Thiết Thư Trúc Kiếm

Chương 1: Tiết tử




Vốn là một người thuộc nhóm đại đạo Bá châu luôn muốn làm phản giết hoàng đế, nay Hồng nương tử lại công khai vào ở trong biệt viện của Hoa gia, đang là hành cung (chốn cư ngụ tạm) của Hoàng đế, lại còn được đãi ngộ long trọng. Chuyện lạ trên đời cũng chỉ đến thế mà thôi.

Tuy nhiên bên trong cái biệt viện được bao vây bởi đám thị vệ ngoài ba lớp trong ba lớp, gió mưa không lọt này, chỉ một ít người tâm phúc của Dương Lăng như nhóm Ngũ Hán Siêu, Lưu Đại Bổng Chùy là biết rõ nhân thân thực sự của nàng. Còn những cao thủ đại nội khác chỉ biết Thôi Oanh Nhi được Dương Lăng thỉnh đến để chữa trị cho cô gái rất được Hoàng thượng xem trọng; cho nên bọn họ cũng rất tôn kính nàng.

Hai vị thần y đất Đại Đồng vừa nghe nói Dương đại nhân lại mời về một vị lương y liền lập tức sửng cồ như gà chọi. Cả hai đang chuẩn bị ba hoa xích thố một hồi giống như lúc gặp Mã đại thần y để khiến nàng phải chán nản thất vọng bỏ đi, nhưng vừa nghe nàng dùng khí công để trị bệnh, lập tức cơn thịnh nộ liền tiêu tan.

Thứ nhất là vì bọn họ không hiểu thuật này. Thứ hai thuật khí công cũng không thể xem là thuộc nghề y, cho dù nàng chữa khỏi bệnh được đi nữa thì cũng không phải y thuật của bọn họ tệ lậu. Thứ ba là … bọn họ không có cơ hội khiêu chiến vị Thôi cô nương nọ vì Dương Lăng đã giao cho bọn họ điều trị một bệnh nhân bị thương khắp người, toàn thân đã bốc mùi kinh tởm.

Hắc Diêu tử chỉ bị thương do đao kiếm, lâu ngày không chữa trị nên đã thối rữa vào gân mạch, hơn nữa lúc trước gã bị chảy máu quá nhiều nên suy nhược gần chết. Ở chỗ Mã đại tiên, gã đã được cứu chữa qua, đã có chuyển biến tốt hơn, nay lại được hai vị danh y ra tay diệu thủ đương nhiên mau hết bệnh. Huống chi chữa trị loại bệnh này cũng không cần phải tốn công tra tìm nguyên nhân căn bệnh.

Đương nhiên kè bên Hoàng đế bao giờ cũng là một số lượng lớn thuốc men loại tốt để dùng. Trước hết hai vị thần y cạo bỏ thứ thuốc bột trộn lẫn tàng hương của Mã thần y ra rồi lóc bỏ những chỗ thịt thối. Đến khi máu bầm chảy ra hết, bắt đầu thấy máu tươi, hai vị mới đem thuốc cầm máu mọc da đã được giả nhão như bùn đắp lên, băng lại bằng băng vải trắng tinh. Chỉ trong chốc lát Hắc Diêu tử đã trở thành một “xác ướp” thơm ngào ngạt.

Hai vị thần y lại kê thêm vài món ăn bổ dưỡng, bảo ngự trù (đi theo hoàng đế) hầm nhừ như cháo đặc múc cho Hắc Diêu Tử ăn liền hai chén. Mắt thấy sắc diện gã đã đỡ hơn, Hồng Nương tử không nén nổi ánh vui mùng trong mắt, mới yên lòng theo tiểu nha hoàn về phòng mình.

Cô gái nhỏ mặc áo xanh biếc khôn khéo khom lưng thi lễ, thưa:

- Thôi cô nương, đây là chỗ ngụ của cô nương. Nô tì là Vũ Oa Nhi, sẽ ở phòng nhỏ ở bên. Cô nương có cần gì, cứ việc gọi nô tì.

Thôi Oanh Nhi gật đầu đáp:

- Được rồi. Đi ra trước đi.

Con mắt tròn xoe của Vũ Oa Nhi đảo tròn một vòng, cô bé lại điềm nhiên nói tiếp:

- Dương đại nhân đã dặn dò nô tì...... Cô nương thích ăn món gì xin cứ tùy ý dặn bảo, dưới bếp sẽ chuẩn bị cho cô nương. Ngoài ra cũng đã chuẩn bị xong nước nóng, nếu như cô nương muốn tắm gội thay quần áo, xin cứ gọi, nô tì sẽ lập tức mang tới.

