Thiếu Gia Hư Hỏng Xuyên Qua Thành Hoa Khôi

Chương 29




Edit: Hồng Y Nữ Tử

Beta: Nhã Vy

Lưu Húc Dương cùng Yến Thanh Vi cùng tuổi, cùng đi học, cùng được điều về đây công tác. Nhìn qua hắn trông cũng tinh anh, nhưng công cuộc tìm bạn gái của hắn thật gian nan. Sau bao nhiêu thất bại thảm hại, cuối cùng hắn cũng thông suốt nên quyết định tìm lão bà chung nghề là thích hợp nhất.

Bởi vậy Lưu Húc Dương bắt đầu kế hoạch theo đuổi Yến Thanh Vi đã được nửa năm. Càng bị áp chế càng hăng hái, nhiều lần áp dụng tuyệt chiêu ~~~ mặt dày mày dạn.

Yến Thanh Vi đối hắn không có ý gì. Vốn là bạn bè tốt, lại thêm Lưu Húc Dương cũng không phải là người không hiểu chuyện mà dây dưa, mà cô cũng là người hào phóng nên không để ý nhiều việc hắn nói linh tinh lang tang.

Tiểu Vị là người nhìn qua có vẻ giống mĩ nữ thanh tú nhưng kì thực cô ấy tính tình khá hoạt bát, dây thần kinh to bằng dây thừng. Cũng may cô là người có năng lực. Đặc biệt năng lực tốt nhất của cô ấy chính là có thể ăn, bởi vậy danh hiệu của cô chính là “Đại Vương Dạ Dày”.

Một nữ hài tử bị người gọi là “Đại Vương Dạ Dày” thật sự bất nhã, Tiểu Vị trịnh trọng kháng nghị, về sau mọi người đổi tên cô thành Tiểu Vị.

Mấy người đều là bằng hữu tốt, Lưu Húc Dương với tay bắt lấy con chuột máy tính, muốn tìm ảnh xem, nhưng lại bị Yến Thanh Vi giật lại “muốn biết móng tay ai dài hơn sao?”

Thấy tay Lưu Húc Dương có mấy vết móng tay, Tiểu Vị cười nói:“Thanh Vi đừng nhỏ mọn như vậy, có ảnh nên chia sẻ chia sẻ mà!”

Đại Hải tự biết mình đã chọc giận Yến Thanh Vi nên có chút ngượng ngùng: “Yến Nhi, chưa ăn sáng phải không?”

Yến Thanh Vi căm tức “Hạt lười ươi” hắn, chỉa chỉa tay vào Lưu Húc Dương cùng Tiểu Vị :“Cũng không phải, kia chẳng phải là một cái móng giò kho tàu cùng với một cái móng dê chua cay sao.”

Tiểu Vị vẫy vẫy tay:“Cái gì a, mau cho tớ xem ảnh để an ủi linh hồn yếu ớt bị thương của tớ nhanh lên.”

Yến Thanh Vi xuy nói:“Linh hồn tường đồng vách sắt của cậu làm sao có thể bị thương được kia chứ?”

Tiểu Vị thực buồn bực nói:“Tớ cả ngày viết tài liệu, viết đến mức giờ vẫn còn cảm giác muốn nôn. Họp ghi lại, nhìn thấy lãnh đạo đều là bụng phệ với đầu hói, có thể không bị thương sao?”

Đại Hải cùng Lưu Húc Dương đều gật đầu tỏ vẻ ủng hộ, Lưu Húc cũng nói:“Mau cho anh xem tình địch của anh bộ dáng ra sao để anh chuẩn bị chiến đấu.”

Ba người nói xong liền xông tới trước mặt Yến Thanh Vi.

Khuôn mặt thanh tú của Tiểu Vị hiện lên nụ cười gian tà, thấy thế nào cũng không phối hợp: “Thành thật một chút có phải hay không, không giao có phải hay không? Ngoan cố chống lại có phải hay không?”

Yến đại tỷ cảnh giác nói:“Các ngươi làm gì, tra tấn bức cung trái pháp luật sao! Các ngươi……” Nửa câu sau của cô bị 3 người chặn họng, cánh tay bị đè lại, chuột bị cướp đi, ảnh chụp cuối cùng rơi vào tay ba đồng sự của cô.

Sau đó, không khí trong phòng yên tĩnh hết mức.

“Hắn là ngôi sao đấy!” Tiểu Vị kinh ngạc vừa nói vừa xoa xoa miệng giống như nhìn thấy mỹ vị đại tiệc.

“Yêu nghiệt!” Lưu Húc Dương nói mà răng như cắn phải hạt hạch đào:“Thanh thanh, em nhất định phải xác định rõ giới tính của hắn, hay là nữ phẫn nam trang, hoặc là bất nam bất nữ, hoặc là giống như nam giống nữ.”

Yến Thanh Vi cả giận:“Lưu Húc Dương anh cút cho em! Còn nữa, về sau không được gọi em là Thanh Thanh!” Rất buồn nôn đấy, hơn nữa nghe qua còn rất giống cục cưng, ghê tởm chết!.

