Thiếu Gia Con Nhà Giàu Đích Thực Tái Hôn

Chương 38: 38: Sắp Xếp






Những đứa trẻ bị đưa ra khỏi thôn đều chưa đến một tuổi, tâm trí của chúng còn chưa khai mở, khi nghe được âm thanh này nhất định sẽ gào khóc liên tục.

Có điều tình huống trước mắt này đối với chú Lê và chú họ - hai vị đại sư phong thủy, thì chỉ đơn giản như bữa sáng, nếu như ngay cả những tà ma trước mặt này còn không giải quyết được thì làm sao họ dám lăn lộn trong nghề này chứ.

chú Lê lấy ra một lá bùa ném về phía homestay mà chúng tôi đang quay về, lập tức một trận gió lớn thổi tan đám sương mù

Đi theo con đường chú Lê đã dùng bùa mở ra, chúng tôi nhanh chóng quay lại homestay.

Cửa sổ phòng chúng tôi vừa vặn3nhìn xuống dưới đường, có thể nhìn thấy rõ đám sương mù kia như giòi trong xương nhẹ nhàng thổi qua từng ngóc ngách lối đi của mỗi căn nhà.

Nhưng có một điều vô cùng kỳ quái, đó chính là dù đám sương mù này phiếu đãng như thế nào cũng sẽ không bay vào trong nhà, cho dù là có nhà quên đóng cửa sổ, thì cũng không có chút sương mù nào bay vào trong.

Chú họ trầm giọng nói: “Một cây thông có xương cốt trẻ con, qua nửa đêm lại có tiếng trẻ con khóc nỉ non, những dấu hiệu này cho thấy, lúc trước nhất định có người đã dốc hết vốn liếng để thay đổi phong thủy mạch địa ở khu vực này để tạo nên thôn Nhạn Lai...”

Tôi thấy buồn cười1hỏi: “Thay đổi phong thủy mạch địa? Như thế nào ạ? Chẳng lẽ trong tổ tông nhà họ Ngô có người muốn làm vua nhưng không thành sao?” Chú họ lắc đầu nói: “Thay đổi phong thủy mạch địa không phải chỉ để làm vua, cũng có thể làm vậy để thay đổi vận mệnh của cả một dòng họ

Theo như lời Ngô Triệu Hải nói, tổ tiên bọn họ khi đó từ nơi khác dời đến đây, chắc chắn là do ở nơi cũ cuộc sống mãi không tốt lên, nếu không cần gì phải tốn công tốn sức di chuyển đến tận nơi này? Hơn nữa, không phải chỉ một nhà, mà là cả một dòng họ, nếu như không phải là bắt buộc không thể không đi, ai lại nguyện ý rời khỏi quê8hương đến sống ở một nơi xa lạ chứ?”

Tôi biết nếu chú họ đã nói chuyện cũ thì đúng đến tám mươi phần trăm, hai mươi phần trăm còn lại thì chúng tôi phải tiếp tục điều tra mới biết được, nhưng tôi tin rằng chân tướng sự việc không thể hỏi ra từ Ngô Triệu Hải được..

Có điều, chúng tôi đã nhận tiền thì đương nhiên phải nghĩ cách giải quyết, cho dù kết quả có thể không được như mong muốn

Nghĩ đến đây tôi đột nhiên lại thấy hối hận, tiếc nuối nói: “Tiếc là lúc đó cháu không cảm nhận được tàn hồn này trên quyển gia phả kia, nếu không thì không khó để biết được chân tướng sự việc năm đó.”

Không ngờ chú họ lại cảnh cáo tôi: “Vừa nãy cháu động9vào quyển gia phả kia bị phản phệ mạnh như thế, chắc chắn trên thứ kia đã hạ cấm chế gì đó, sau này cháu nên ít chạm vào những thứ như thế thì hơn!” Tôi cảm thấy may mắn: “Không đến mức nghiêm trọng như vậy chứ ạ?” Chú họ nghiêm nghị nói: “Tình trạng hiện giờ của cháu rất đặc biệt, cẩn thận vẫn hơn, nếu không có khi mình chết thế nào cũng không biết...”