Việc ăn uống hằng ngày của Hoàng Thượng đều là do Cốc Đại Dụng, Trương Vĩnh phụ trách, Dương Lăng cũng không hỏi đến. Lấy địa vị của y mà chăm sóc đến một cô gái giang hồ được mời đến chữa bệnh, còn phái thị vệ “bảo vệ” tầng tầng lớp lớp, đương nhiên khiến cho vị tiểu cô nương có phần hiểu lầm. Cho nên khóe miệng cô bé hơi nhếch lên, có ý giúp Dương Lăng lấy lòng Thôi Oanh Nhi.

Gương mặt xinh đẹp Thôi Oanh Nhi nóng bừng. Nàng hàm hồ đáp:

- Ta biết rồi, hiện...... Bây giờ không cần, đi ra đi.

Vũ Oa Nhi hé môi cười nhẹ, thi lễ rồi lui ra.

Hồng nương tử đặt bọc hành lý tùy thân vào phòng, đưa mắt dò xét mọi nơi một lượt. Thanh đoản kiếm của nàng đã bị Dương Lăng “rất khách sáo” lấy đi, bên người chỉ còn một bọc nhỏ y phục để thay đổi.

Trên chiếc bàn trang điểm trong phòng đặt một gương đồng; màn lụa giường xinh đều rất tinh xảo, bốn vách tường quét vôi trắng, trên tường chỉ treo vài bức họa, trông phong nhã vô cùng. Sà ngang trên tường cùng những bức bình phong đều có phẩm chất thượng hạng. Trong phòng còn phảng phất một hương thơm nhè nhẹ.

Hoa Ngự Sử chỉ là một vị ngôn quan về hưu. Thế mà tài sản tích cóp khi làm quan đã phong phú đến như thế, có thể đặt mua một sản nghiệp lớn như vậy, trong nhà bố trí rộng rãi hào nhoáng như thế, có thể rõ mồn một lúc trước ông ta cũng chẳng phải là một viên quan thanh liêm trong sạch gì gì cả.

Thôi Oanh Nhi thong thả ngồi xuống bên chiếc giường, xoay người nhẹ vỗ về chiếc chăn mềm mại nhẵn bóng, ngửi thấy mùi thơm từ chiếc áo ngủ bằng gấm xông hương nàng chưa bao giờ được dùng qua, nghĩ thầm: "Những bọn người nhà giàu này, ngay cả một phòng khách mà đã lộng lẫy như thế. Lúc trước đánh cướp biệt viện của con chó Huyện lệnh Lục bạt bì (rút da), cảm thấy ở đó đã là vô cùng giàu có hào nhoáng, nhưng mà chốn đó nào có bằng phần vạn chỗ này?"

Lại nhớ tới bây giờ tuy nói là vì đánh đổi an nguy Hắc Diêu Tử nên vội tới chữa bệnh biểu muội Dương Lăng, nhưng mà hai người từng có quan hệ thâm sâu như thế kia, nay đến ở ngay trong hành dinh của y, thâm tâm nàng thực sự rất xấu hổ. Việc này tuy rằng ngoài Dương Lăng và cô nữ giáo đồ Di Lặc đang bị giam bên trong nhà giam nữ ở Đại Đồng thì không còn người nào hay biết nữa, nhưng mà nói chung nàng vẫn có cảm giác chột dạ, trong lòng bất an.

Nàng thở dài dằng dặc, thầm nghĩ: "Tuy rằng Dương Hổ vô sỉ cực kỳ, rốt cuộc hắn vẫn là tướng công của mình. Ta đã đánh mất sự thanh bạch, đã không giữ đạo làm vợ, lại ở chung với y tại nơi này, quả thực là mắc cỡ chết người. Phải cố chữa biểu muội y mau lành rồi mang Diêu Tử rời đi ngay, từ đây hai bên không thiếu nợ nhau, không còn liên quan gì nữa."

Dương Lăng bố trí chỗ ở cho Hồng nương tử, mời hai vị danh y Đại Đồng đi khám và chữa bệnh cho Hắc Diêu Tử xong, nhân tiện lại đi gặp Chính Đức. Nghe nói Dương thị độc mời được nữ danh y đến, Chính Đức nóng ruột mồm năm miệng mười muốn lập tức gặp mặt nàng ngay lập tức để hỏi thăm việc chữa bệnh được mấy phần nắm chắc.

