Thiếu Gia Giúp Đỡ Chút Nào

Chương 8: Lại gặp nhau




Khi Trương Phàm vẫn còn đang hoàn toàn đắm chìm trong yêu đương ngọt ngào đến mức không thể hồi thần, lần thi thử cuối cùng đã lặng yên tới rồi.

Thời gian đã qua quá mức lộn xộn, vì thế, khi trả phiếu điểm, thành tích của người nào đó rơi xuống hạng thứ ba mươi hai trong lớp, thứ hơn tám trăm trong trường thì tuyệt không oan.

Cầm bảng thành tích, từ lúc hai người xác định quan hệ tới nay, Trương Phàm lần đầu buồn bực.

Tan học, hai người không về nhà mà tới bãi bóng vắng vẻ, dang người thành hình chữ đại nằm song song trên cỏ.

Đường Vũ Địch cứ như động vật nhỏ bị nhốt lâu ngày nay được lôi ra hóng gió, đặc biệt thích cái cảm giác nhàn nhã này, cả người đều thả lỏng, lúc ngồi mô-tô cũng là như thế.

Trương Phàm nghiêng đầu nhìn lông mi cong cong và khóe miệng vểnh vểnh của cậu một hồi, đột nhiên mở miệng hỏi, “Tiểu Địch, sau này em muốn thi trường đại học nào?”

Đường Vũ Địch hầu như không hề nghĩ ngợi đã đáp, “D đại.”

“… Chắc chắn thế à?”

Đường Vũ Địch gật đầu, “Đúng vậy, từ nhỏ em đã muốn học trường D.”

Trương Phàm rũ mắt trầm mặc, kì thực, mong ước này của Đường Vũ Địch không hề xa vời, với thành tích của cậu, vào D đại là dư dả.

Mà mình thì sao? A, đừng nói là trường D, ngay cả một trường trọng điểm bình thường ở Bắc Kinh cũng không đủ trình độ…

“Tiểu Địch nhất định sẽ học ở đó sao?”

Đường Vũ Địch nhắm mắt lại, thích thú hưởng thụ cảm giác gió thổi qua mặt, “Vâng.”

Còn anh thì sao, em sẽ vì anh mà thay đổi lý tưởng của mình sao?

Trương Phàm cười khổ, không hỏi việc này ra.

Nếu đáp án của Tiểu Địch là phủ định, mình không nghi ngờ gì sẽ rất khó chịu, rất thất vọng. Thế nhưng nếu là khẳng định, trong lòng mình sẽ vui vẻ, sẽ ung dung sao?

Tiểu Địch xứng đáng được học một trường đại học thật danh tiếng, xứng đáng với một tương lai thật tốt đẹp, hắn có tư cách gì mà kéo cậu thụt lùi?

Trước đây, Trương Phàm chưa từng thấy thi vào trường cao đẳng là tàn khốc, thế nhưng giờ đây, hắn ước gì nó mãi mãi không đến, chỉ một tháng ngắn ngủi nữa thôi là đã phải chia tay rồi.

Trương Phàm nhắm mắt, lặng yên nắm chặt nắm tay.



Khuya khoắt hơn ba giờ Trương Bồi Sơn mới tan một cuộc tiệc rượu, lái một chặng đường dài hơn hai giờ mới về đến nhà, khi mở cửa lại phát hiện đèn trong phòng ngủ Trương Phàm vẫn còn đang sáng.

“Tiểu Phàm, sao vẫn…”

Trương Bồi Sơn trợn to hai mắt, nhìn Trương Phàm đang bứt tóc chúi đầu vào một quyển sách bài tập mà không nói nên lời.

Trương Phàm cau mày không ngẩng đầu lên, nhịn không được đáp lời, “Về rồi à, người lại toàn mùi rượu… Trong tủ đầu giường của cha có thuốc giải rượu, đi ngủ đi, đừng có làm phiền con…”

Trương Bồi Sơn ngẩn người, lập tức lên tiếng, “Ừ, ừ, được, vậy con cũng đi ngủ sớm một chút, ngủ sớm một chút nhé!”

.

