Thiếu Gia Con Nhà Giàu Đích Thực Tái Hôn

Chương 40: 40: Xuất Hành






Tôi không phục: “Đừng có coi thường người khác như thể có được không?”

Đinh Nhất nhún vai: “Tôi chỉ nói sự thật thôi mà...”

Tôi không chịu thua: “Được, hôm nay tôi sẽ cho anh thấy, ông đây có tay không trèo lên trên được không nhé!”

Chú họ thấy tôi định xắn tay áo trèo lên tảng đá, vội kéo tôi lại hỏi: “Cháu định làm gì?” Tôi thành thật: “Trèo lên đấy xem ạ!” Chú họ tức giận: “Liều quá! Cao như thể cháu trèo nổi không?”

Sao vẫn cái câu này vậy! Sao ai cũng nghĩ tôi không làm được thế? Hôm nay tôi cũng không tin mình không làm được, tôi nhất định phải trèo lên đấy! Thế là tôi nhẹ nhàng tránh tay chú họ ra, sau đó quay đầu nói với Đinh Nhất: “Anh có lên không?”

Đinh Nhất không còn cách nào khác đành cười, sau đó nói3với chú họ tôi: “Chú đừng lo, cháu sẽ đi cùng cậu ấy, không sao đâu.”

Có câu này của Đinh Nhất, chú họ cũng yên tâm hơn một chút, nhưng sau đó chú ấy lại trừng mắt nhìn tôi nói: “Cháu cứ làm đi!” Tôi cười gian: “Ôi dào, chú cứ yên tâm đi! Cháu đâu có ngốc? Chuyện không nắm chắc cháu sẽ không làm!” Sau đó tôi tìm một vị trí thuận lợi, xoa xoa hai bàn tay rồi nhanh chóng leo lên, sau đó Đinh Nhất cũng leo lên sau lưng tối

Thật ra tôi biết với tốc độ của Đinh Nhất, anh ta muốn vượt qua tôi quá dễ dàng, nhưng anh ta luôn giữ tốc độ không nhanh không chậm ở đằng sau tôi

Tôi biết anh ta muốn làm bệ đỡ an toàn cho tôi, để chẳng may tối trượt chân rơi xuống anh ta chắc chắn1sẽ kéo tôi lên ngay..

Nhưng cuối cùng tôi cũng dùng thực lực chứng minh với bọn họ, độ cao này không làm khó được Trương Tiến Bảo tôi!

Sau khi leo lên trên, tầm mắt mở rộng ra rất nhiều, tôi phát hiện sau lưng vách đá này là một vách núi dốc, phía dưới có thảm thực vật rậm rạp, không nhìn rõ được bên dưới như thế nào

Tôi lẩm bẩm: “Bên dưới này là chỗ nào?”

Đinh Nhất đi đến cạnh tôi nhìn thoáng qua bên dưới, nhướng mày và nói: “Không khí bên dưới này rất kỳ lạ, cậu đừng nhìn xuống thì hơn.”

Bản thân tôi cũng khá sợ độ cao, cho nên không cần Đinh Nhất nói tôi cũng nhanh chóng lùi khỏi rìa vách đá

Thật ra tôi muốn trèo lên đây không phải để kiểm tra năng lực của bản thân, mà tôi muốn nhìn xem vì sao8một cây thông trăm năm tuổi lại dễ dàng bị gió lớn vật đổ như thế.