Tuy Dương Lăng biết Hồng nương tử sẽ không hành thích thiên tử nhưng y vẫn không dám để hai người gặp mặt. Thế là y bèn liền mượn cớ gái giang hồ thân phận thấp kém, thiên tử không nên triệu kiến. Sau đó y lại bố trí chỗ ở của Chính Đức cẩn thận rồi mới đi đến phòng Hồng nương tử nhẹ nhàng gõ cửa.

- Vào đi! - Hồng nương tử ngồi bên bàn trang điểm, tưởng tiểu tỳ Vũ Oa Nhi đến nên thờ ơ bảo.

- Thôi cô nương, chỗ này ở có hợp không?

Vừa nghe giọng nói, thân thể mềm mại Thôi Oanh Nhi chấn động, chiếc lược ngà voi trong tay nàng rơi “bốp” một tiếng xuống bàn trang điểm. Phòng tối lại ở một mình với y khiến nàng tâm hoảng ý loạn. Với võ công của nàng, nàng chỉ cần chỉa một ngón tay là có thể giết chết Dương Lăng hàng chục lần, nhưng mà Hồng Nương tử vẫn cứ sợ y muốn chết.

Thôi Oanh Nhi cũng không dám quay đầu lại, giọng cứng ngắc:

- Ta... Ta đã bảo rồi đấy, nàng đã bị thương hàn, hôn mê bất tỉnh. Phải đến chiều tối mới tỉnh táo một ít, khi đó dùng thuật khí công đạo dẫn chữa trị mới có hiệu quả.

Dương Lăng ho khẽ, nói:

- Tôi biết, tại hạ cũng không có ý thúc giục cô, chỉ là muốn chăm sóc đàng hoàng việc ăn uống ngủ nghỉ của cô, mới... Nghe Ngũ thị vệ nói dùng thuật khí công đạo dẫn sẽ cực kỳ hao tổn thể lực, cô cần nghỉ ngơi thật tốt mới được.

- Hừ! - Qua một lúc nói chuyện, dũng khí hơi tăng lên, Thôi Oanh Nhi nhịn không được cười lạnh một tiếng - Chăm sóc khá lắm, quan binh trùng trùng vây phủ hóa ra là vì chăm sóc ta. Ta đã đến đây rồi, ngươi còn sợ ta bay trên trời hay sao?

Dương Lăng cười khan, đáp:

- Cái...này... Ngược lại không liên quan đến việc chăm sóc. Tính mạng ta giao vào trong tay cô nương, cẩn thận một ít chỉ là phản ứng bản năng.

Thôi Oanh Nhi bỗng nhiên quay phắt đầu lại, đỏ bừng mặt gắt:

- Ngươi còn nói, còn nhắc lại chuyện đó ta sẽ thực sự giết ngươi! (Thôi Oanh Nhi hiểu lầm chữ “phản ứng bản năng” hahaha)

Dương Lăng cuống quít:

- Cô nương hiểu lầm rồi! Ta biết cô... cô sẽ không giết ta, bằng không cô đã động thủ rồi. Ý ta nói... Cần phải bảo vệ chính là bởi vì Hoàng Thượng ở chỗ này. Nếu như vạn nhất cô nương muốn.... Cô do ta mời đến, vậy tất nhiên ta phải bị liên lụy, phải bị chém đầu.

Ôi, thì ra y lo lắng canh cánh trong lòng thật ra là cho chính bản thân y? Thẹn quá hóa giận, Thôi Oanh Nhi bèn gây gổ:

- Có khi nào ta nói mà không giữ lời chưa? Nếu như ta muốn giết Hoàng đế, chẳng lẽ vì ta sợ ngươi bị chém mà không động thủ sao? Ngươi tưởng ngươi là cục cưng của ta à....

Câu này y chang như lời giữa đôi tình nhân đang cãi nhau. Lời vừa ra khỏi miệng nàng liền cảm thấy không ổn, nhịn không được quay đầu đi, người trong kính kiều diễm động lòng người, xinh đẹp như hoa đào.

"Y.... y đang nhìn ta.....". Thôi Oanh Nhi lén lút nheo mắt nhìn vào kính, ngực nhảy bịch bịch, nhịn không được nắm chặt cạnh bàn, bộ ngực căng mềm phập phồng cảm thấy nóng rần.

Dương Lăng đứng dựa cạnh cửa sổ khắc hoa, qua hồi lâu mới nhẹ giọng nói:

- Ta... Đi kêu người đưa vài món ăn nhẹ đến, không biết có phù hợp khẩu vị của cô hay không, nếu như không thích cứ nói thẳng. Buổi tối.... ta lại đến xin mời cô đi.

