Thiếu Chủ Nghỉ Phép: Sát Thủ Đi Học

Chương 12: Mồng tám tháng chạp (Trung)




Sáng thứ hai, trợ lý Kevin luôn ở bên cạnh Tề Lãng thay mặt “tập đoàn Kinh Đế” mời phóng viên dự họp báo, tuyên bố Ôn Bác rút lui khỏi làng giải trí. Đúng như Mỹ Mỹ dự đoán, Kinh Đế đã nhanh chóng khiến Ôn Bác diệt vọng. Chỉ trong mấy ngày tất cả những người hợp tác với Ôn Bác đều đồng loạt hủy bỏ, ngay cả cổ đông đầu tư cũng rút ra. Còn nàng và Ôn Bác dù cố gắng tới đâu cũng không thể vãn hồi.

Rơi vào đường cùng, Ôn Bác đành phải tuyên bố phá sản giải nghệ. Công ty nghệ thuật Ôn Bác chỉ trong một đêm đã biến mất, không biết làm sao mà bị một công ty nhỏ lấy ra năm trăm vạn thu mua.

Lúc đó, đôi mắt Ôn Bác đã ươn ướt, đó cũng là lần đầu tiên nàng đối với Tề Lãng sinh ra hận ý. Điều khiến cho Mỹ Mỹ không thể tha thứ chính là Tề Lãng lại đuổi tận giết tuyệt, ngay cả một con đường sống cũng không lưu lại. Hắn dám thông báo ra giới quyền thông nói rằng ai dám phụ giúp công ty Ôn Bác chính là đối địch với tập đoàn Kinh Đế.

Từ ngày hôm đó Ôn Bác như bị giết chết. Tuy rằng Ôn Bác rất hay nói giỡn với này “hiếm khi có được cơ hội tốt như vậy thả lỏng một chút, nhưng Mỹ Mỹ biết Ôn Bác và nàng không giống nhau, hắn là thật sự đem cả tình yêu của mình đặt vào sự nghiệp ca hát diễn viên, nhiệt tình sáng tác.

Mỹ Mỹ những năm gần đây đều cố gắng tích góp ít đầu, sau đó đem đi đầu tư, thành lập công ty trang phục M&M, cũng không ngại dùng tiền trợ giúp Ôn Bác vượt qua cửa ải khó khăn này.

Tuy rằng đã rất cố gắng, nhưng cả hai người đều biết rõ kết thúc đã là như thế. Thật tế hơn hai người biến thành bồ tát là từ đất, chỉ trong một đêm từ thiên đường rớt xuống địa ngục, chỉ một đêm công chúa và vương tử đều trở thành khất cái bà và khất cái công. Quá khứ qua đi, bây giờ hắn chỉ có hai bàn tay trắng, mọi thứ đều bị rửa sạch.

Điều khiến Mỹ Mỹ cảm động là Ôn Bác chưa từng trách nàng, hắn lợi dụng số tiền ít ỏi còn lại thuê gian phòng nhỏ làm việc, chuyên tâm sáng tác, mong ngày có thể chấn hưng.

Dù như vậy nàng vẫn cảm thấy bản thân nợ Ôn Bác rất nhiều. Nếu không phải gặp nàng, hắn đã không xui xẻo như thế, nếu không vì nàng, hắn của ngày hôm nay vẫn là một siêu sao, nếu không vì nàng, công ty của hắn sẽ không ngừng phát triển, hắn vẫn nhận được sự yêu thương của mọi người, ủng hộ hắn, coi hắn là thiên vương sáng tác nhạc.

Ôn Bác luôn tin rằng “Mây đen sẽ qua đi” nhưng Mỹ Mỹ không cảm thấy tình hình lạc quan như thế, nàng cho rằng “Ngày mai trời lại sáng”, nếu Tề Lãng không buông tay sợ rằng ngày mai sáng sủa sẽ không bao giờ xuất hiện.

…….

“Chính là cô ta, xinh đẹp thì…. Xinh đẹp…. đúng là…hồng nhan họa thủy”

“Nghe nói Ôn Bác trở thành như hôm nay đều do cô ta hại……. vẫn là nên tránh xa cô ta ra……….”