Sự thật chứng minh suy đoán của tôi chính xác, vì chúng tôi nhanh chóng phát hiện vết cửa trên thân cây

Tôi dùng điện thoại chụp lại chỗ gãy kia, định chút nữa sẽ cho hai ông chú xem

Từ chỗ bị cưa trên cây thông có thể nhận ra, trước khi bị gió quật ngã cây thông đã bị cưa đứt một nửa, cho nên khi có bão mới trở nên yếu ớt như thế, gió thổi mạnh là đổ

Mặc dù thôn Nhạn Lai cũng có cử người lên núi điều tra, nhưng vì không có ai lên trên vách đá, cho nên không phát hiện ra trước khi bị gió quật ngã cây thông đã bị phá hoại

Tôi nghi ngờ nói: “Ai lại đi của một nửa cây thông chứ?” Đinh Nhất cười lạnh: “Đúng9vậy, tốn công tốn sức trèo lên đây, chắc chắn không chỉ là một trò đùa ác ý..”

Đinh Nhất nói không sai, ban ngày nơi này thường xuyên có du khách đi lại, với chiều sâu vết cưa kia người đó cũng phải mất nhiều thời gian mới cưa xong, nhưng ai có thể đảm bảo trong thời gian anh ta cưa sẽ không bị ai phát hiện? Cho nên dù nghĩ thế nào thì người này nhất định đã cưa vào buổi tối..

Một hành động tốn thời gian, tốn công sức như vậy, còn phải chấp nhận nguy hiểm làm khi trời tối, có thể xảy ra đá lở thì đây không chỉ đơn thuần là một trò đùa ác ý, mà chắc chắn là một hành vi phá hoại có chủ đích.

Sau khi đạt được mục đích của chuyến đi, tôi liền chuẩn bị đi xuống, nhưng lúc này7tôi mới phát hiện, đúng là “lên núi thì dễ xuống núi thì khó”! Vừa rồi khi đi lên tôi không thấy mất nhiều sức cho lắm, nhưng bây giờ nhớ lại, hai đùi cảm thấy như muốn nhũn ra.

Đinh Nhất buồn cười nhìn tôi nói: “Làm sao thế? Không dám đi xuống à?”.

Tôi mạnh miệng nói: “Làm gì có chuyện đó? Tôi đang..

đang tự hỏi nên xuống từ chỗ nào thôi.” Đinh Nhất vừa cười vừa lắc đầu, sau đó như làm ảo thuật, rút từ sau lưng ra một sợi dây..

Đinh Nhất nhanh chóng buộc chặt một đầu dây thừng quay hồng tôi, rồi nói: “Cậu xuống trước đi, tôi ở trên này giúp cậu giữ dây thừng.” Tôi vừa cười vừa nói: “Anh đúng là lúc nào cũng chuẩn bị sẵn đường lùi!” Có Đinh Nhất ở trên trông chừng, tôi đương nhiên không cần sợ hãi, thế là tôi kéo dây thừng từ từ tụt xuống

Sau khi tôi xuống đất an toàn, Đinh Nhất cũng nhanh chóng leo xuống

chú Lê và chú họ nhìn thấy hai chúng tôi đều đã bình an xuống đất, thì đều thở phào nhẹ nhõm, tôi đưa bức ảnh chụp khi nãy cho họ xem, Ngô Vũ nhìn vết cửa trong bức ảnh, sắc mặt lập tức trở nên khó coi

Tôi hỏi anh ta: “Thôn các anh có kẻ thù nào không? Hoặc là đối thủ cạnh tranh gì đó?” Ngô Vũ suy nghĩ rồi trả lời: “Đối thủ cạnh tranh thì chắc chắn có, nhưng bọn họ sẽ không làm đến mức này chứ?” Chú họ lắc đầu: “Có làm đến mức này hay không thì phải quay về bàn bạc với chú của cậu đã, nếu như thực sự có người cố ý phá hoại, thì tính chất của chuyện này sẽ thay đổi..

Xuống núi trước đã rồi nói.” Sau đó mấy người chúng tôi lại đi bộ về chỗ xe ngắm cảnh, rồi theo đường cũ quay lại thôn Nhạn Lai

Trong lúc chúng tôi xuống núi, Ngô Vũ đã gọi điện báo cho Ngô Triệu Hải biết chuyện chúng tôi vừa phát hiện ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.