Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 25




Dù sao hai người cũng đều là người trưởng thành rồi, tựa vào nhau cùng ngốc tại dưới một chiếc xe vẫn là có chút chật chội. Hạ Lăng căn bản không phát hiện ra bản thân bị lộ ra bên ngoài một nửa người. Tang thi triều rất nhanh liền lao tới đây. Tô Vũ cũng thấy được nửa người của Hạ Lăng lộ ra bên ngoài gầm xe, căn bản không nghĩ nhiều, trực tiếp ôm lấy Hạ Lăng, kéo hắn vào trong ***g ngực của mình.

Hạ Lăng còn chưa kịp phản ứng lại, Tô Vũ đã đem hắn đặt trong ***g ngực, hai tay gắt gao ôm lấy thân thể của Hạ Lăng, lập tức không gian liền rộng ra rất nhiều. Hạ Lăng vừa mới chuẩn bị muốn đẩy Tô Vũ ra, chỉ thấy Tô Vũ đem đầu tựa vào chỗ bả vai của hắn, môi mỏng khẽ mở, “Hư, chúng nó tới đây.”

Hạ Lăng cũng không phản kháng, bởi vì hắn nhìn thấy một đôi chân hư thối từ bên ngoài xe đi tới, tiếp theo càng thêm nhiều tang thi hơn tạo thành đàn di động qua đây. Tất cả đều là nhân loại đã chết, cho nên các chỗ đốt ngón tay đều đã cứng đờ, động tác căn bản không nhanh được, tốc độ di động cũng là thập phần chậm rãi. Không biết vì cái gì, Hạ Lăng chung quy cảm thấy được Tô Vũ là cố ý vô tình ghé ở lỗ tai của hắn thổi khí, khiến cho vẻ mặt của hắn trở nên đỏ bừng.

Qua thật lâu, chờ cho thanh âm của tang thi bên ngoài biến mất, Tô Vũ mới buông tay đang ôm Hạ Lăng ra. Y nhìn thấy Hạ Lăng bị bản thân làm cho đỏ bừng mặt, bộ dáng làm bộ như không biết, thân thủ đặt ở trên trán của hắn, “Không có sốt a, như thế nào mặt lại đỏ vậy?”

Còn không phải bị anh làm cho, hỗn đản Hạ Lăng không biết, hắn bộ dáng kia giống như là muốn tạc mao nhưng lại không dám, ở trong mắt Tô Vũ là cỡ nào đáng yêu. Tô Vũ nhịn không được xoa xoa trên đầu của Hạ Lăng, “Đi thôi, chúng ta phải tiếp tục đi tiếp. Nói xong dẫn đầu đi ra khỏi gầm xe, đưa tay phải của chính mình tới trước mặt của Hạ Lăng, vẻ mặt ôn nhu cười, “Còn không định đi sao?”

Hạ Lăng trong tính toán của Tô Vũ, tức giận mà đem tay đặt ở trên tay của Tô Vũ. Tay bị Tô Vũ dắt đi rõ ràng có thể cảm nhận được một loại ấm áp tới từ trên thân thể của Tô Vũ. Mặt của Hạ Lăng lại càng thêm đỏ bừng, cực kỳ ngượng ngùng từ dưới xe đi ra.

[Mục tiêu công lược Tô Vũ đối với Player độ hảo cảm + 5, trước mắt độ hảo cảm là 85.]

Hạ Lăng lại trong lúc vô ý tăng thêm được độ hảo cảm: …….

Sớm biết rằng ở mạt thế độ hảo cảm dễ dàng xoát như vậy, hắn trước kia sẽ không tặng điểm tâm trưa cho Tô Vũ Thế kia mệt biết bao nhiêu a Hiện tại ở dưới xe lăn một vòng đã có thể xoát độ hảo cảm, quả thực chọc hắn rơi lệ.

[Player xác định sự việc chỉ là lăn một vòng đơn giản như vậy sao? *dấu ngoặc cười*]

(╯‵□′╯︵┻━┻ Mày cái đồ hãm hại này, không nói lời nào thì không được a Con người gặp khó khăn không cần phải quá tách bạch mọi chuyện, mày có hiểu không Gặp khó khăn không cần phải quá tách bạch mọi chuyện, mày hiểu không Không tách bạch mọi chuyện, hiểu không Tách bạch mọi chuyện, hiểu không Hiểu không Không

[Ha ha, Player thật sự là trứng ngốc.]

