Thiếu Gia Giúp Đỡ Chút Nào

Chương 57: Hai người đàn ông giằng co




Ngôn Tư Diễn chung quy cảm thấy trên cái thế giới này có rất nhiều thứ đều không được như ý, cho nên đối mặt hết thảy gì đó không thuận lợi, cậu đều cảm thấy có lẽ còn có thứ đáng sợ hơn cái này, chuyện tình càng bi thảm phát sinh ở trên người cậu, vì vậy bản thân đối mặt bất hạnh này luôn thấy thực nhạt.

Từ nhỏ bị cha mẹ vứt bỏ ở nông thôn, được bà nội nuôi dưỡng, sau đó luôn không may hơn những đứa trẻ khác, dù cho có một khuôn mặt đáng yêu, cũng sẽ không kết giao được nhiều bạn, bởi vì ở trong nội tâm trẻ con, đứa bé không có cha mẹ bảo vệ, chung quy có thể tùy ý khi dễ.

Về sau lớn hơn, thấy được càng nhiều thứ kỳ quái, cậu chậm rãi minh bạch, người cả đời vô luận huy hoàng như thế nào, đến cuối cùng cũng chỉ trở thành một mảnh hư vô, đến khi bà nội cậu mất đi, cậu khóc xong liền tới nội thành, cha mẹ ly dị, cuối cùng mình cậu đi theo bên cạnh mẹ, cuối cùng mẹ và chồng mình hiện tại, còn có con của bọn họ rời đi, cuối cùng cha mẹ mình song phương dùng tiền cho cậu một căn nhà nhỏ, hơn 100 mét vuông, toàn bộ lại cho mình mười vạn đồng tiền, sau đó đều tự kết thúc, đây coi như không tồi, cậu nghĩ vậy, người khác phấn đấu thật lâu có lẽ còn chưa mua được căn nhà nhỏ, tồn không đến hai mươi vạn.

Cậu quen xui xẻo, đương có một người đối tốt với cậu, đây là may mắn trong truyền thuyết, cậu bắt đầu có chút không quen, có lẽ là không được tự nhiên, cậu chỉ biết là, người bên cạnh đây dẫu luôn một vẻ mặt liệt, nhưng mà quả thực đối tốt với cậu.

Đương một người thiếu nợ thành thói quen, đột nhiên có một người nói cho mi biết, tiền tôi giúp cậu trả, rất nhiều người phản ứng đầu tiên không phải cao hứng, mà là trong nội tâm hoài nghi, đây là chân thật sao?

“Tư Diễn, cậu đang suy nghĩ gì?” Chỉ trong chốc lát thời gian, Ngôn Tư Diễn ở trong miệng Mao Hữu đã từ Ngôn tiên sinh trực tiếp thăng cấp làm Tư Diễn, cởi áo khoác âu phục nghiêm cẩn , Mao Hữu đã không còn phong độ luật sư nghiêm túc kia, ngược lại có chút giống con mèo lười nhác.

Ngôn Tư Diễn nhìn Mao Hữu như vậy, có chút nghĩ không rõ, cho dù là Mao Hữu hay Mạt Lan đều so với mình ra vẻ yếu kém, vì cái gì…

Bàn tay ấm áp dán lên trán cậu, “Đầu còn không thoải mái?”

Ngôn Tư Diễn sững sờ quay đầu nhìn về phía người bên cạnh, có khuôn mặt khiến phụ nữ ưa thích, có tiền tài khiến đàn ông hâm mộ, một người như vậy, chân thật đối mình có loại cảm tình này, hay đây chỉ là ảo giác bản thân?

Tần Húc Cẩn gặp cái dạng này của Ngôn Tư Diễn, mày nhăn lại, đứng lên ra lệnh cho Mai quản gia đứng ở cửa, “Mai quản gia, đi gọi…”

“Tôi không sao,” Ngôn Tư Diễn ý thức được chính mình thất thần, bưng tách trước mặt lên uống một ngụm trà, để kéo về thần trí bản thân không biết chạy đến địa phương nào rồi.