Đại Hải về phe Lưu Húc Dương: “Nói có lý, chuyện này được điều tra! Yến Nhi em không tiện, để anh lên đi! Nhất định sẽ biết rõ giới tính của hắn, người lưỡng tính cũng không phải không có.”

Kết giao nhầm bạn xấu, Yến Thanh Vi hơi chán nản.

Biết tức giận cũng không làm được gì, Yến Thanh Vi trấn tĩnh lại, nghiêm túc nói:“Đứng đắn một chút đi, ngày hôm qua em nhặt được người này, có chút kỳ quái, muốn biết thân phận hắn, ít nhất cũng phải biết hắn có phải là tội phạm đang bị truy nã hay không.”

Ba người nghe vậy mắt bỗng sáng lên bắt đầu tra khảo: Nhặt ở đâu? Xử lí thế nào? Tiểu Vị còn hỏi có phải lúc đó gặp hắn cảm thấy hắn thật kinh diễm?

Yến Thanh Vi đau đầu, vừa gửi ảnh vào hộp thư của Tiểu Vị, vừa trả lời:“Em ở ngoại ô nhặt được hắn, cảnh tối lửa tắt đèn, cái gì đều không thấy rõthì đâu ra kinh diễm.”

“Ngoại ô? Cảnh tối lửa tắt đèn em làm gì?” Lưu Húc Dương hỏi.

Yến Thanh Vi thấy 3 cặp 6 con mắt lòe lòe tỏa sáng kia, biết cô nói ra sẽ bị cười chết, cam chịu nói:“Em ngày hôm qua không phải tâm tình không tốt sao, rẽ nhầm đường rồi còn vì giải quyết vấn đề sinh lí mới đá phải hắn, nhìn hắn bị thương nên mang về nhà.”

“Cái gì?!” Ba người đều ngạc nhiên, ánh mắt như đèn pha đánh giá cô.

“Tâm tình không tốt à?” Lưu Húc Dương hỏi.

“Ừ.”

“Rẽ nhầm đường?” Đại Hải hỏi.

“Đúng.”

“Giải quyết vấn đề sinh lý?” Tiểu Vị hỏi.

“Ách.”

“Hắn bị thương?” Ba người đồng thời nhìn chằm chằm cô.

Yến Thanh Vi mặc, chỉ số thông minh mấy người này giảm xuống từ khi nào? Nghe rõ ràng còn hỏi một lần.

Tiểu Vị liếm liếm môi nói:“Ai, nên yêu hay không yêu, dễ dàng biến thái. Thanh Vi à, em hiện tại cũng không có bạn trai, có phải em có ham thích kỳ lạ nào đó không cho mọi người biết không?”

Đại Hải run run:“Khẩu vị có chút nặng ha.”

Lưu Húc Dương muốn nói lại thôi.

Yến Thanh Vi buồn bực, sau đó nhớ tới đoạn đối thoại: Tâm tình không tốt, đi nhầm đường, dã ngoại, giải quyết sinh lý vấn đề, đàn ông bị thương.

Chẳng lẽ này vài người cho rằng tâm tình của cô không tốt cần phát tiết, tìm người đến dã ngoại giải quyết vấn đề sinh lý, còn đánh người bị thương?

Tôi nhổ vào, các người mới có ham thích đặc thù, cả nhà các người đều có ham thích đặc thù! Yến đại tiểu thư xuân xanh chưa gả, này không phải bại hoại thanh danh cô rồi sao.

Yến Thanh Vi đối Tiểu Vị chính là bắn ra băng:“Nghĩ đi đâu! Ta chạy đường cao tốc nên rẽ nhầm đường, ở ngoại ô muốn đi tolet mới gặp được hắn, thấy hắn bị thương, lại hôn mê mới mang về nhà.”

Cả ba người đứng hình. Đặc biệt là Tiểu Vị, thế nào cô cũng có chút tiếc hận.

Lúc này, Thập Tam nhìn cửa, khuôn mặt luôn luôn không có chút biểu cảm kia bỗng hiện lên một tia mờ mịt.

Hắn biết rõ là mình gặp chuyện kỳ quái, chủ nhân tuy rằng là chủ nhân nhưng cũng không hoàn toàn là chủ nhân trước kia của hắn.

Hơn nữa chủ nhân còn phòng bị hắn, trói hắn, hoàn toàn không tín nhiệm hắn.

Ảnh vệ là kẻ luôn được phái đi xử lí những chuyện riêng tư nhất, cơ mật nhất. nếu ảnh vệ không được tín nhiệm tương đương với án tử hình.

Chủ nhân chính là trời của ảnh vệ, ý nguyện của chủ nhân chính là mục tiêu sống của ảnh vệ. thế nhưng chủ nhân này không hững băng bó cho hắn, chữa bệnh cho hắn, mang đến cảm giác ấm áp của sự quan tâm khiến hắn không muốn mất đi.

Như vậy hiện tại, chủ nhân lại đối đãi hắn như thế nào? Dấu tay kỳ quái này là để làm gì?

Quan trọng nhất là làm sao để không bị chủ nhân vứt bỏ? Thập Tam suy nghĩ rồi từ từ nhắm lại mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.