi.

“Nhanh vậy sao?” Yến Thanh Vi nhìn hơn phân nửa bát cơm trong bát mình, lại nhìn đáy bát trơn bóng của Thập Tam.

Thập Tam không biết nên đáp cái gì, đành phải nói: “Thuộc hạ ăn no rồi.”

Yến Thanh Vi hoài nghi nhìn đồ ăn thừa lại nhiều, nhìn phần bụng bẹp bẹp của Thập Tam, căn bản không giống đang chứa đồ, nhìn thế nào cũng không giống ăn no. Vì vậy đè bụng hắn hỏi: “Thực ăn no rồi?”

Thập Tam xoạt một cái đỏ mặt lên, thân thể của hắn lần đầu tiên bị nữ nhân sờ, cho dù là qua một lớp quần áo cũng là hàng thật mò tới bụng, còn xoa bóp như vậy.

Yến Thanh Vi cũng bất giác kịp phản ứng, nhìn Thập Tam muốn tránh lại không dám, bộ dáng cúi đầu xấu hổ, bề bộn quay người che dấu mà nâng bát, mượn bát cơm chắn ngang mặt.

Ông trời ơi, cô lại làm cái gì vậy, bôi thuốc trên mặt rồi, giờ bụng cũng sờ đến rồi.

Kỳ thật, kỳ thật cô không phải cố ý đâu. Cái kia, đứa cháu ngoại trai hơn một tuổi của cô, sau khi ăn xong, cũng phải để người lớn vuốt vuốt bụng của nó, nhìn xem nó ăn no thế nào. Cô, cô chỉ là nhìn nhiều, thành thói quen tự nhiên mà thôi.

Chỉ là, bụng Thập Tam như thế nào mà vẫn bẹo như vậy? Chỉ giống như lúc đầu…. rắn chắc lại co dãn, khăn mặt chắn nhìn không ra, không nghĩ tới còn….

Yến Thanh Vi đột nhiên phản ứng với loạn tưởng của chính mình, bị hạt cơm sặc ho khan.

Thập Tam nhanh chóng múc một muôi canh, dâng lên trước mặt cô: “Chủ nhân mời dùng.”

Yến Thanh Vi uống cạn một hơi trên tay hắn, thật sự đỡ ho khan. Đột nhiên có chút tiếc nuối, Thập Tam chăm sóc như vậy, hay ngày nữa đã phải đi. Hắn đi rồi, còn nhớ cô hay không?

Có lẽ sẽ quên, có lẽ sẽ sinh ra hận ý với việc bị đuổi đi. Tóm lại, cô đá hắn, buộc hắn tới, nhìn qua hắn, sờ soạng hắn, còn hiểu lầm để hắn tự tát, là có ấn tượng không tốt rồi.

Nghĩ như vậy, Yến Thanh Vi rốt cuộc không có tâm tình ăn cơm nữa, cũng buông bát đũa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.