Mao Hữu bưng tách trà ngó Ngôn Tư Diễn uống trà, mình có thể nói cho Ngôn Tư Diễn tách trà cậu ta đang uống là của đại ca chứ? Đại ca tuy từ trước đến nay không thích người khác đụng vào đồ đạc của anh ta, nhưng mà nếu là người này…, vậy hẳn không có vấn đề gì nhỉ.

Tần Húc Cẩn mắt nhìn tách trà được Ngôn Tư Diễn nâng ở lòng bàn tay, quả nhiên không nói gì thêm, chỉ gọi Triệu thẩm chuẩn bị dọn cơm, hiện tại đã qua giờ cơm, anh không có vấn đề gì, nhưng người bên cạnh này gầy teo yếu ớt, sớm nên nuôi tốt rồi.

Thời điểm dùng cơm trưa, Mao Hữu lần đầu tiền lĩnh hội rõ ràng cái gì gọi là nhân tính khác thường, nhìn xem chỉ cần được Ngôn Tư Diễn nhiều chọn thì hai chiếc đũa thần kì chuyển tới trước mặt Ngôn Tư Diễn, khóe miệng anh co rút lại, khi anh chứng kiến đại ca nhà mình mặt không biểu tình kéo đi thức ăn mình yêu thích nhất, lập tức nội lưu đầy mặt, cái này là sự khác biệt giữa người yêu với bạn bè nha.

“Đại ca…” Mao Hữu lời còn chưa nói ra miệng đã bị Tần Húc Cẩn liếc mắt một cái liền quét trở về.

“Ăn không nói ngủ không nói.” Nói xong, Tần Húc Cẩn lại đem một miếng gà quay chuyển qua Ngôn Tư Diễn.

Mao Hữu: ???

Năm phút đồng hồ sau, Ngôn Tư Diễn nghĩ tới một vấn đề nghiêm túc, “Tổng giám đốc, xế chiều hôm nay đi làm sao?”

Tần Húc Cẩn đặt đũa xuống, chậm rãi mở miệng, “Hôm nay cậu bị tai nạn xe, không lên.”

“Trừ tiền lương chứ?” Vấn đề này càng thêm nghiêm túc.

Tần Húc Cẩn đuôi lông mày tựa hồ hơi chút động như vậy vừa động, “Không trừ.”

“Tổng giám đốc, tôi có nói anh là người tốt chưa.” Ngôn Tư Diễn cười tủm tỉm mở miệng.

“Chưa, cậu chỉ nói qua tôi là chu lột da.” Tần Húc Cẩn bình tĩnh trả lời.

Động tác chọn đồ ăn của Ngôn Tư Diễn dừng một lát, vẻ mặt hơi đổi, nhưng lập tức nhanh chóng lại bày nụ cười vô lại, “Làm sao có thể, nhất định là ngài già ảo giác rồi.”

Tần Húc Cẩn liếc mắt nhìn cậu, không tỏ thái độ gì đối với mấy lời phát biểu này của Ngôn Tư Diễn.

Mao Hữu khinh bỉ liếc nhìn Tần Húc Cẩn, ăn không nói ngủ không nói!

Ăn cơm chiều, sau khi nghỉ trưa, Ngôn Tư Diễn đứng ở trước cửa sổ nhìn thấy thanh niên trong vườn hoa, còn tưởng trong vườn này ở nhiều người, chần chừ lại chần chừ, cuối cùng vẫn quyết định xuống dưới giao lưu trao đổi với vị sinh vật không rõ này.

Mạt Lan vừa mới làm xốp một mảnh đất nhỏ, thì chứng kiến Ngôn Tư Diễn cười tủm tỉm hướng anh đi tới, những ý cười thích thú nơi khóe mắt anh biến mất, người này không phải nên sợ hãi sao?

“Mạt tiên sinh đối các loại hoa hình như rất có nghiên cứu,” Ngôn Tư Diễn chỉ vào nhà kính trồng hoa bên cạnh, “Ở bên trong đó chắc có rất nhiều hoa quý, Mạt tiên sinh có thể dẫn tôi đi xem chứ?”