Thứ sáu, vừa hết giờ tự học, Triệu Vũ Minh với gương mặt xanh xao ngẩng đầu khỏi sách bài tập, “Phàm Tử, lâu rồi chúng ta chưa tụ tập, cuối tuần này ra ngoài thư giãn đi!”

“…”

“Phàm Tử, Phàm Tử?”

Trương Phàm rốt cục cũng hồi phục tinh thần, kéo tay Triệu Vũ Minh vội vàng hỏi, “Giáo viên đã giảng thế nào về cái đường nối phụ ở bài hình này ấy nhỉ?”

Triệu Vũ Minh, “…”

Đến cả Diệt Tuyệt sư thái cũng phát hiện ra điều bất hợp lý, đã lâu lắm rồi bà không thu được tiền từ chỗ Trương Bồi Sơn… Khụ khụ, sai, phải nói là gần đây Trương Phàm không gây sự không suy sụp, cũng không cãi nhau với thầy cô, tất cả tinh lực đều dồn về học tập, chuyển biến này quá lớn quá nhanh, bà nhất thời khó tiếp thu…

Ảnh lần trước cả lớp ra công viên chụp đã rửa xong, từng tấm từng tấm được chỉnh sửa để tạo thành sổ phát cho mỗi người một cuốn.

Ảnh chụp chín người Trương Phàm cắt đi chỉ còn lại hai người được kẹp trong ví, mỗi khi mệt mỏi, hắn sẽ lôi ra ngắm nghía, cả người sạc đầy điện lại có thể tiếp tục phấn đấu.

Đường Vũ Địch tìm cô giáo nói chuyện đổi chỗ ngồi một lần nữa, giáo viên chủ nhiệm thấy lần này biểu hiện của Trương Phàm quả thật không tệ, suy nghĩ một lúc thì đồng ý, không ngờ Trương Phàm nghe thấy lại cự tuyệt.

“Anh, vì sao anh không muốn ngồi cùng bàn với em?”

Trương Phàm cười cười ôm Đường Vũ Địch vào lòng, cằm đặt trên đỉnh đầu cậu, mệt mỏi nhắm mắt lại, trong ngực lại tràn đầy hạnh phúc.

“Tiểu Địch, đừng lo, anh ngồi đằng sau cũng có thể học được.”

Cuộc thi càng ngày càng đến gần, mỗi ngày chỉ cần ngủ nhiều một ít sẽ thiếu đi một ít thời gian, vào thời khắc đặc biệt này, hắn không thể dựa vào Đường Vũ Địch mãi được. Nếu không có hắn, với thành tích của cậu, cậu chắc chắn sẽ đạt được mục tiêu, chỉ cần thả lỏng đợi cuộc thi đến là được, đâu cần vất vả thế này, gầy đến mức cằm cũng nhọn ra.

Vì tương lai của hai người, hắn phải tự mình cố gắng.

Sau lại, Đường Vũ Địch nhận được điện thoại của Trương Bồi Sơn.

Giọng nói trong điện thoại không biết là vui sướng hay ưu sầu, “Tiểu Địch, cháu giúp chú khuyên nhủ Tiểu Phàm, nó quá mức liều mạng, nhiều lần chú thấy trời đã sắp sáng mà nó vẫn còn chưa ngủ. Nó biết vươn lên chú rất vui, thế nhưng cứ dốc sức như vậy, thân thể sẽ không chịu nổi…”

Đường Vũ Địch cau lại đôi lông mày xinh đẹp, từ hôm đó trở đi, mỗi ngày tan học, cậu sẽ đưa Trương Phàm tới sân bóng, nhìn người nọ ngủ đôi ba tiếng mới để hắn về nhà.

Mới đầu, Trương Phàm tỉnh lại biết mình ngủ quên thì rất buồn bực, nhưng sau đó, khi biết Tiểu Địch của mình là vì yêu thương mình, hắn lại cười đến tít cả mắt. Thế rồi, hắn thực sự nghe lời, mỗi ngày sẽ nằm trên cỏ ngủ hai, ba giờ đồng hồ. Sau mỗi lần tỉnh dậy, hắn thấy người ngồi bên cạnh là Đường Vũ Địch của mình, lòng tức thì lại mềm như bún.

