Thiếu Gia Hư Hỏng Xuyên Qua Thành Hoa Khôi

Chương 26




Edit: Hồng Y Nữ Tử

Beta: Nhã Vy

Những đợt huấn luyện tàn khốc khiến Thập Tam không những võ công phi phàm mà nghị lực cũng cao hơn người thường. Trong nhóm Ảnh Vệ, võ công của hắn coi như là hạng nhất, nhưng tướng mạo ở thế giới của hắn bị coi là xấu xí, cho nên hắn mới tránh được vận mệnh bị nhiều người đùa giỡn.

Thập Tam tuy rằng bị trọng thương, nhưng sau khi tỉnh lại vẫn luôn giữ vững tỉnh táo.

Hắn đi theo chủ nhân, cũng nhanh chóng phát hiện thế giới này chứa nhiều điều quái dị. Không cần phải nói xe tự chạy, đường rộng lớn, vào trong thành phố là các tòa nhà cao tầng, trang trí đèn màu rực rỡ, đều khiến nội tâm hắn chấn động vô cùng.

Mấy thứ này đừng nói nhìn thấy, ngay cả mơ hắn cũng chưa từng mơ thấy.

Trong con mắt quen nhìn áo vải bùn ngói của Thập Tam, nơi phú quý tinh mỹ này giống như thế là nơi thần tiên ở.

Chủ nhân làm sao có thể ở nơi này, còn quen thuộc như thế? Cô, vẫn là chủ nhân của mình sao? Nhưng hơi thở của cô, tướng mạo của cô chắc chắn không nhầm được.

Thập Tam vẫn nghĩ, Ảnh Vệ xác nhận hơi thở chủ nhân là tuyệt đối không sai, mặc kệ thế nào, chủ nhân chính là chủ nhân. Mình phạm sai lại bị chủ nhân tìm về, phải thành thật chịu phạt để chủ nhân hết giận, về sau cố gắng làm việc.

Nhưng mà với tính tình của chủ nhân….còn có thể giữ lại cái mạng của hắn sao? Có lẽ sau khi phạt hắn, chủ nhân sẽ dứt khoát bỏ rơi hắn, bán hắn đi. Nghĩ đến đó, đáy lòng Thập Tam phát lạnh, trong thân thể cảm nhận sâu sắc mãnh liệt, trước mắt dường như cũng bắt đầu mơ hồ.

Đúng lúc này, hắn không chú ý tới xe đã ngừng lại. Yến Thanh Vi nhìn hắn không cử động, đành phải tự mình kéo cửa xe gọi người.

Thập Tam cảm thấy bên trong xe đang ấm áp, bỗng nhiên một luồng khí lạnh tiến vào, sau đó thanh âm của chủ nhân dứt khoát truyền đến:“Đi ra đi, đến nơi rồi.”

Vậy mà hắn vẫn không phát hiện xe dừng, còn để chủ nhân phải gọi hắn. Hắn thật quá mức vô lễ, đáng bị chủ nhân giáo huấn. Thập Tam sợ hãi vội vàng xuống xe, nhưng hắn vốn đã bị thương hành động không tiện, lại không có kinh nghiệm ngồi xe, gần như là té từ trong xe ra.

Nhìn Thập Tam đầu tiên là đầu gối đập xuống mặt đất, sau đó đầu đụng phải cửa xe, Yến Thanh Vi không khỏi nhíu mày: Người này không biết xuống xe sao? Hắn bị thương nặng như vậy, bị đụng như vậy không phải là thêm đau sao? Ngay sau đó, Yến Thanh Vi theo bản năng vọt đến bên cạnh, đề phòng Thập Tam “lăn’’ ra đụng vào.

Yến Thanh Vi đóng cửa xe, lúc khóa kĩ càng, rút chìa khóa lại, quay đầu nhìn Thập Tam, cô quả thực muốn đập vào gáy một cái: tên Thập Tam này, đang quỳ gối thẳng tắp sau lưng cô, lúc cô xoay người hắn đã quy củ dập đầu nói:“Thập Tam vô lễ, xin chủ nhân trách phạt.”

