Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 11




Vương Trạch Vinh vỗ vỗ vai Ma Nhân Lễ rồi nói:

- Đồng chí Ma Nhân Lễ, tôi tin dưới sự lãnh đạo của anh thì xã Cảnh Mục Thương sẽ tốt lên nhiều.

Vương Trạch Vinh lần này muốn điều tra cuộc sống quần chúng các khu nghèo. Hắn muốn thấy cả thực tế, xem còn bao nơi khó khăn như vậy. Sau khi nói xong, hắn liền rời đi và đến nơi khác.

Nhìn Vương Trạch Vinh rời đi, Ma Nhân Lễ véo mình một cái thật mạnh, y cảm thấy mình như đang nằm mơ.

Không chỉ là y, ngay cả Hà Bân cũng như vậy cả. Nhìn Vương Trạch Vinh rời đi, y cũng thấy mình như nằm mơ, một lúc sau mới nói:

- Chủ tịch Ma, đây là Bí thư tỉnh ủy sao?

Ma Nhân Lễ cũng lấy lại tỉnh táo mà cười nói:

- Đúng thế.

- Chủ tịch Ma, tôi phải nhờ anh rồi.

Hà Bân cười nói. Y nhìn ra Vương Trạch Vinh rất coi trọng vị Chủ tịch Ma này.

Vỗ vỗ vai Hà Bân, tâm trạng Ma Nhân Lễ rất vui. Y thầm nghĩ lần này nếu không mời Hà Bân đến xã Cảnh Mục Thương, đúng là không có cơ hội tiếp xúc với Bí thư Vương.

- Chủ tịch Ma, ngài đến xã Cảnh Mục Thương sao? Huyện gọi tới bảo ngài và Bí thư Ôn lên huyện. Không gọi được cho ngài nên Bí thư Ôn đã đi.

Chánh văn phòng xã thấy Ma Nhân Lễ về đến văn phòng liền lập tức đi vào nói. Y thông qua một vài con đường biết Ma Nhân Lễ không thể trụ lại ở xã Cảnh Mục Thương, nên đã sớm dựa vào Ôn Như Bình. Y mặc dù vẫn tỏ vẻ cung kính với Ma Nhân Lễ, nhưng trong lòng lại không coi trọng. Bây giờ y nghĩ Huyện ủy tìm Ma Nhân Lễ có việc mà không được, còn không biết Ma Nhân Lễ lên Huyện ủy sẽ bị phê bình như thế nào.

Ma Nhân Lễ liền gọi cho Ôn Như Bình rồi nói:

- Bí thư Ôn, huyện có chuyện gì?

Ôn Như Bình rất khó chịu nói:

- Anh làm gì mà không gọi được vậy?

- xã Cảnh Mục Thương không có sóng điện thoại.

- Mau lên Huyện ủy, chiều nay Huyện ủy sẽ triệu tập đại hội toàn huyện.

Ma Nhân Lễ liền lập tức nói sẽ lên. Y biết nhất định là tin Bí thư tỉnh ủy Vương đến, đây là Huyện ủy muốn nghênh đón.

Có thể vào quan trường thì Ma Nhân Lễ cũng có quan hệ của mình. Thường vụ huyện ủy, Phó chủ tịch huyện Ngụy Quý Tài từng là giáo viên của y hồi học cấp ba, không có Ngụy Quý Tài thì Ma Nhân Lễ không thể làm Chủ tịch xã Cảnh Mục Thương.

Nghĩ đây là việc lớn, Ma Nhân Lễ nghĩ nhất định phải nói với Ngụy Quý Tài.

Ma Nhân Lễ rất nhanh lên đến Huyện ủy, sau đó đến văn phòng của Phó chủ tịch huyện Ngụy Quý Tài.

Ma Nhân Lễ vừa vào cửa, Ngụy Quý Tài đã nói:

- Nhân Lễ, cậu làm gì vậy hả, gọi không được, thông báo không được. Bí thư đang rất giận đó.

Y lắc đầu nói nói tiếp;

- Nhân Lễ, tình hình xã Cảnh Mục Thương rất đặc biệt, bao người nhìn chằm chằm vào vị trí của cậu, áp lực của tôi bây giờ rất lớn.