Hạ Lăng tự mình mang theo tiếng lòng: …. Đừng để ý tới tao, tao muốn yên lặng một mình một chút.

Đi qua đoàn xe, Hạ Lăng từ trong không gian lấy ra Land Rover, hai người ngồi trên xe, tiếp tục chạy nhanh về phương hướng mục tiêu. Trên đường thật sự bình ổn, phỏng chừng bởi vì cách căn cứ người sống sót không xa, tang thi xung quanh cũng bị thanh tẩy một lần, cho nên mới chỉ còn lại vài con linh tinh. Cũng có thể là bởi vì mạt thế mới qua một tuần, đại bộ phận người sống sót còn chưa có biến thành tang thi.

Tóm lại hai người dùng một ngày thời gian liên tục đã tới được căn cứ. Căn cứ không tính là quá nhỏ, cũng không thể tính là rất lớn, nhiều nhất chỉ là cỡ trung. Hai người trông coi giơ hai chiếc súng máy lên, thấy Tô Vũ mở ra Land Rover đều cả kinh, vội vàng cản Tô Vũ lại. Tô Vũ cùng giải thích lần này tới là muốn đầu nhập vào căn cứ, y làm bộ bản thân là người thường, trước cùng Hạ Lăng thăm dò tình huống.

Hiện tại dị năng giả coi như là số ít, rất nhiều người cũng chưa có thức tỉnh, bởi vậy người trông coi cũng không có bởi vì Tô Vũ cùng Hạ Lăng là người thường liền cấp sắc mặt cho bọn hắn. Tối thiểu nhìn tại đây một chút, có thể thấy được căn cứ này vẫn tương đối tốt. Tiến vào căn cứ có yêu cầu là nộp lên một cân gạo. Hạ Lăng ở trước mạt thế cũng thu thập trên vài chục cân gạo, cho nên làm bộ lên trên xe lấy ra hai cân gạo đưa cho người trông coi, sau đó mới thuận lợi đi vào căn cứ.

Thời điểm vừa mới tiến nhập căn cứ, Hạ Lăng đã bị trường hợp người bên đường gây gổ tranh đoạt đồ vật này nọ khiến cho chấn động phải dừng lại. Hai nam nhân cùng một nữ nhân đang đứng ở trước một quầy hàng nhỏ. Nữ nhân hai tay ôm ngực, vẻ mặt vui vẻ xem kịch nhìn quầy hàng bị đập bể thành một đống hỗn độn, “Tao khuyên mày vẫn là nên đem nước hoa giao ra đây đi, mày có lưu lại trên người cũng vô dụng, còn không bằng đưa cho tao.”

Chủ quầy hàng là một nam nhân ước chừng chỉ có hơn ba mươi tuổi, anh ta bị đánh quỳ rạp trên mặt đất, trên mặt đều là máu, nghe được thanh âm của nữ nhân, hung hăng chửi nữ nhân một ngụm, “Chết cũng không đem đồ vật này giao cho các người.” Nữ nhân ngay ngắn khuôn mặt trở nên vặn vẹo, đối với hai nam nhân đứng một bên nói, “Buộc hắn ta lấy ra.”

Hai nam nhân nghe vậy nhíu nhíu mày, rõ ràng bộ dáng không muốn quản, nhưng mà ngại nguyên nhân gì đó, bọn họ vẫn là đi tới trước từng bước. Nam nhân bên trái trên tay bùng cháy một ngọn lửa hình cầu, hắn ta đem ngọn lửa để sát vào bên cạnh khuôn mặt của chủ quầy hàng. Lại một lần nữa bị bỏng, ngay cả một người có ý chí kiên cường như thế nào, cũng chịu không được tra tấn phi nhân như vậy. Nữ nhân cao ngạo nâng khuôn mặt trang điểm dày đặc của mình lên, vẻ mặt ghét bỏ nói, “Tao khuyên mày thức thời một chút, bằng không chào hỏi mày sẽ chỉ có sự chịu đựng đau khổ.”

