Thiếu Gia Giúp Đỡ Chút Nào

Chương 5: Cách xa tôi một chút




Hai người trầm mặc giằng co một hồi, cuối cùng vẫn là Đường Vũ Địch ngẩng đầu lên trước.

“Anh, hôm nay tâm trạng em không tốt, xin lỗi.”

Lại mẹ nó câu xin lỗi này.

Trương Phàm nhìn cậu, chỉ cảm thấy trong lòng hoang lạnh, “Em có gì mà tâm trạng không tốt?”

Ánh mắt Đường Vũ Địch chợt lóe lên, “Em…”

Trương Phàm cười lạnh một tiếng, “Không biết?”

“Không phải là…”

“Anh thay em nói vậy.” Trương Phàm nắm chặt nắm tay, cố gắng để giọng nói mình nghe bình tĩnh một chút, “Anh làm em thấy ghê tởm có đúng không?”

Lông mi Đường Vũ Địch run rẩy thật mạnh, cậu nhìn Trương Phàm mà ngây ngẩn cả người.

“Chuyện đêm hôm đó thực ra em nhớ rõ toàn bộ, phải không? Anh hôn em, anh nói yêu em, kỳ thực em nhớ tất cả.”

Đường Vũ Địch hơi biến sắc, một câu cũng không nói được thành lời. Đối với Trương Phàm, hoảng loạn và né tránh ánh lên trong mắt cậu còn lợi hại hơn bất kì con dao sắc bén nào.

“Chính vì thế nên mới thấy ghê tởm phải không? Người mà bản thân vẫn luôn coi là anh trai lại có cái tâm tư nhơ nhớp này. Đúng, anh con mẹ nó thích em, anh nói thích một người căn bản không phải là Chung Lâm, mà là em! Bây giờ em đã biết, thế nào, ngay cả tiếng ‘anh’ cũng không gọi nổi nữa đúng không?”

Nói ra, nói ra hết tất cả đi.

Phản ứng nhận được cũng là nằm trong dự liệu, giờ hình như đến cả bạn bè bình thường cũng không làm nổi nữa rồi, chỉ là, trái tim có lẽ cũng không đau đớn đến mức chết đi sống lại như trong tưởng tượng.

Đây là một lần cuối cùng sao? Được đứng trước mặt em, được quang minh chính đại nhìn em?



Trương Phàm nhìn sắc mặt khó coi của Đường Vũ Địch, sau một lúc lâu, đột nhiên lại mỉm cười, “Vậy sau này chúng ta nhất đao lưỡng đoạn, coi như chưa từng quen biết.”

Đường Vũ Địch kinh ngạc nhìn hắn, thế nhưng Trương Phàm không cho cậu cơ hội nói chuyện, cuối cùng chỉ nhìn cậu một cái liền xoay người bước đi.

Chiều ngày hôm đó, khi đã vào tiết thứ nhất được một nửa, Đường Vũ Địch mới cúi đầu đi vào từ ngoài phòng học.

Học sinh ba tốt gương mẫu khó có một lần sai phạm, giáo viên đang có giờ chẳng những không tức giận, thấy sắc mặt Đường Vũ Địch không tốt còn thân thiết hỏi thăm một câu có phải thân thể khó chịu hay không, thấy cậu lắc đầu mới để cậu trở lại chỗ ngồi.

Đối với mọi người mà nói, đây chỉ là một buổi chiều rất bình thường, thế nhưng, có một vật hay một nơi nào đó không người nhìn thấy, lặng im rách toạc.

.

Mỗi một ngày của lớp mười hai đều tựa như sao chép của nhau, luôn luôn không làm xong bài tập, luôn luôn không để ý hết bài thi. Hơn nữa, lần thi thử cuối cùng càng ngày càng gần, áp lực tích lũy trên thân mỗi người đều tăng vọt, cảm giác mãi mãi là thiếu ngủ, sắc mặt vĩnh viễn xanh xao phờ phạc.

Cho nên, trong hoàn cảnh bóng tối vây bọc như vậy, quanh thân có dù chỉ một chút tin tức bé nhỏ không bình thường cũng sẽ trở thành một tin tức lớn để mọi người truyền tới truyền lui.

Có người nói, Chung Lâm lớp bên cạnh sáng sớm vừa tới phòng học đã nhìn thấy trên bàn đặt một bó hồng to, có chừng chín mươi chín bông, đúng là chẳng khác gì vở kịch rối.