“Cậu Ngôn nếu thích, vậy thì mời, ” vỗ vỗ chút bùn đất, Mạt Lan nghiêng đầu nhìn qua lầu trên, Tần Húc Cẩn đang đứng nơi góc ban công, anh thu hồi ánh mắt, “Bên trong nhà kính có rất nhiều thực vật hiếm thấy, tôi nghĩ cậu Ngôn nhất định sẽ cảm thấy hứng thú.”

“Chỉ cần là thực vật quý hiếm, tôi tự nhiên cảm thấy hứng thú,” Ngôn Tư Diễn như cũ mang theo vui vẻ, chỉ là hai chữ thực vật cắn rất nặng.

Độ cong khoé miệng Mạt Lan hơi nhếch, hai người đến bên ngoài cửa nhà kính, anh mở cửa nhà kính ra, bên trong đủ chủng loại hoa trân quý, một số thực vật còn tản ra yêu khí.

Ngôn Tư Diễn híp híp mắt, nhưng mà cậu không phải thuật sĩ, hơn nữa yêu tồn tại cũng có đạo lý của nó, cho nên cậu cũng nhìn lướt qua, ánh mắt chậm rãi rơi trên người Mạt Lan, “Mạt Lan tiên sinh hẳn không phải là người, đúng không?”

Mạt Lan cười cười, không có phản bác.

“Tôi cũng không phải thuật sĩ, cũng không phân biệt ra được yêu tốt xấu, nhưng mà tôi hi vọng anh không muốn làm loạn, người nhà này…” Ngôn Tư Diễn khóe miệng co rút, “Tính cách tuy quái chút, nhưng đều là người tốt, tu vi không dễ, hi vọng anh không cần mắc thêm nợ nghiệt trái.”

“A, chẳng lẽ lời cậu đây là suy nghĩ cho tôi?” Mạt Lan đẩy mắt kính, sau lưng một chậu thực vật dây leo bắt đầu bay vút, vặn vẹo mạnh quấn tại phía sau cậu.

Ngôn Tư Diễn liếc mắt dây leo vặn vẹo kia, lòng bàn tay thấm đổ mồ hôi, nhưng trên mặt vẫn là bộ dáng bình thản, “Tôi đây không phải vì anh suy nghĩ, chỉ nói một sự thật mà thôi, người tu đạo vô cớ đả thương người, thì sẽ gặp Thiên Khiển.” (Thiên khiển: trời phạt)

“Thiên Khiển hay không Thiên Khiển tôi không biết, chẳng lẽ cậu cho rằng một con người nho nhỏ như cậu, có thể ngăn cản tôi cái gì,” Mạt Lan tựa hồ ngay trong chớp mắt đã đến trước mặt Ngôn Tư Diễn, bàn tay xinh đẹp bóp lấy cổ cậu, “Tôi hiện tại cho cậu một cơ hội lên trời cáo trạng như thế nào đây?”

“Kỳ thật tôi từ nhỏ đến lớn đều không thích cáo trạng,” Ngôn Tư Diễn mỉm cười với Mạt Lan, sau đó dùng tốc độ cực nhanh mở tay Mạt Lan ra, lui về phía sau hai bước, “Có chuyện nói được rồi, động thủ động cước rất hổ thẹn.”

“Đem cậu làm thành phân bón hoa nhìn rất đẹp,” Mạt Lan cũng không tiếp tục tiến lên, chỉ âm hiểm cười cười.

Ngôn Tư Diễn run rẩy, lập tức cười nói, “Vốn là cùng một gốc, huynh đệ tương tàn làm chi.”

“A, hóa ra cậu với tôi đồng dạng?”

“Không, tôi chỉ nói là chúng ta cùng sinh hoạt ở trên địa cầu, thực vật với nhân loại là một nhà cát tường.” Thanh âm Ngôn Tư Diễn càng nói càng nhỏ, người đã muốn lết đến cạnh cửa.

