Thiếu Chủ Ma GIới Cường Thế Sủng Ái

Chương 72: Bên ngoài tới một cái người trẻ tuổi áo lam




Cái rét thấu xương, cắt da cắt thịt, như kim châm, thấm vào từng lỗ chân lông của Lâm Ngữ Nguyệt, truyền đến đại não. Giật mình một cái, Lâm Ngữ Nguyệt mở to đôi mắt, giơ tay lên nhưng chẳng thể nhìn thấy năm ngón bời bóng tối bao quanh.

Lâm Ngữ Nguyệt chỉ có thể cảm nhận được bao quanh mình là mặt nước băng giá, dựa vào ý chí nàng giãy giụa trong nước, tránh để bị chìm.

Dường như âm thanh càng ngày càng nhạt, thể lực dần dần cũng không ủng hộ, mặc dù không rõ tình hình trước mắt, nhưng nàng biết việc chính bây giờ là rời khỏi nơi quái quỷ này.

Trong màn đêm từ từ xuất hiện những tia ánh sáng, Lâm Ngữ Nguyệt nhìn về hướng có ánh sáng đó, thấy cách chỗ bản thân đứng khoảng mười chín mét có một lối ra hình tròn, ánh sáng chính là từ đó chiếu đến.

Mượn những ánh sáng yếu ớt đó, Lâm Ngữ Nguyệt khổ cực di chuyển thân thể, sau khi lần dò từng bước, Lầm Ngữ Nguyệt đưa ra kết luận, đây chính là đáy giếng.

Nhưng cũng không có thời gian suy ngẫm rõ tại sao bản thân lại ở đáy giếng, cũng như lúc trước ở trong gian phòng phong vị cổ xưa, những vị quý phi, nha hoàn, cũng không rảnh suy nghĩ.

Lão nương muốn sống!

Nhưng mà thân thể không có điều kiện, dùng toàn bộ sức lực cũng không thoát khỏi mặt nước.

Cái giếng này chính là giếng nước, xung quanh đều là rêu, thành giếng trơn nhẵn không tìm được điểm lực, chân ở dưới nước cũng không có tác dụng gì.

Thân nhiệt dần dần giảm xuống, tư duy cũng bị giá rét làm cho xáo trộn.

Không được, ta không thể chết ở đây. Lâm Ngữ Nguyệt đang mơ mơ hồ hồ bị một tiếng gọi lí trí làm tỉnh.

Ngẩng đầu nhìn một lần nữa, tuy là 19 mét, nhưng trước mắt xem ra cũng chỉ xa như thế mà thôi.

Nhất định có cách.

Nhất định, có cách.

Nhất định....

Tuy não bộ vẫn luôn không ngừng cổ vũ bản thân, nhưng thân thể lại từ từ mất đi động lực, không còn sức lực.

Mặt nước dần dần đi qua vai, rồi cổ, đến cằm, mũi và qua mắt.

"hai hai hai..." (tiếng ho sặc nước)

Có lẽ là do khát vọng sống, Lâm Ngữ Nguyệt giãy giụa để phần mặt không bị chìm trong nước nổi lên, ra sức hít thở.

"Nguyệt phi nương nương?"

Vừa nghe bên trên có tiếng người, Lâm Ngữ Nguyệt liền dùng hết khí lực kêu lên hai tiếng " Cứu mạng".

Người bên trên vừa nghe thấy, ngẩn ra mất vài giây, liền hướng xuống dưới vui mừng nói: " Nô tài sẽ cứu Nguyệt phi nương nương lên."

Cuối cùng cũng có hy vọng, Lâm Ngữ Nguyệt thấy có sợi dây thừng được đưa xuống, khóe miệng nở ra một nụ cười.

Ngón tay đã không còn cảm giác, gần như không thể động đậy, đưa lên miệng hà hơi mấy phát, mới ấm lên được một chút.

Ngón tay run lẩy bẩy, dùng không ít sức mới có thể quấn dây thừng quanh eo, thắt một nút thật chặt. Cảm giác bản thân dần dần ra khỏi mặt nước, cuối cùng thoát khỏi miệng giếng.

Y phục ẩm ướt bám chặt lấy cơ thể, màn đêm gió lạnh thổi qua, mặc dù không lạnh bằng trong giếng nhưng Lâm Ngữ Nguyệt vẫn không kìm được run một cái.

" nương nương, người sao rồi?" người nói là một nam tử, nhưng giọng lại rất âm nhu, cảm giác như giọng nữ tử.

Nhìn ánh mắt hoài nghi của Lâm Ngữ Nguyệt, đối phương vội vàng giải thích: "nương nương, nô tài là Tiểu Bích gọi đến."

" Tiểu Bích?" cái tên này sao mà quen thế, không phải là một trong những nữ tử trong phòng cổ đại đó chứ.

Chẳng nhẽ trước đó không phải là nằm mơ, thật sự đã xảy ra sao?