Nhưng Đường Vũ Địch không biết, mỗi tối về nhà, hắn lại thức càng muộn hơn, bổ sung lại quãng thời gian ngủ lãng phí lúc ban ngày.



Một tháng thoáng cái đã qua, một tháng này, Trương Phàm nhanh chóng sụt hơn năm cân, nét mặt càng thêm sắc cạnh, nếu không phải vốn có bắp thịt gầy gò chống đỡ, giờ chỉ sợ đã biến thành bộ xương.

Buổi tối trước kì thi cao đẳng, hắn ngủ một giấc ngon nhất trong một tháng qua, sáng ngày hôm sau ra khỏi nhà, Đường Vũ Địch đã mang điểm tâm đứng chờ hắn trước cổng trường thi…

Trương Phàm sửng sốt một lát rồi lập tức ba bước chỉ mất hai bước đi tới, giọng nói có phần trách cứ, ánh mắt lại che không được nét kinh ngạc vui mừng, “Tiểu Địch, địa điểm thi của chúng ta đâu phải ở cùng một trường, em chạy tới đây làm gì.”

Đường Vũ Địch bị mắng cũng không tức giận, mỉm cười nhìn hắn, nháy mắt một cái trông rất đáng yêu, “Em sợ anh không ăn sáng.”

Hai người vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài, “Anh, anh nói thi xong sẽ đưa em ra ngoài chơi, có tính không đấy?”

“Đương nhiên là tính rồi, ngốc.”

“Vậy em chờ anh, thi xong chúng ta đi.”

“Được, em nói đi đâu thì chúng ta đi đó.”

“Vâng, một lời đã định.”

Hai người thiên nam địa bắc trò chuyện, chỉ là người nào đó không hề đả động gì đến mấy giờ sau khi thi xong nữa.

Thế nhưng Trương Phàm lại cười vô cùng vui vẻ, bởi vì hắn biết Tiểu Địch của hắn muốn nói với hắn những gì, bao nhiêu câu nói quen thuộc dường như còn vang vọng bên tai.

Anh, anh thi cho tốt, thi xong chúng ta cùng ăn trưa.

Biết rồi, cứ dông dài mãi thế, nhanh đi về đi.

Ô, cậu lại quay lại làm gì?

Anh, anh không cần phải thấy áp lực đâu, dù lần này anh thi thế nào, em vẫn sẽ rất hài lòng, bởi vì em đã thấy anh cố gắng rồi.



Tựa như thời gian cho tới giờ vẫn chưa từng thay đổi, tựa như giữa bọn họ cũng chưa từng xảy ra nhiều thống khổ và quanh co như vậy.

Trương Phàm thầm nghĩ trong lòng, sau này sẽ không bao giờ như thế nữa, Tiểu Địch, chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa.



Kết quả thi cao đẳng nửa tháng sau thì công bố, điểm của Đường Vũ Địch vững vàng vượt qua điểm trúng tuyển của D đại đến hơn ba mươi điểm, mà điểm của Trương Phàm thì hơn điểm sàn sáu mươi. Với hắn mà nói, điểm số thế này đã là một bước nhảy vọt, thế nhưng vẫn không đủ để đỗ vào trường D, đến chuyên ngành lấy điểm thấp nhất cũng không vào được.

Nhưng Trương Phàm cũng chẳng thất vọng lâu, La Mã cũng không phải một ngày đã xây xong, hắn kì thực tuyệt không bất ngờ với kết quả này, nếu thật sự đủ điểm hắn mới hoàn toàn chấn kinh. Hắn đã sớm tính rồi, không đỗ được D đại, hắn cũng muốn vào một trường gần trường D nhất, nói chung hai người bọn họ không cần phải xa nhau.

May mà dù điểm hắn không vào được trường D, thế nhưng vào một trường trọng điểm của Bắc Kinh thì đủ.