Trong lòng tôi hiểu lời chú họ nói không phải không có lý, chẳng ai biết được tôi sẽ gặp phải chuyện gì, cái cảm giác ngày ngày nơm nớp lo sợ bất cứ lúc nào mình cũng có thể chết đi thật là con mẹ nó như shit!

chú Lê nhìn đồng hồ rồi nói với chúng tôi: “Muộn quá7rồi, ngày mai chúng ta còn phải lên núi xem cây thông kia, mọi người về ngủ hết đi!” Tôi thấy còn khoảng hai tiếng nữa là trời sáng, có lẽ đám sương mù kia đến hừng đông sẽ biến mất, cho nên tôi và Đinh Nhất cũng về phòng ngủ luôn

Vốn nghĩ về phòng có thể nghỉ ngơi thêm mấy tiếng, nhưng trong đầu tôi không ngừng nhớ lại chuyện quyển gia phả kia, dạng tàn hồn gì khiến tôi nghe được âm thanh chói tai kia? Nhưng ngoài âm thanh chói tai đó, tôi không hề cảm giác được có chút oán khí nào

Nghĩ đi nghĩ lại thì trời đã sáng, tôi mê man bò từ trên giường xuống, đến bên ngoài cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy bên ngoài đèn đường vẫn sáng, nhưng đám sương mù kia đã hoàn toàn tan biến tự bao giờ.

Đinh Nhất thấy tôi dậy, cũng ngồi dậy trên giường, anh ta nói: “Sao không ngủ thêm đi?” Tôi lắc đầu: “Không ngủ được, cứ lởn vởn chuyện quyên gia phả kia..

tôi vẫn muốn thử một lần nữa.” Đinh Nhất sầm mặt xuống: “Cậu không quan tâm lời của chú họ à?” Tôi vừa cười vừa nói: “Có ai trong mọi người mà tôi không quan tâm chứ! Có điều con người đều có tính tò mò mà, đúng lúc thôn Nhạn Lai này lại kích thích trí tò mò của tôi.” Đinh Nhất ngồi thẳng dậy, tức giận nói: “Nếu tôi là cậu tôi sẽ thu mấy cái sự tò mò đó lại, đồng ý chuyện mượn thọ...” Tôi không ngờ Đinh Nhất lại chủ động nhắc đến chuyện này, thế là tôi vội nói luôn: “Tôi đồng ý mà! Nhưng đầu tiên tôi phải biết được người kia là ai đã..

Người anh em à, là mượn thọ đấy, không phải vay tiền! Cùng một người ký giấy vay mạng, tôi cũng không thể không biết đối phương là ai, cứ thể nhận ân huệ to lớn của người ta như thể được đúng không?”

Đinh Nhất thở dài nói: “Đối phương không muốn để cậu biết, cậu cần gì phải cố chấp như vậy?” Tôi hỏi ngược lại: “Nhưng vì sao người đó không muốn để tôi biết?” Đinh Nhất cũng nghẹn lời, không biết nên trả lời vấn đề này thế nào, chỉ gạt đi: “Tôi làm sao biết người kia nghĩ thế nào? Dù sao cũng được mượn thọ, cậu không chết không phải là tốt nhất rồi sao?”

Tôi lập tức cười khổ, nói: “Lần trước tôi được cho mượn thọ khi bản thân không biết gì, những chuyện xảy ra sau đó chẳng lẽ anh quên rồi sao?” “Chưa...” Đinh Nhất buồn buồn nói.

Tôi gật đầu nói: “Chưa thì tốt..

Hiện giờ những người có thể cho tôi mượn thọ không nhiều lần trước là cha mẹ ruột của tôi, bọn họ là người thân thiết nhất với tôi, nhưng kết quả vì cứu tôi mà cùng chết thảm

Anh có biết..

mỗi lần tôi nhớ lại chuyện đó trong lòng đau như có dao cắt không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.