" Nương nương, nô tài Tiểu La Tử, đây không phải là nơi để nói chuyện, chi bằng nô tài đưa nương nương hồi cung." Nói xong, Tiểu La Tử liền phủ chiếc áo khoác lên Lâm Ngữ Nguyệt.

Lâm Ngữ Nguyệt đột nhiên cảm thấy ấm lên không ít, xem ra tình hình trước mắt có chút phức tạp, sức khỏe của bản thân cũng không mấy lạc quan, không bằng đi theo hắn, đi một bước tính một bước.

Bởi vì vết thương cũ trên hông, giá rét, lại thêm thể lực cạn kiệt, Lâm Ngữ Nguyệt đến đứng cũng là một vấn đề. Cuối cùng cả người dựa vào Tiểu La Tử mới đến được căn phòng ấm áp, cũng may không xa. Trên đường đi, nàng cảm giác Tiểu La Tử này bước chân liêu xiêu liêu xiêu, chỉ sợ bản thân lại bị thương lần hai.

Một lần nữa nghiêm túc đánh giá căn phòng này, cũng không có chút gì sa hoa, đơn giản, đồ đạc không nhiều không ít, hầu như đều là vật cần dùng.

" Việc Tiểu Bích dặn dò,Tiểu La Tử đã làm xong, nương nương, nô tài cáo lui." Tiểu La Tử quỳ thỉnh an xong chuẩn bị rời đi.

Lâm Ngữ Nguyệt gọi hắn: " Khoan đã, Tiểu Bích đang ở đâu?"

" Đúng rồi, đây là thuốc trị thương Tiểu Bích đưa nô tài." Tiểu La Tử từ tay áo lấy ra một cái lọ để trên bàn, " nô tài không biết Tiểu Bích đi đâu, hôm nay vốn là sinh thần Tiểu Bích, nô tài định đến đây chúc mừng muội ấy, cuối cùng trong phòng muội ấy, phát hiện một tờ giấy và một lọ thuốc trị thương."

" tờ giấy?"

" nương nương, trên tờ giấy ấy chỉ là việc Tiểu Bích dặn dò nô tài, nô tài đã thiêu hủy rồi, dẫu sao trong cung nên cẩn thận từng chút một, nương nương bảo trọng."

Nghe tiếng đóng cửa, Lâm Ngữ Nguyệt cởi bỏ y phục thấm ướt, xử lý vết thương.

Những lúc bị kinh hãi tốt hơn hết là bình tĩnh tiếp nhận.

Nhớ lại lúc "ông chủ" ngồi ghế sau theo quán tính đụng phải chỗ tựa lưng, vụn vỡ thủy tinh trong miệng va chạm, đau đến mức không mở nổi miệng. Sau đó là một loạt các âm thanh vang lên, tiếng va chạm, tiếng la hét, tiếng nổ.

Ở trước gương sắp xếp lại suy nghĩ từ đầu, vậy có nghĩa là Cầu Vồng vốn đã chết rồi, còn bây giờ ta là Lâm Ngữ Nguyệt.

Rốt cuốc ai mà độc ác thế ném Lâm Ngũ Nguyệt xuống giếng, nhìn là biết muốn nàng chết, hơn nữa còn âm thầm chết không một tiếng động.

Còn nữa " Cẩu nô tài, tha cho nàng ta, ai tha cho con ta, nó cũng là cốt nhục của hoàng thượng mà..." Nữ tử kia nói câu này ý không phải là Lâm Ngữ Nguyệt hại chết con của nàng ta sao.

Nếu đã chịu phạt trượng, tại sao còn ném xuống giếng.

Lâm Ngữ Nguyệt lắc lắc đầu, bỏ đi, đợi vết thương lành lại rồi nói tiếp.

Nghĩ đến đây liền thổi tắt đèn dầu, nằm trên giường.

Lại nói lọ thuốc trị thương của Tiểu La Tử cũng thật tốt, tốt hơn nhiều mấy lọ thuốc ở hiện đại, không hổ danh là cổ đại.

Có điều cái giường này không có đệm Simmons, thật không quen chút nào, ngủ rất đau xương.

Nếu ông trời đã để ta sống lần thứ hai, vậy ta Cầu Vồng, không ta Lâm Ngữ Nguyệt nhất định sẽ trân trọng thật tốt.

Cổ đại có cái gì chơi vui? ăn ngon?

Không đúng, nên học khinh công đặc thù thời cổ đại, ở trong phòng bay qua bay lại.

Nghĩ đến là hưng phấn, vì để có thể đi vào giấc ngủ, cuối cùng Lâm Ngữ Nguyệt hung hăng tự tát mình một cái, thúc ép mình đi ngủ.

"pa" một tiếng, vang lên khắp phòng, vọng lại vài tiếng.

Khuôn mặt xanh xao đột nhiên nóng dát hừng hực, tràn đầy sắc huyết.

Bây giờ thì hay rồi, hông đau đến mặt cũng đau. Làm sao ngủ giờ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.