Ngụy Quý Tài không có mấy người ở các xã, càng ít người làm được chủ tịch xã như Ma Nhân Lễ, nên y rất chú ý tình hình của Ma Nhân Lễ.

Ma Nhân Lễ đương nhiên biết tình hình. Ngụy Quý Tài vì để mình làm chủ tịch xã mà phải cố gắng rất nhiều, bây giờ xem ra đã quá sức.

- Thầy, thật sự làm thầy quan tâm.

Ma Nhân Lễ cảm động nói.

- Bỏ đi, đến đâu công tác cũng như nhau. Lần này Huyện ủy đã quyết tâm điều chỉnh cậu, tôi sẽ cố gắng tranh thủ đưa cậu đến chỗ khác làm Chủ tịch.

Sau khi gặp Vương Trạch Vinh, Ma Nhân Lễ rất tự tin. Nhất là Vương Trạch Vinh còn cho hắn số điện thoại, hắn biết Bí thư tỉnh ủy Vương hy vọng mình ở lại xã Cảnh Mục Thương công tác.

- Những người ở huyện chẳng lẽ không muốn quần chúng thoát nghèo sao?

Ma Nhân Lễ nói.

Ngụy Quý Tài cười nói:

- Cậu có năng lực công tác nhưng các phương diện khác phải chú ý nhiều.

Ma Nhân Lễ biết tình hình của mình nên có chút xấu hổ nói:

- Dù sao cũng còn thầy mà.

- Nói việc chính đi. Huyện ủy nhận được tin nói Bí thư tỉnh ủy Vương sẽ đến xã Cảnh Mục Thương. Đương nhiên đây cũng có thể đến xã khác, chẳng qua khả năng đến xã Cảnh Mục Thương cao hơn. Chiều nay tất cả các xã, thị trấn đều được gọi tới vì công việc này. Đến lúc đó cậu phải phối hợp tốt với Ôn Như Bình. Đây là việc lớn, tuyệt đối không được xảy ra chuyện.

Ngụy Quý Tài nghiêm túc nói.

Bí thư tỉnh ủy Vương đến là việc lớn đối với toàn thành phố. Sau khi nhận được tin, Huyện ủy trở nên náo nhiệt. Sáng nay đã triệu tập Hội nghị thường vụ nói ai mà để xảy ra chuyện sẽ cách chức người đó.

Ma Nhân Lễ nghiêm túc nói:

- Thầy, em có việc muốn báo cáo.

Ồ.

Ngụy Quý Tài có chút khó hiểu nhìn Ma Nhân Lễ rồi nói:

- Tôi biết cậu có ý kiến với cách làm của Ôn Như Bình, nhưng có nhiều việc chỉ có thể để ở trong lòng.

Ma Nhân Lễ biết ý của Ngụy Quý Tài nên vội vàng nói:

- Thầy, chuyện này rất quan trọng, có thể làm một loạt người trong huyện ngã xuống.

Ngụy Quý Tài có chút khó hiểu nhìn Ma Nhân Lễ:

- Cậu nghe thấy tin gì?

Trong quan trường thì sợ nhất là nghe thấy tin tức. Tin có thể tốt hoặc xấu, chỉ cần vừa truyền ra thì có thể có người đen đủi. Ngụy Quý Tài là Phó chủ tịch huyện nên hiểu rõ nhiều việc hơn Ma Nhân Lễ. Nghe thấy thế, y nghĩ Ma Nhân Lễ biết chút tin gì nên rất chú ý.

- Là như thế này, hôm nay em mời Hà Bân đến xã Cảnh Mục Thương khảo sát thực địa, không ngờ gặp một người ở đó.

Nghe Ma Nhân Lễ nói đến xã Cảnh Mục Thương, Ngụy Quý Tài thở dài nói:

- Làm khó cậu, nơi nghèo nhất huyện là ở đó. Chúng ta có một số đồng chí vì lợi ích trước mắt mà không quan tâm đến quần chúng nhân dân. Tôi đang tranh thủ tài chính để tiến hành phương án của cậu.

Nói lời này mà tâm trạng Ngụy Quý Tài cũng rất không tốt. Y cũng biết vì công trình mặt mũi mà huyện đã dùng tới tiền trợ cấp. Nhưng y cũng biết mình là người phái thiểu số, bảo vệ mình còn khó khăn nữa là lo việc khác.