“Đều là vì cô ta, nếu không Vương tử Ôn Bác cũng sẽ không như thế, chúng ta không thể nghe thấy tiếng hát mê người của anh ấy….. cô ta thật đáng chết”

“Nam nhân đều giống nhau! Anh không phải cũng thích cô ta sao? Đi đi, xem mạng của anh có đủ mạnh không, nếu không sẽ bị cô ta làm cho táng gia bại sản….”

“Xem cô ta còn muốn trèo cao, dụ dỗ tổng tài tập đoàn Kinh Đế… Hồ Ly tinh chính là hồ ly tinh, vĩnh viễn không thể vào được hào môn, thật mất mặt…… xinh đẹp có ích gì………. Cuối cùng vẫn bị người ta chơi đùa rồi quang đi…….. Vọng tưởng vào được nhà giàu… có mà mơ mộng hão huyền”

“Thật đáng thương, trước kia sáng rực như thế…… hiện tại……. ai…ai”

“Phụ nữ như vậy muốn một chân đạp hai thuyền, coi đàn ông đều là ngốc hết sao. Tự làm tự chịu”

Mỹ Mỹ ôm nguyên liệu nấu ăn rời khỏi siêu thị, xung quanh liền bị người chỉ trỏ chửi bới không ngừng. Suốt ngày qua, Mỹ Mỹ chỉ cần ra khỏi cửa, sẽ nghe tiếng chửi bới, nhục nhỗ, tuy rằng lỗ tai nghe thấy có chút lặng người đi, không còn cảm thấy xót đau nhưng nàng vẫn thấy rất ủy khuất, muốn khóc to.

Mỹ Mỹ cúi đầu tránh né ánh mắt chăm chú của người đi đường, nước mắt càng không ngừng tích tụ lại dần. Đi qua một cửa hàng lưu niệm, trùng hợp lại thấy Tề Lãng đi tới.

Nhìn vẻ mặt tiền tụy, bi thương của Mỹ Mỹ, Tề Lãng cảm thấy nhói đau trong lòng. Hai mắt Mỹ Mỹ rưng rưng rất đáng thương, hắn muốn dùng tay xóa đi ưu thương trên mặt nàng, ôm nàng vào lòng nhẹ giọng an ủi.

Mỹ Mỹ nâng đôi mắt lạnh giá không chút biểu cảm nhìn Tề Lãng, không nói lời nào lách người bước qua khỏi hắn.

Xem hắn như không thấy, lãnh đạm rời đi, cả người Tề Lãng cứng lại, cầm thật chặt hộp quà trong tay. Lần đầu tiên hắn thấy hận ý mãnh liệt đến như thế trong mắt Mỹ Mỹ.

……..

Nếu có thể chọn lựa, Mỹ Mỹ càng hy vọng giờ phút này mình chính là kẻ mù, kẻ điếc, không nhìn thấy vẻ mặt khinh bỉ của mọi người, nghe không được lời phê phán của thế gian, chỉ sống trong thế giới nho nhỏ của bản thân, thế giới đen tối cô độc lại yên tĩnh.

Năm năm qua trừ Ôn Bác nàng cũng không có bạn bè. Thân thế nàng quá đặc biệt nên không thể có bạn bè khác phái, dung nhan của nàng cũng khiến nàng không dễ có được bạn bè cùng giới. Năm năm, bất luận gặp chuyện gì, cũng là mìn bản thân gánh chịu, trong lòng dù không vui cũng chỉ có một mình chống đỡ.

Thức trắng đêm mien man, tinh thần uu có chút uể oải không hề phấn chấn. Sáng sớm, Mỹ Mỹ có thói quen mua báo, lầm lấy bản thiết kế trang sức phát thảo đi đến cửa hàng quần áo của mình.

Tuy rằng không muốn xem báo, nhưng ngày ngày vẫn kiên trì mua một tờ, lúc rãnh có thể mở ra xem. Nhìn tinh tức bình luận về hai người dần dần lắng xuống không còn nằm trên trang nhất, lòng nàng cảm thấy được an ủi không ít.