Người đã rời khỏi cửa, Thôi Oanh Nhi vẫn không dám quay đầu lại, bộ ngực trắng ngần của nàng nhấp nhô không chừng, dáng người nhìn nghiêng lộ rõ đường cong lả lướt quyến rũ, quả nhiên là đẹp đến cực kỳ.

Rất lâu sau đó, nàng mới hơi ngước mắt nhìn vào kính, thật giống như người ngọc: Hai gò má đỏ tươi, trong đôi mắt một một tia nhu mì như tơ như sợi. Chưa bao giờ thấy qua vẻ phong tình lạ lẫm này nên nàng cảm thấy sợ hãi, trong lòng run lên. "Bốp" một tiếng giòn giã vang lên, chiếc lược chải đầu trong tay bị bẻ thành hai nửa......

Nội khí điều tức là nhằm tăng cường và điều trị cơ năng của mình, vừa may bệnh thương hàn đa phần là do các chức năng bản thân có vấn đề mà sinh ra. Vì thế, được Thôi Oanh Nhi trị liệu, Đường Nhất Tiên hồi phục rất nhanh, chỉ sau vài ngày bệnh tình đã gần như hết hẳn. Nàng đã thường xuống giường bước đi, tinh thần đã khôi phục rất nhiều, điều này khiến Chính Đức cùng Dương Lăng mừng đến phát điên.

Thuật vận khí đạo dẫn quả thực quá hao tốn thể lực. Mỗi khi hoàn tất thuật nội khí đạo dẫn, Thôi Oanh Nhi đều đầu đầy đổ mồ hôi, thân thể hơi run lên, phải nghỉ ngơi một lúc lâu rồi mới được nô tì nâng đỡ trở về phòng, thần sắc vô cùng ảm đạm. Nhìn thấy thế, Dương Lăng rất không đành lòng. Để đền bù, y chăm sóc thức ăn món uống cho nàng hết sức chu đáo, cẩn thận.

Mỗi đêm Thôi Oanh Nhi và Đường Nhất Tiên vận quần áo lót ở trên giường vận khí trị bệnh đến một canh giờ, da thân tiếp xúc nhau, ngoài ra lại có các thủ thuật phát, vỗ, xoa bóp, mát xa…. Điều này khác hẳn với hình ảnh Dương Lăng tưởng tượng: vị cao nhân võ lâm song chưởng đặt sau lưng người bệnh, đỉnh đầu bốc khói xanh. Dĩ nhiên những hình ảnh thực sự này y không nhìn thấy được, chỉ thấy rõ bệnh tình Đường Nhất Tiên suy giảm, nàng lại giống như con én nhỏ líu ra líu ríu tò mò kể chuyện cho y nghe.

Những ngày này Hắc Diêu Tử cũng khôi phục hẳn. Trước khi bị hôn mê gã còn ở chung một chỗ với đám người Dương Hổ, bây giờ một người cũng không thấy. Khi tỉnh lại, gã từng hỏi thăm Hồng Nương Tử, nhưng nàng chỉ trả lời qua quít cho xong. Không ngờ hôm nay gã nhìn thấy trong viện có quan binh ghé qua, với lại những thị vệ kia đều vô cùng lễ độ, trọng vọng đại tẩu. Tưởng rằng chị dâu đã đầu phục triều đình, trong lòng giận không kềm được, gã làm ầm ĩ cả lên, thà rằng tự sát chứ không chịu nhận ân huệ của nàng. Hồng Nương Tử bị bức bách đành phải đem tình hình thực tế kể cho gã nghe.

Tuy Hắc Diêu Tử đã tàn phế một chân nhưng tinh thần khí phách vẫn không hề sa sút. Nghe kể xong, gã ngây người tại chỗ, kết hợp những điều tự mình nghe thấy, trong lòng gã tự nhiên hiểu tất cả những điều Thôi Oanh Nhi nói đều sự thực. Kẻ tự mình sống chết cùng nhau, dập đầu gọi đại ca lại là hạng người bỉ ổi như vậy! Trong lòng gã như bị đâm một đao, cả người mờ mịt lơ mơ dường như già lão thêm cả mười năm.

Hồng nương tử thấy thế không đành lòng, nước mắt hoen mi:

- Diêu tử, đúng là một nhà chúng ta phải xin lỗi đệ. Nhưng mà... bất kể như thế nào hắn cũng là trượng phu của ta. Sơn quy tuy lớn nhưng không thể lớn hơn phu quân của ta, ta không có cách nào cùng hắn động thủ. Đệ không thể xông pha trên giang hồ được nữa, khi việc nơi đây xong, ta sẽ đưa đệ trở về Bá Châu tìm một chỗ ổn định cuộc sống, rồi sẽ đem mẹ đệ đến chỗ đó, cùng sống qua ngày với đệ.

