Thiếu Gia Hư Hỏng Xuyên Qua Thành Hoa Khôi

Chương 36




Edit: Bạch Miêu Tử

Beta: Nhã Vy

Sau đó Yến Thanh Vi có động tác tóm cổ áo, Thập Tam liền liên tục đồng ý, thuận theo sự tùy ý níu lấy của cô, còn rất phối hợp mà xê dịch về phía trước, để cho cô thuận tay hơn một chút.

Yến Thanh Vi thấy hắn cách mặt mình rất gần, tóc dài theo động tác lướt qua bả vai, có mấy nhánh cọ cọ ở trong tay mình, mềm nhẵn, xúc cảm tại trên mu bàn tay phảng phất một mảnh lụa mỏng.

Hắn so với cô cao hơn, lại bởi vì cúi đầu, vầng trán nhẵn nhụi ở ngay tầm mắt cô, cảm giác như ngọc, không khỏi làm cho Yến Thanh Vi có chút rục rịch, cô thậm chí nghĩ, xúc cảm trên môi, có lẽ, có chút…tốt a.

Thế nhưng hắn vẫn sắc mặt tái nhợt, cũng tại sau đó cô không có buông tay, bắt đầu có chút đỏ lên.

Yến Thanh Vi đã tỉnh hồn lại, mặt mo không khỏi nóng lên, phát nhiệt, hấp tấp buông lỏng tay ra.

Đã thấy Thập Tam vẫn còn bảo trì tư thế kia, hai má còn nghiêng nghiêng

Đây là ý gì? Yến Thanh Vi mặt thật sự có điểm đỏ lên, cho rằng Thập Tam phát hiện tâm tư vừa rồi của cô, chẳng lẽ là ngầm đồng ý cho cô sờ sờ?

Khục khục, thật sự là thật quá xẩu hổ muốn chết mà. Chỉ là, càng mất mặt hơn là, cô thật sự muốn sờ sờ a.

Yến Thanh Vi nắm tay, đầu ngón tay ở trong lòng bàn tay cào a, cào a, đấu tranh một hồi, cuối cùng, duỗi hay không duỗi vuốt nhỏ đen tối, in lên mặt đậu hủ mềm của Thập Tam.

Hai cái ý niệm vẫn còn vật lộn, Thập Tam đã kinh ngạc giương mắt nhìn cô một thoáng, sau đó thấp giọng hỏi: “Chủ nhân? Ngài không muốn chính mình động thủ sao?”

Yến Thanh Vi lại càng hoảng sợ: thực bị hắn nhìn thấu! Cái này….thực xấu hổ a, nếu Thập Tam từ nay về sau nhận định cô là một sắc nữ, về sau gặp lại làm sao có thể không xấu hổ?

Vì vậy thanh thanh yết hầu, hàm hồ nói: “Không, không muốn”

Ai ngờ Thập Tam đáp: “Vâng, chủ nhân, thuộc hạ hiểu rồi ạ” Nói xong, giương tay tát mình một bạt tay thật mạnh. (Nhã Vy: *ném chuột, gào thét* Ôi cái mặt đậu hũ của Thập Tam nhà tôi ~~~)

Động tác Thập Tam quá nhanh, Yến Thanh Vi còn không kịp phản ứng, hắn đã đánh vào mặt mình rồi, âm thanh vừa giòn vừa vang dội.

Khí lực của hắn không phải chuyện đùa, chỉ một phát thôi, nửa bên mặt đã bắt đầu sưng đỏ, khóe miệng bị rách, một vết máu uốn lượn chạy ra.

Nhưng Thập Tam dường như căn bản không đau, mặt không biểu tình mà còn chuẩn bị đánh tiếp, chút dấu hiệu dừng lại cũng không có.

Yến Thanh Vi nóng lòng, túm lấy cánh tay Thập Tam, lại bị hắn mạnh tay vung ra, Thập Tam sợ cô bị gì, vội vàng dừng tay.

Yến Thanh Vi nhìn mặt của hắn, hết sức tức giận nói: ” Anh làm gì vậy, tự đánh chình mình, có bệnh à!” Nói xong, không dám buông tay, sợ hắn lại phát bệnh, tiếp tục tự ngược.

Thập Tam cũng giật mình, hai tay mất tự nhiên mà rơi xuống, nhìn Yến Thanh Vi con ngươi y như nổi lửa, khó hiểu hỏi: “Chủ nhân là muốn chính mình động thủ sao? Thập Tam vừa rồi nghe lầm, kính xin chủ nhân không nên tức giận”

Nói xong, lại đưa mặt đến trước mặt cô.

Não Yến Thanh Vi bị chập mạch rồi, nghĩ lại nghĩ mới hiểu được ý tứ Thập Tam. Thì ra cái tên gia hỏa này bị nắm cổ áo, tưởng rằng muốn đánh hắn, có thể thấy cô chậm chạp không động thủ, lại hỏi nàng có phải là không muốn tự mình đánh.

Sau khi nghe trả lời, lại tưởng rằng muốn hắn tự mình ra tay, vì vậy nhanh tay đánh làm cho cô muốn ngăn cũng ngăn không kịp.

Thập Tam đợi, không nghe trả lời, vụng trộm liếc liếc Yến Thanh Vi, thật sự đoán không được chủ nhân rốt cuộc đang nghĩ cái gì.

Yến Thanh Vi thấy bộ dạng hắn chân tay luống cuống, dùng sức vuốt vuốt thái dương: ” Anh đem mặt sáp sáp đến, là để cho tôi đánh anh?”