Công ty thiết kế trang phục M&M là tâm huyết của nàng, mỗi lúc rãnh nàng đều tự tay thiết kế, tìm người gia công. Có thể lập nên M&M cũng nhờ nàng trước kia đối với mỹ thuật tạo hình cũng có xem qua, cùng với kiến thức rộng rãi không giới nghệ sĩ nên có rất nhiều cảm hứng. Không nghĩ tới công ty nàng vốn xem là “kế hoạch dưỡng già” lại trở thành vật “duy trì sự sống”

Những tin tức tiêu cực cũng không buông tha cho M&M, thiết kế M&M tuy độc đáo, cũng tạo chút danh tiếng, nhưng cũng chỉ đủ tạm sống qua ngày. Rơi vào đường cùng, Mỹ Mỹ sa thải công nhân, tự tay mình làm tất cả. Rõ ràng thiết kế nàng rất được nam nữ ưa thích, nhưng tại thời điểm này, khách hàng đều fan trung thành của nàng hoặc Ôn Bác hoặc là chán ghét Mị Tâm mà cuối cùng bỏ rơi thiết kế của nàng.

Nếu không phải trên thế giới có khả năng bán hàng trên mạng, bạn bè quốc tế đều ủng hộ nàng ra sức giữ lấy M&M nói không chừng nàng đã đóng cửa.

Trang phục thiết kế đều theo khuynh hướng cuộc sống, chi tiết nhỏ đều tỉ mỉ, đơn giản nhưng trang nhã, nhưng cũng độc nhất vô nhị, mỗi loại quần áo cùng họa tiết trên đó đều khác nhau. Trên quần áo luôn có dấu hiệu của M&M một đóa hoa quý màu vàng Mân Côi.

Thông qua các quốc gia, ngẫu nhiên nàng tìm được một loại thuốc nhuộm màu vàng kim hết sức độc đáo, đóa hoa Mân Côi là do Chương Dã lão bá muốn kỉ niệm duyên phận giữa hai người mà tự tay điêu khắc cho nàng. Nàng cũng thích và quý trọng nó liền dùng nó làm ấn kí cho M&M, còn cố ý không quãng ngàn dặm xa xôi gửi hàng mẫu đến cho lão bá.

Mỹ Mỹ mở cửa, đem bản thiết kế phác tháo kiểm tra, sửa chữa lần nữa, mới bắt đầu xem xét, fax bản vẽ qua cho khách hàng nước ngoài, đợi phản hồi từ họ. Mỗi một đơn đặt hàng từ internet, Mỹ Mỹ đều cẩn trọng, nàng thà rằng mạo hiểm mệt nhọc kiếm tiền, cũng nhất định cam đoan làm khách hàng vừa lòng.

Tốt quá, Internet nàng cũng không tệ lắm, mỗi vị khách đều do nàng từ từ tích góp từng giọt từng giọt một, cách vị khách này cũng coi trọng uy tín nên hợp tác rất vui vẻ, nàng có thể bằng con đường này ma duy trì phát triển cho M&M.

Mở tờ báo tạp chí ra, đầu đề đập vào mắt, tâm Mỹ Mỹ lập tức trở nên trống rỗng.

“Tổng tài tập đoàn Kinh Đế có tình yêu mới, dùng số tiền lớn cho Lisa.”

“Ngày cảng gợi cảm hơn xưa, quả nhiên là có cái gọi tình yêu bên cạnh…….”

Nhìn tấm ảnh Tề Lãng cùng Lisa ôm nhau, hai mắt Mỹ Mỹ bỗng trở nên ướt.

“Theo nhiều nguồn tin tiết lộ, tổng tài Kinh Đế rất sủng ái Lisa, so với tình cũ Mị Tâm trước kia thì còn gửi hoa tặng lễ vật tình yêu… Lisa không chút che dầu tình yêu đối với tổng tài tập đoàn Kinh Đế, nhiều lần công khai tỏ vẻ, chỉ cần anh ấy mở miệng, mọi việc đều do anh ấy làm chủ…. Chim nhỏ nép vào người, ngoan ngoãn phục tùng càng khiến người ta tin rằng Lisa đang yêu rất sâu đậm, không thể tự kiềm chế…”

Hai ngày không xem báo, việc thành công Lisa đã thay thế nàng trở thành chủ đề mới? Hắn thật sự hận nàng thế sao? Ngay cả chọn phụ nữ cũng cố ý chọn kẻ thù của nàng? Trong giới nghệ sĩ ai chẳng biết ân oán của hai người? Cho dù chưa từng chính thức chào hỏi, chưa từng chính thức giao chiến, nhưng luôn ngầm đấu đá chưa từng dừng lại, cho dù nàng không thừa nhận, lại càng không thể phủ nhận, quan hệ giữa hai người vẫn là địch nhân đối lập.,

Có gì tốt chứ, cho dù đã rời khỏi làng giải trí, nàng cũng bị người ta đem ra so sánh. Chẳng lẽ thoát khỏi rồi nàng vẫn không thể yên lặng sống sao?