Có người nói, Trương Phàm ngày nào cũng lái mô-tô đưa Chung Lâm đến trường, sáng sớm mang điểm tâm chờ ở cửa, buổi tối ăn xong mới đưa về nhà, gió mưa không đổi.

Có người nói, Trương Phàm và Chung Lâm hôn nhau trên sân bóng bị giáo viên phòng giáo vụ bắt được, chủ nhiệm lớp tức giận, đến cả người có tiền kia của Trương Phàm cũng bị mời tới.

Có người nói…

Khi Đường Vũ Địch nhận được điện thoại của Trương Bồi Sơn, cậu và Trương Phàm đã hai tuần chưa nói với nhau một lời.

Giọng Trương Bồi Sơn qua điện thoại có chút mệt mỏi, “Tiểu Địch, cháu và Trương Phàm có quan hệ tốt, cháu có thể giúp chú khuyên nó một chút được không, chú cũng không phản đối nó yêu sớm, thế nhưng ít nhất cũng phải đợi thi cao đẳng xong đã…”

Đường Vũ Địch ngẩn người, cô đơn cụp mắt, giọng Trương Bồi Sơn đã trở nên mơ hồ.

Quan hệ tốt sao?

Bọn họ lúc này, đến bạn học bình thường nhất trong lớp cũng không bằng…

“Chú, cháu xin lỗi…”

.

Một thời gian sau, đến bọn Triệu Vũ Minh cũng cảm thấy quan hệ giữa hai người không được bình thường, thế nhưng hỏi rồi lại hỏi vẫn không rõ ràng. Quan hệ giữa hai người trước đây tốt như vậy, đột nhiên lại cứ như không nhận ra nhau, thật không biết đang giở trò giận dỗi gì nữa.

Thế là, để bình thường hóa không khí, một ngày nọ sau khi tan học, bọn Trương Phàm định ra ngoài hóng gió, Triệu Vũ Minh cố tình vui vẻ chạy tới cản Đường Vũ Địch đeo cặp sách định về nhà lại.

“Tiểu Địch, đã lâu rồi chưa đi chơi với nhau, đi hóng gió với bọn tớ đi, được không?”

Đường Vũ Địch chớp mắt, “Tớ, tớ còn phải…”

Triệu Vũ Minh nhanh chóng cắt đứt lời cậu, “Còn phải cái gì, ngày nào cũng học cậu không chán à, hơn nữa không phải lúc nào học cũng cần sách, bảng tuần hoàn nguyên tố hóa học còn có thể học thuộc lòng mà.”

Nói xong, cậu ta lôi Đường Vũ Địch đi, Đường Vũ Địch còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Triệu Vũ Minh kéo tới bên cạnh Trương Phàm.

“Tiểu Địch cũng đi, nhiều người mới vui, mô-tô của mày chở Chung Lâm, tao chở cậu ấy!”

Đường Vũ Địch mở miệng định nói, đối diện lại truyền đến một tiếng cười lạnh.

“A Minh, người ta đâu có giống mình, đây chính là học sinh ngoan muốn thi vào trường đại học trọng điểm. Không thấy vẻ mặt người ta không vui à?”

Giọng nói Trương Phàm tràn ngập khinh thường, Triệu Vũ Minh nghe thấy nhất thời ngẩn cả người, sau khi phản ứng kịp liền vội vàng kéo áo Trương Phàm, nhỏ giọng, “Này, mày nói cái gì thế?” Quay đầu lại nhìn Đường Vũ Địch, quả nhiên thấy cậu mím môi, rũ mắt, sắc mặt không tốt lắm.

“Tớ không đi đâu, tớ phải về nhà sớm, các cậu cứ đi chơi đi.”

Triệu Vũ Minh nhìn bóng lưng Đường Vũ Địch càng chạy càng xa, ngoảnh đầu sang tức giận trừng mắt Trương Phàm, dạy dỗ hắn, “Mày kiểu gì mà quái gở thế, Tiểu Địch người ta rốt cục chọc giận mày thế nào, là ông lớn mà keo kiệt…”

Trương Phàm vẫn không có biểu cảm gì, cho tới tận khi không nhìn thấy bóng lưng Đường Vũ Địch nữa, hắn mới thu mắt cúi đầu, nở một nụ cười khổ không cho ai thấy được.

Triệu Vũ Minh tức giận đến trợn mắt không nói nên lời, nửa ngày sau mới mắng được một câu, “Đờ.”