A! Để người khác nhìn thấy một chàng trai tay bị còng quỳ gối trên mặt đất đầy bùn cầu xin cô, nhất định họ sẽ coi hai người là biến thái. Nơi này có không ít cụ ông cụ bà hàng xóm lớn tuổi, không biết họ sẽ nói gì về cô nữa. Nói không chừng họ còn có thể gọi điện thoại cho cha mẹ cô.

Yến Thanh Vi nhịn xuống cảm xúc muốn đánh ngất người này rồi trực tiếp mang về nhà, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mau đứng lên, theo tôi lên lầu!”

Thập Tam đáp lời, cố gắng phấn chấn tinh thần theo sau. Hắn nghe được giọng chủ nhân rõ ràng là đang tức giận. Đúng vậy, mình nhiều lần phạm sai lầm, ngay cả xe đều xuống không được, chủ nhân nhất định tức giận. Xem ra bây giờ càng không có cơ hội cầu tình, không biết sau tối nay hắn có còn được ở cạnh chủ nhân bên người nữa không

Nhà Yến Thanh Vi ở lầu 7, vì tránh gặp người nên cố bỏ qua tháng máy mà đi thang bộ lên. Vốn đang lo lắng tình trạng thân thể của Thập Tam, nhưng cô không nghĩ tới Thập Tam không rên lấy một tiếng mà theo cô lên tầng 7.

Mở cửa ra, Yến Thanh Vi cuối cùng nhẹ nhàng thở phào: Rốt cục đem phiền toái không bị người ta chú ý mà mang về tới nhà rồi.

Đem túi xách ném lên sofa, chuẩn bị tìm đôi dép lê cho Thập Tam , kết quả lại phát hiện hắn đã tự giác mà quỳ gối trước cửa.

Tóc hắn vốn bị Yến Thanh Vi buộc lên một cách tùy tiện, bây giờ càng thêm rối, đôi tay rắn chắc bị trói cố định lại sau lưng.

Dưới ánh đèn sáng ngời trong nhà, cô có thể nhìn rõ ràng, quần áo màu đen nhiều chỗ bị rách. Mùi máu tanh nhàn nhạt, không khó đoán là cái gì.

Thập Tam giống như cảm nhận được ánh mắt chủ nhân nhìn mình, hắn cúi đầu càng thấp hơn, tựa như là gục trên sàn.

Yến Thanh Vi không phải người thích ngược đãi người khác, tất nhiên không thể để cho người bị thương như vậy quỳ trên đất. Cô bị quái nhân như hắn quỳ tới quỳ lui, khác với lần thứ nhất kinh hãi, lần này đã nhanh chóng chết lặng, chỉ có thể vô lực nói: “ Đứng lên đi, ngồi xuống….” Cô nhìn quanh phòng, sofa nếu để hắn ngồi sẽ bị dơ, vậy chọn ghế đi:“Ngồi xuống cái ghế tựa kia đi.”

Thập Tam nghe vậy, trong lòng cười thảm.

Ảnh vệ có thể ngồi trước mặt chủ nhân nhất định sẽ bị phạt nặng. Chủ nhân hiện tại còn đang tức giận có lẽ là chuẩn bị đánh hắn đây. Không biết thân thể hắn có thể chống đỡ nổi không.

Hắn lung lay thân mình chuẩn bị đứng lên, trước mặt bỗng tối sầm, hắn lại ngã quỵ trên đất.

Yến Thanh Vi nhìn hắn lung la lung lay đứng dậy, liền có dự cảm không tốt, dự cảm này rất nhanh đã trở thành sự thật, một người to con lại té xỉu.

Ai tới nói cho cô biết cô nên làm sao bây giờ? Tự mình đỡ hắn dậy… hay là gọi 120? Đỡ hắn, cô đỡ nổi sao? Gọi 120, vậy phải giải thích thế nào việc hắn ở trong nhà cô? Mọi người sẽ tin sao?

Mỗ Yến thật đau đầu, hít sâu, quyết định vẫn là trước thử đánh thức hắn xem.

Cô hiểu được, người này vốn bị thương, lại mất máu, ở trong xe lại ngồi với tư thế cứng ngắc, đột nhiên vào phòng ấm áp bị té xỉu là hiển nhiên. Có thể chống đỡ đến lúc này quả là không tệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.