Cả một ngày, Mỹ Mỹ không hề khơi dậy hứng thú, ngay cả lúc khách hàng tới mua, thái độ của nàng vẫn là dửng dưng, thuận theo tự nhiên, thích thì mua không thì thôi.

Có lẽ ông trời thật sự công bằng, tình trường đã thua, thương thường sẽ thắng, tâm tình nàng không tốt, nhưng buôn bán lại trở nên phi thường tốt, mãi đến sáu giờ khách hàng mới dần dần bớt đi.

Gian hàng náo nhiệt trong nháy mắt trở nên yên tĩnh, Mỹ Mỹ tính dọn dẹp rồi đóng cửa về nhà. Vừa đem bộ quần áo trên người ma- nơ canh xuống, xoay người lại đã Lisa cùng trợ lý ở trong cửa hàng, nhìn nàng, Mỹ Mỹ càng thêm không vui.

“Thật xin lỗi, cửa hàng đã đóng cửa, nếu muốn ngày mai quý khách có thể quay lại..”- Mỹ Mỹ không muốn tiếp Lisa, thẳng thắn tiễn khách. Dù sao nàng cũng là bà chủ, buôn bán là do nàng quyết định.

“Haiz, tôi còn tưởng là ai? Nhìn qua cửa hàng… không thấy chủ nhân đâu, cứ tưởng bị bỏ hoang rồi”- Lisa nhìn Mị Tâm dung nhan động lòng người, nhịn không được liền châm chọc, nhiều năm như vậy lần đầu tiên nàng mới có thể leo lên đầu Mị Tâm, hãn diện đến thế. Nàng làm sao bỏ qua cơ hội tốt thế này chế giễu Mị Tâm?

“Cho dù bị bỏ hoang cũng có thể khiến một người như cô đại giá quan lâm tới… Nếu không phải là tại vì đồ vật ở đây có gì quý giá thì do mắt thẩm mỹ của cô quá kém”- Không biết vì sao mỗi lần nghe Lisa châm chọc Mỹ Mỹ đều nuốt không vào, liền há mồm mắng lại.

“Cô?! Đống quần áo….. thật thấp kém”- Nghe Mỹ Mỹ mắng chửi nhưng không hề xuất ngôn thô tục, Lisa cả bụng đầy cơn tức, tay ném quần áo xuống đất dùng chân đạp lên cho hả giận.

“Cô làm gì vậy”- Nhìn Lisa la om sòm, Mỹ Mỹ không hờn giận chạy tới, cầm lấy đống quần áo vuốt nhẹ.

Bị đẩy ra Lisa đổ về phía bàn, nhìn đống bản thiết kế phát thảo trên bàn, Lisa cầm lên, không chút nghĩ ngợi xé chúng thành từng mảnh.

“Cô đừng quá đáng!”- Nhìn bản thảo thiết kế vất vả lắm mới có được bị Lisa hủy, Mỹ Mỹ tức giận chạy tới đoạt lấy bản vẽ, tát Lisa một bạt tay.

Trợ lý Lisa trơ mắt đứng nhìn mọi việc diễn ra, lại không biết nên ra tay ngăn cản hay ra tay giúp đỡ.

“Cô…. Dám đánh tôi”- Tay ôm lấy bên má bỏng rát, Lisa vẻ mặt kinh hãi, từ nhỏ đến lớn chưa ai dám đánh nàng. Lisa phản ứng lại vung tay tát Mỹ Mỹ, lực đạo khá mạnh đánh ngã Mỹ Mỹ té ngồi xuống đất, bản thiết kế bay lên không trung.

“Dừng tay lại!”- Lisa muốn khom người đánh tiếp thì một âm thanh quát lạnh vang lên khiến người ta sợ hãi. Nàng ngẩng đầu chỉ thấy vẻ mặt Tề Lãng lạnh như băng đứng ngay cửa, trừng mắt nhìn ba người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.