“Cậu bây giờ đi ra ngoài, e rằng tâm tình tôi không tốt, thì đem toàn bộ bọn họ…”

“Đừng, có việc thương lượng tốt,” Ngôn Tư Diễn lại lết về vài bước, chỉ vào đóa hoa màu trắng nói, “Hoa lan này không tồi, Mạt Lan tiên sinh là một người thợ tỉa hoa rất giỏi nha.” Thay đổi chủ đề, là một trong những phong cách của cậu, một chiêu này thử 100 linh 99.

“Ừm, tôi cũng cảm thấy vậy,” Mạt Lan cười tủm tỉm liếc mắt nhìn đóa hoa Ngôn Tư Diễn chỉ vào, “Chỉ là hoa thủy tiên dưỡng trong cái đĩa thôi.”

??????

Sau một chốc lát, ngắm hoa xong Ngôn Tư Diễn cùng thợ tỉa hoa Mạt Lan bạn tốt ăn ý đi ra từ nhà kính trồng hoa, chỉ là một người cười cứng ngắc, một người lại cười đặc biệt ôn hòa.

Hai người chưa rời đi xa thì gặp được Đào Dao vội vàng chạy đến, Đào Dao vốn đang liếc nhìn Mạt Lan, mới mỉm cười nói với Ngôn Tư Diễn, “Cậu Ngôn, thiếu gia gọi cậu tới thư phòng tìm anh ấy.”

Ngôn Tư Diễn nghe xong, lập tức mừng rỡ, đi hai bước lại quay đầu hướng Đào Dao nói, “Đào Dao, chúng ta cùng đi a.”

Đào Dao lắc đầu, “Tôi còn có việc tìm Mạt Lan.”

“Vậy tôi đây giúp cô,” Ngôn Tư Diễn đẩy Mạt Lan dáng tươi cười càng ngày càng dịu dàng mở miệng nói.

“Không nhiều công việc lắm, cậu Ngôn vẫn không nên chậm trễ, thiếu gia vẫn còn ở thư phòng chờ cậu đấy.” Đào Dao thở mạnh vỗ vỗ bả vai Ngôn Tư Diễn, “Cậu Ngôn, mau đi đi.”

Ngôn Tư Diễn bụm lấy bả vai phát đau của mình, “Vậy được, có chuyện gì cô cứ kêu tôi.”

“Có việc?” Đào Dao không hiểu ra sao nhìn cậu, nhưng rất nhanh cười nói, “Ừm, được, tôi biết rồi.”

Nhìn người ba bước thì quay đầu lại đã đi xa, Mạt Lan đẩy mắt kính câu lên khóe miệng, “Con người này rất có ý tứ.”

Đào Dao mắt trắng, “Chủ tử sẽ làm cậu cũng trở nên có ý tứ,” cô trông thấy người đã đi xa, “Nhưng mà, con người này hoàn toàn đích xác rất không tệ.”

“Hừ,” Mạt Lan hai tay ôm ngực, có chút không cam lòng không muốn nói, “Coi như miễn cưỡng.”

Ngôn Tư Diễn đi vào thư phòng, đẩy cửa ra xem xét, phát hiện Tần Húc Cẩn với Mao Hữu đều ở, ánh mắt hai người nhìn cậu hình như có chút ý tứ thông cảm vậy.

Cậu nghi hoặc đến gần thư phòng, chẳng lẽ cậu lại xui xẻo?

“Tư Diễn, cha ruột của cậu phải chăng tên Ngôn Diệu Đông?” Mao Hữu nghi hoặc một lát sau mở miệng hỏi.

Dáng tươi cười lễ phép duy trì trên mặt Ngôn Tư Diễn phai nhạt dần, “Làm sao vậy?”

Tần Húc Cẩn đi đến trước mặt của cậu, kéo cậu ngồi xuống ghế sô pha, nhìn cậu một cái, sau đó mở miệng nói, “Tôi nhận được tin tức, cha cậu vừa mới bệnh chết tại bệnh viện.”

Ngôn Tư Diễn nhìn Tần Húc Cẩn, lập tức một mảnh hỗn độn, miệng há mở nhưng một chữ cũng nói không nên lời.

Cha… Qua đời? !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.