- Cậu nói gặp một người không ngờ là ai?

Ngụy Quý Tài đột nhiên phát hiện trong lời của Ma Nhân Lễ có một nội dung rất quan trọng.

Ma Nhân Lễ cười khổ một tiếng rồi nói:

- Thầy, lần này huyện có lẽ nhiều người gặp chuyện. Bí thư tỉnh ủy Vương không ngờ đến xã Cảnh Mục Thương.

Hả.

Bây giờ Ngụy Quý Tài rất giật mình, y đúng là bị tin này của Ma Nhân Lễ làm cho chấn động.

Ngụy Quý Tài vội vàng hỏi:

- Cậu thấy rõ chứ? Vừa có tin Bí thư Vương sẽ tới, sao cậu lại gặp Bí thư Vương ở xã Cảnh Mục Thương?

Việc này Ngụy Quý Tài không dám tin. Vương Trạch Vinh là Bí thư tỉnh ủy, sao lại lặng lẽ đến xã Cảnh Mục Thương như vậy? Việc này không chỉ Ngụy Quý Tài không tin, thành phố cũng không tin. Đúng là vì không tin Vương Trạch Vinh có thể leo núi lâu như vậy, cho nên có nhiều điểm cả thành phố, huyện đều không chú trọng. Mặc dù không tin nhưng Ngụy Quý Tài biết Ma Nhân Lễ không bao giờ nói dối mình. Y vội vàng phân tích tình hình và cảm thấy nếu đúng như Ma Nhân Lễ nói thì không chỉ huyện mà thành phố cũng xảy ra chuyện.

Ma Nhân Lễ liền kể lại toàn bộ tình hình.

Ngụy Quý Tài chăm chú lắng nghe, sau đó còn bật máy tính lên và vào mạng.

Nghe xong Ma Nhân Lễ nói, Ngụy Quý Tài bảo Ma Nhân Lễ lên mạng và chỉ vào một bức ảnh của Vương Trạch Vinh rồi nói:

- Cậu nhìn xem có phải thật sự là Bí thư Vương không?

Ma Nhân Lễ đi tới nhìn rồi chỉ vào Phan Bằng Trình cầm cặp đứng sau Vương Trạch Vinh mà nói:

- Có cả người này.

Ngụy Quý Tài nhìn Vương Trạch Vinh, lại nhìn Phan Bằng Trình, y coi như đã xác định Bí thư tỉnh ủy Vương đã thầm tới xã Cảnh Mục Thương.

Đây không phải là tin tức bình thường.

Nhìn Ma Nhân Lễ đứng trước mặt mình, Ngụy Quý Tài đúng là ghen ghét y. Dù như thế nào cũng không ngờ Ma Nhân Lễ lại gặp chuyện này, Bí thư Vương còn cho Ma Nhân Lễ số điện thoại.

Ngụy Quý Tài đương nhiên hiểu rõ sự quan trọng của số điện thoại kia. Điều này nói rõ Ma Nhân Lễ thích là có thể gọi cho Bí thư tỉnh ủy, việc này đừng nói là huyện mà cả thành phố cũng không mấy người có thể.

- Thầy, Bí thư Vương rất không hài lòng với việc tham ô tiền trợ cấp để xây dựng trụ sở Chính quyền xã.

Ma Nhân Lễ nói.

Việc này Ngụy Quý Tài cũng đã nghe ra. Nghĩ đến Huyện ủy làm công trình mặt mũi, Ngụy Quý Tài nghĩ nhiều hơn Ma Nhân Lễ. Ngụy Quý Tài biết đây là cơ hội của mình.

- Nhân Lễ, phải tăng cường báo cáo với Bí thư Vương, phải báo cáo rõ tình hình thực tế của huyện với Bí thư Vương.

Ngụy Quý Tài nhìn Ma Nhân Lễ, y biết có Vương Trạch Vinh ủng hộ thì Ma Nhân Lễ sẽ lên chiếc xe cao tốc. Chỉ cần không có bất ngờ xảy ra thì Ma Nhân Lễ phát triển rất nhanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.