Hạ Lăng có chút nhìn không nổi, xung quanh một đống người xem kịch, một chút ý tứ muốn đi lên hỗ trợ cũng không có, hắn bắt được một người liền hỏi, “Đây là có chuyện gì?” Ngượi nọ nhìn Hạ Lăng có chút lạ mắt, vốn tức giận vì bị nắm cổ áo cũng bình ổn lại một chút: “Cậu đại khái là mới tới đi? Cái nữ nhân kia, là tình nhân của người cầm quyền căn cứ chúng ta. Không có dị năng, ỷ vào bản thân có kĩ xảo trên giường tốt, được sủng ái liền đi xung quanh tranh đoạt đồ vật này nọ. Hai người nam nhân khác có dị năng là trợ thủ đắc lực bên người người cầm quyền, nghe nói hai người đều là dị năng giả cấp hai trung kỳ đó, ngoan ngoãn, này ai dám chọc tới?”

Nguyên lai là ỷ thế hiếp người, Tô Vũ nhìn Hạ Lăng, nghĩ tới hắn muốn trợ giúp người đàn ông chủ quầy hàng kia, ghé vào lỗ tai hắn nói, “Loại chuyện này chúng ta vẫn là đừng động vào. Mạt thế vốn là như vậy, cậu ở trước mặt người ta ra mặt, cừu hận sẽ đều hướng về phía trên người cậu.”

Hạ Lăng cũng hiểu được việc này, hắn cũng không có suy nghĩ ý tứ muốn quản, nhưng mà nhìn thấy tâm tình chính là khó chịu. Rõ ràng trước mạt thế những người đó còn có thể bình tĩnh hòa nhã nói chuyện trao đổi giá, hiện tại liền biến thành cướp công khai, ỷ vào bản thân mình so với người bình thường năng lực lớn hơn, liền nơi nơi chốn chốn ức hiếp người thường. Chờ bọn hắn đánh hạ căn cứ, nhất định phải hảo hảo cải tạo một phen, loại chuyện này không thể lại xảy ra.

Nhìn thấy người đàn ông chủ quầy hàng không chịu nổi tra tấn mà tự sát, nữ nhân dùng giày cao gót mười phân của nàng hung hăng giẫm lên trên thi thể của người đàn ông chủ quầy hàng. Cảm thấy chưa hết giận, lại tăng thêm lực đạo, gót giày trực tiếp xuyên qua đầu của người đàn ông chủ quầy hàng kia. Cô ta lúc này mới từ trong quầy hàng lấy ra một lọ nước hoa còn có chưa tới một nửa, nghênh ngang mà đi. Xung quanh người xem kịch vui hiện tại cũng tức giận bất bình, dựa vào cái gì mà những người có dị năng có thể lăng nhục người thường?

Tô Vũ nhìn thấy trạng thái của Hạ Lăng không tốt, vươn tay ôm lấy bả vai của Hạ Lăng, nhẹ giọng an ủi nói, “Chúng ta sớm một chút đánh hạ nơi này, hảo hảo cải tạo một phen, coi như là phụ trách đối với bọn họ. Nếu để tôi cầm quyền, tôi nhất định sẽ không để cho loại chuyện này phát sinh.”

Hạ Lăng tự nhiên tin tưởng Tô Vũ, điều chỉnh tốt tâm trạng rồi mới hướng Tô Vũ lộ ra một nụ cười có chút miễn cưỡng, “Đi thôi, chúng ta trước tiên tìm địa phương có thể ở đã rồi nói sau.” Căn cứ này tiền thuê nhà cực cao, ở một tuần sẽ mất mấy chục cân gạo. Hạ Lăng cũng không muốn vì ở lại vài ngày như vậy mà đem bản thân khiến cho chết đói. Hai người thương lượng một hồi rồi mới quyết định đi tới bên cạnh tường thành dựng một cái lều trại, trước cứ như vậy qua vài ngày rồi nói sau.