Đường Vũ Địch về đến nhà, bỏ cặp sách ra, đến cả đồng phục cũng không cởi đã chui vào chăn ngủ một trận mịt mờ trời đất, đến khi bị mẹ Đường đánh thức thì đã là buổi tối.

Mấy ngày nay Đường Vũ Địch ăn uống không tốt, mẹ Đường tan làm chuyện thứ nhất là tới chợ mua thức ăn, sau đó trở về thay đổi món ăn đa dạng cho Đường Vũ Địch ăn ngon, thường cơm hôm nay còn chưa ăn xong đã bắt đầu thương nhớ đến việc mai nấu món gì.

“Tiểu Địch, mai muốn ăn sáng món gì?”

Đường Vũ Địch cầm đũa chọc bát cơm, “Sủi cảo tôm.”

Mẹ Đường biết chắc đáp án sẽ là thế này, bất đắc dĩ thở dài, “Ngày nào cũng ăn món này thì không được, Tiểu Địch, con còn muốn ăn gì nữa, đổi món khác đi, mẹ làm cho?”

Đường Vũ Địch lắc đầu.

Mẹ Đường thỏa hiệp nói, “Được rồi, vậy con ăn nhiều một chút, nhìn con giờ gầy quá… À mà sao gần đây con không mang đồ ăn sáng tới trường nữa, cha mẹ người bạn học kia đã trở về chưa?”

Đường Vũ Địch ngừng tay một lát, trứng chim cút kẹp bằng đũa rơi xuống bát. Sau một hồi sửng sốt, cậu lại cố chấp gắp trứng trong bát lên, thế nhưng, hôm nay, quả trứng nho nhỏ tựa hồ muốn chống đối cậu, dù có dùng đũa gắp thế nào cũng không được. Cậu dập đũa đánh ‘cạch’ một tiếng bên cạnh cái bát.

Mẹ Đường cũng phát hiện ra cậu bất thường, “Tiểu Địch, hôm nay con sao thế, lúc ăn cơm không nên phát ra âm thanh, không gắp được thì dùng thìa.”

Đường Vũ Địch bỏ đũa lên bàn, “Mẹ, con ăn xong rồi, con về phòng học ạ.”

Mẹ Đường nhìn bát Đường Vũ Địch vẫn còn thừa một nửa, sửng sốt một hồi, Đường Vũ Địch đã vào phòng ngủ.

Đường Vũ Địch khóa cửa phòng, ngồi vào trước bàn học mở bừa một quyển, vừa lúc lại lật tới bảng tuần hoàn. Kiến thức đã khắc vào trong óc khiến cậu theo phản xạ mở miệng đọc.

“Hiđrô Heli Liti Berili Bo, Cacbon Nitơ Ôxy Flo Neon…”

“Anh làm em thấy ghê tởm có đúng không? Chuyện hôm đó thật ra em nhớ rõ toàn bộ, phải không? Anh hôn em, anh nói yêu em, kì thực em nhớ tất cả.”

“Natri Magiê Nhôm Silic Phốt-pho, Lưu huỳnh Clo Argon Kali Canxi…”

“Đúng, anh con mẹ nó thích em, anh nói thích một người căn bản không phải là Chung Lâm, mà là em! Em giờ đã biết, thế nào, đến cả tiếng ‘anh’ cũng không gọi nổi nữa, đúng không?”

“Scandi Titan Vanadi Crom Mangan, Sắt Coban Niken Đồng Kẽm…”

“Vậy sau này chúng ta nhất đao lưỡng đoạn, coi như chưa từng quen biết.”

Nhất đao lưỡng đoạn, coi như chưa từng quen biết.

Nhất đao lưỡng đoạn, coi như chưa từng quen biết.

“Gali Gecmani Asen Selen, Asen Selen…”

Nước mắt cuối cùng cũng trào ra từ hốc mắt, nối thành chuỗi rơi vào trang sách, tạo thành dấu vết.

“Anh ơi…”

Mẹ Đường dạy cậu từ khi còn nhỏ, con trai thì phải biết khống chế cảm xúc, phải chững chạc. Từ nhỏ đến lớn, gia giáo đã in thật sâu vào não cậu, khiến cậu luôn luôn theo thói quen che giấu hỉ nộ ái ố của mình.

Thế nhưng, cậu cũng có lúc không kìm nén nổi.

Cũng sẽ đột nhiên cảm thấy tủi thân, cảm thấy khổ sở.

Chỉ là cái người có thể cho cậu một cái ôm, hứa hẹn sẽ không bỏ rơi cậu, đã không còn ở bên cậu nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.