Thập Tam có chút nghi hoặc, chẳng lẽ chủ nhân không phải có ý này? Hắn hiểu sai ý rồi sao? khẩn trương đáp: “Vâng, vốn dĩ chủ nhân thường xuyên đối với thuộc hạ như vậy, chỉ là một chút trừng phạt nhỏ. Có khi chủ nhân không muốn chính mình động thủ, Thâp Tam tự mình vả miệng, cũng không dám dùng mánh lới đâu.”

Yến Thanh Vi trong lòng liền mắng cái Nữ Hoàng chó má kia, thật sự biến thái, càng thêm thương xót cuộc sống trước kia của Thập Tam.

Vốn chuẩn bị dẫn Thập Tam ra ngoài ăn cơm, bây giờ triệt để ngâm nước nóng rồi.

Ngươi nói, vốn một hảo mỹ nam bộ dạng như hoa, hiện tại nửa bên mặt vừa đỏ vừa sưng, hơn nữa xem xét thế nào cũng là bị đánh sưng, lại đối với cô bộ dạng cung kính, có trời mới biết người ta chứng kiến việc này sẽ nghĩ thế nào.

May mắn không phải tại văn phòng, bằng không thì cô bị hiềm nghi tội danh ẩu đả là xác định chắc rồi.

Nhưng mặt Thập Tam lại không thể để đó. Cô tìm hòm thuốc nhỏ, lấy ống thuốc mỡ làm tan sưng giảm đau, cho hắn bôi lên.

Thật sự sờ sờ, mới biết được cảm xúc tốt thế nào

Da của hắn mịn mịn, trơn bóng, mang theo tính chất quân nhân đặc trưng, bởi vì sưng đỏ mà có chút nóng lên, phát nhiệt, lại tăng thêm thuốc mỡ trơn trơn, dưới ngón tay phảng phất một khối Noãn Ngọc, lại làm cho Yến Thanh Vi xuất thần bôi bôi.

Thập Tam cũng vì chủ nhân ôn nhu thất thần, vốn mặt có chút đau đớn, tại thuốc mỡ mát lạnh, rất nhanh cảm thấy thoải mái.

Theo động tác của Yến Thanh Vi, mặt thậm chí bắt đầu đỏ lên, có chút nóng rát. Hắn không thể xác định, đến cùng là bởi vì một tát của mình, hay là vì ngón tay chủ nhân nhẹ nhàng lướt qua.

Thuốc mỡ đều nhanh ngấm vào bên trong làn da rồi, nhưng Yến Thanh Vi có chút không muốn dừng tay. Trong nội tâm cô thở dài: hắn đánh chính mình, còn mình thì trị thương cho hắn. Thập Tam tự làm khổ ở đâu chứ, quả thực là hành hạ mình mà!

Bất quá trong tâm còn muốn sờ, trên mặt cũng không dám lộ ra, sợ Thập Tam tưởng cô bất mãn, lại làm tiếp cái gì, ờ, tự làm khổ mình!

Cuối cùng, Yến đại tiểu thư mặc đẹp ra cửa, trước khi đi còn không quên dặn dò Thập Tam, ngoan ngoãn ngồi chờ cô. Nói thật, bởi vì cô không dám chắc còn có thể hay không lại chịu đựng kích thích.

Ví dụ, nếu như cô vừa bước vào cửa, liền thấy cảnh, người nào đó đem mặt đánh thành đầu heo, quỳ thỉnh tội, cô khó đảm bảo sẽ không đem đồ ăn ném vào hắn.

Thập Tam rất nghe lời, ngoan ngoãn ngồi trên ghế sa lon không nhúc nhích, trong lòng nghĩ mãi mà không hiểu

Dường như chủ nhân thật không có ý muốn đánh hắn.

Dường như chủ nhân tức giận.

Dường như chủ nhân còn rất bất đắc dĩ.

Nhưng chủ nhân vì cái gì không đánh hắn? Không phải đã tóm cổ áo hắn rồi à?

Chủ nhân tại sao tức giận? Nghi hắn đánh quá nhẹ ư? Không phải.

Là muốn chính mình đánh? Cũng không phải.

Nghĩ tới nghĩ lui nghĩ không ra, Thập Tam chán nản, thất vọng tổng kết: mình thật sự quá vô dụng, chủ nhân vì sao tức giận cũng không biết, rõ ràng nàng đối với mình chính là người ban ân, làm sao lại làm cho chủ nhân khó chịu nhỉ?

Cùng lúc đó, Yến Thanh Vi trong nhà hàng, chọn mấy món ăn bình thường, bên cạnh đó vừa đợi vừa nghĩ.

Thập Tam ngày mai sợ là tốt không được nữa.

Cũng không thể lại để Thập Tam mang cái mặt kia đi.

Xem ra còn phải lưu hắn lại nhiều thêm một ngày, tối thiểu đến kho vết sưng tiêu tan.

Thế nào lại kéo thêm một ngày rồi? Cái ” kỳ ngộ ký” lúc nào mới dùng cái đầu vậy.

Nghĩ tới nghĩ lui không có biện pháp, Yến Thanh Vi chán nản, thất vọng tổng kết: mình thật sự là quá vô dụng, Thập Tam muốn làm gì đều không đoán trước được, rõ ràng hắn đối với mình nói gì nghe nấy, làm sao lại làm ra tình huống này?

Tác giả nói suy nghĩ của mình: nhìn nhìn người khác điểm kích cùng sưu tầm, nhận đả kích a nhận đả kích, chính mình thật sự là tiểu Lãnh Văn a

Ôm 13 phiền muộn trong lòng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.