May mắn trước mạt thế Hạ Lăng mua vài chiếc lều trại, hiện tại vừa lúc cần dùng tới, bằng không lại phải mua ở trong căn cứ này, tiêu phí lương thực của hắn. Cho dù lương thực của hắn ăn xong có thể cùng hệ thống đổi thêm, nhưng mà hệ thống thích hãm hại thật sự sẽ tốt vậy sao Hắn cũng không nguyện ý để xảy ra loại chuyện đem tích phân có thể làm cho mình sống lại này đổi lấy đồ ăn, sau đó lại dùng đồ ăn để đổi lấy nơi ở có phòng cấp bậc cao.

Hai người sau khi dựng tốt lều trại thì ở trong trại ăn bữa tối. Bởi vì đại đa số người sống sót đều không có nhiều lương thực lắm, cho nên đều cùng Tô Vũ cùng Hạ Lăng giống nhau, dựng lều trại ở tại bên cạnh tường thành. Bất quá việc này không gây trở ngại cho Tô Vũ cùng Hạ Lăng tìm hiểu tin tức. Vài người đối với căn cứ có hiểu biết nhìn thấy đồ ăn mà Tô Vũ cùng Hạ Lăng cho bọn họ, bọn họ cũng bắt đầu tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn.

(tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn: biết gì nói nấy, nói hết không giữ lại

Trong căn cứ người sống này chỉ có mười dị năng giả, hai người là dị năng giả hệ hỏa, ba dị năng giả hệ thủy, bốn dị năng giả hệ thổ cùng một dị năng giả hệ mộc. Đại đa số đều là dị năng giả cấp một, cấp hai cũng chỉ có ba người. Trong đó có hai người Tô Vũ cùng Hạ Lăng đã thấy qua hôm nay ở trên chợ, còn người còn lại kia chính là người cầm quyền của căn cứ —– Vương Hổ.

Vương Hổ người nọ là một kẻ tới từ nông thôn, gã ngu ngốc ở trong thành làm việc, rất ít người có thể cùng gã làm bằng hữu. Cho dù là có thiên phú làm việc lại như thế nào? Gã còn không phải lưu lạc tới mức không còn chỗ để xoay sở sao. Mạt thế tới, gã liền chiếm đoạt một cái thành, hơn nữa còn đem thành giả trang thành căn cứ người sống sót. Sau đó gã lại thức tỉnh dị năng, cảm thấy bản thân là một người siêu việt. Gã đem bản thân trở thành siêu nhân đứng ở vị trí cao nhất, cảm thấy những người thường còn sống đều là kẻ không có tác dụng gì.

Hơn nữa mạt thế tới, loại thịt có thể ăn ít lại càng thêm ít, gã mới có thể hạ nhẫn tâm giết người để ăn thịt. Điểm này ở trong căn cứ cũng bị đại đa số người hiểu rõ tình hình chán ghét. Nhưng mà ngại năng lực của Vương Hổ bày ra ở đó, cũng không dám phản kháng.

Mà tình nhân của Vương Hổ, cũng chính là nữ nhân vênh váo tự đắc ỷ thế hiếp người kia, kêu là Vân Tinh Tinh, vốn là con gái của Chủ tịch Tập đoàn Vân thị. Mạt thế tới, Tập đoàn Vân thị có tiền cũng chẳng có tác dụng. Vân Tinh Tinh vốn lớn lên có khuôn mặt dễ nhìn, dáng người lại không tồi, ở trước mạt thế rất là nổi tiếng, người trước tiến tới cầu hôn không ít, nhưng mà đều bị Vân Tinh Tinh cự tuyệt. Hiện tại khen ngược, vì mạng sống đi làm tình nhân một kẻ nông dân, thật sự là mạt thế tới hết thảy đều có thể thay đổi. Có tiền đều là lão đại những lời này đã không còn thích hợp. Mạt thế tới là dựa vào thực lực để nói chuyện.

Bất quá Vương Hổ người này tuy rằng là dị năng giả cấp hai, nhưng mà là dựa vào hấp thu tinh hạch để đi lên, một chút kinh nghiệm thực chiến cũng không có, sống coi khinh để cho người ta tặng kinh nghiệm tới. Đối với người như thế, cho dù là dị năng giả có năng lực cùng chính mình không kém hơn là bao nhiêu, Hạ Lăng cũng hiểu được bản thân có thể thực nhẹ nhàng mà áp chế đối phương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.