Trương Bồi Sơn lại càng thỏa mãn, thậm chí nằm mơ cũng có thể bật cười. Nửa năm trước, ông đã nhờ thư ký để ý nhiều đến những trường tuyển sinh chính quy đợt ba, trước đây, ông chưa từng nghĩ chỉ trong có mấy tháng ngắn ngủi, con trai mình lại có hi vọng thi đỗ vào trường đại học trọng điểm.

Trương Phàm đã sớm bàn bạc với Đường Vũ Địch qua điện thoại xem nên báo trường đại học nào, hai người chọn trái chọn phải, cuối cùng chọn T đại. Ngày nộp nguyện vọng, Trương Phàm tới trường từ sớm, Đường Vũ Địch không biết vì sao lại bị cô giáo gọi đến văn phòng còn chưa quay về. Hắn nhàm chán đi lại trong lớp học, nhìn cảnh mọi người ghi danh ở khắp nơi.

Triệu Vũ Minh không may mắn như vậy, lúc thi làm bài không tốt, thành tích nằm dưới điểm chuẩn. Để thuận tiện, cậu ta liền báo một trường đại học trong vùng. Những bạn bè khác người thì chọn trường vùng ngoài người thì tiếp tục ở lại địa phương, có người còn trực tiếp học đại học liên thông. Lâm Băng Nghiên chọn một trường ngoại ngữ ở Thượng Hải, Triệu Vũ Minh thấy thế có chút bất ngờ, mở miệng nói lời châm chọc, “Ui, sao lại chạy tới tận Thượng Hải thế, không báo cùng một trường với Tiểu Địch nhà cậu sao?”

Lâm Băng Nghiên trừng mắt liếc cậu ta, đôi mắt vậy mà thoáng chốc đỏ lên, “Cậu nghĩ tôi không muốn sao, Tiểu Địch phải ra nước ngoài, thế nhưng mẹ tôi lại không cho tôi đi!”

Triệu Vũ Minh sửng sốt, khí thế nhất thời xìu xuống, “… Hơ, cậu, cậu đừng có khóc…”

“Nước ngoài thì có gì không tốt, có chỗ nào không an toàn đâu, tôi đã xin cha mẹ lâu thế mà bọn họ vẫn không đồng ý, tôi càng muốn chọn một trường ngoại ngữ, tôi muốn học tiếng thật giỏi, chờ sau này kiếm được tiền rồi tự tôi sẽ xuất ngoại, hừ…”

Trương Phàm kinh ngạc nhìn Lâm Băng Nghiên đang rơi nước mắt, nửa ngày sau mới tìm về được tiếng nói của mình, “Cậu nói cái gì, Tiểu Địch sẽ đi đâu?”

“Cậu ấy sẽ tới Anh du học.”

“… Tôi không tin.”

Lâm Băng Nghiên không thấy sắc mặt đột nhiên trở nên trắng xanh của Trương Phàm, tiếp tục thút tha thút thít nói, “Tôi đã hỏi cậu ấy rồi, lúc thi tranh biện tôi đã nói, có giải thưởng có thể tăng điểm khi thi vào trường cao đẳng, sau đó, cậu ấy nói cậu ấy không cần, bởi vì trong nhà đã sắp xếp cho cậu ấy xuất ngoại du học…”

“…”

Trước mắt tối sầm, sau đó, Trương Phàm lảo đảo mấy bước.

Triệu Vũ Minh rốt cục cũng chú ý tới bên này, kinh ngạc hỏi, “Phàm Tử, mày sao vậy?”

Cậu nghĩ rằng tôi không muốn sao, Tiểu Địch phải ra nước ngoài, thế nhưng mẹ tôi không cho…

Cậu ấy sẽ tới Anh du học…

Lúc thi tranh biện tôi đã nói, có giải thưởng có thể tăng thêm điểm khi thi vào trường cao đẳng, sau đó, cậu ấy nói cậu ấy không cần, bởi vì trong nhà đã sắp xếp cho cậu ấy xuất ngoại du học…

Tiểu Địch, sau này em định thi vào trường đại học nào?

D đại.

Chắc chắn thế à?

Đúng thế, từ nhỏ em đã muốn học ở trường D.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.