Lộ vẻ sầu thảm, Hắc Diêu Tử cười hà hà:

- Một phế nhân chỉ có một chân, lại kèm một bà mẹ già bị mù mắt, trời ạ! Ta còn nói được gì bây giờ, chi bằng lúc bị đại ca của mình đâm dao sau lưng, ta chết luôn đi cũng còn hơn nghe kể chuyện này.

Hồng Nương Tử lau nước mắt:

- Trở về Bá châu, tẩu sẽ tìm cướp một đại tài chủ giàu có bất nhân để kiếm một ít tiền cho đệ khỏi phải lo lắng trong phần đời còn lại. Ta sẽ không bỏ mặc đệ đâu.

Dương Lăng đi tới cửa vừa đúng lúc nghe được câu này. Y không khỏi cười dở, mếu dở:

- May mà là ta đến, cô ở trong viện quan phủ lại bàn chuyện làm sao cướp phá, bắt cóc tống tiền! Cũng quá lớn mật đấy chứ? Chớ để bị người khác nghe được sẽ biết được lai lịch các ngươi.

Tuy Hắc Diêu Tử được người của Dương Lăng chữa trị nhưng không hề cảm kích chút nào. Nghe vậy, gã cười lạnh đáp:

- Cướp của, bắt cóc tống tiền thì đã sao? Chúng ta vào nhà cướp của là tội ác tày trời, quan phủ các ngươi cũng y hệt, người dám phản kháng lại bị biến thành tội nhân. Ai vô sỉ hơn ai?

Thôi Oanh Nhi sắc mặt ửng đỏ, lúng túng giải thích:

- Vốn ban đầu nhà Diêu Tử cũng giúp triều đình nuôi dưỡng ngựa. Nhưng ngựa bị chết, quan phủ định lấy đất của hắn bồi thường. Hắn không chịu, bị Huyện lệnh bắt đi, về sau....

Tính nóng như lửa, Hắc Diêu Tử lạnh lùng quát:

- Giải thích với y làm gì? Thiên hạ bất công, cho nên ta muốn phản. Muốn giết muốn mổ gì thì mặc y!

Dương Lăng thấy gã nổi giận đến ngực phập phòng, hổn hển thở gấp bèn nhẹ mỉm cười:

- Làm trộm cướp, không phải kẻ nào cũng có đạo nghĩa, cũng là người chính trực nghĩa khí. Còn người làm quan, cũng không phải toàn là lũ tham quan ô lại, không biết thương cảm tình cảnh của dân. Ngươi cần phải nhận thức như thế mới đúng.

Y lại quay sang Thôi Oanh Nhi nói tiếp:

- Xá muội đã bớt rất nhiều, bây giờ đang ở trong vườn ở viện sau phơi nắng. Cô nương đã rất vất vả nhiều ngày rồi, còn vị… Hắc huynh này..... Đợi khi vết thương của gã lành hẳn, ta sẽ biếu tặng một khoản bạc. Không cần từ chối, đây là tiền khám bệnh, cô nên cầm lấy. Được rồi, ta về trước đây.

Hắc Diêu Tử trừng mắt nhìn y rời đi, sau đó hồ nghi liếc mắt nhìn Hồng Nương Tử nói:

- Từ nay về sau, ta không bao giờ nhận Dương Hổ làm đại ca nữa, tiếng tẩu tử này ta cũng không gọi. Tỷ đối với ta nghĩa nặng như núi, ta Hắc Diêu Tử mặc dù lớn tuổi hơn tỷ, lại nguyện tôn xưng tỷ một tiếng Thôi tỷ. Ta có lời chân thành tỷ đừng oán trách: Thôi tỷ đền đáp Dương Hổ cả đời sao? Không đáng! Người sống trên núi chúng ta không có nhiều khuôn phép đến như vậy, tỷ muốn tái giá thì cứ cưới y.

Nhưng Dương Lăng là người như thế nào? Y là quan lớn triều đình! Cho dù tỷ là một cô gái goá bình thường cũng không gã được vào một nhà chồng như thế. Chúng ta là những tên thổ phỉ không có tương lai, nếu như tỷ muốn đi chịu tội tại một nhà chồng như vậy, không bằng làm một người tự do, tiêu dao khoái hoạt. Họ Dương thấy tỷ tuổi trẻ xinh đẹp nên bây giờ có thể nịnh hót tỷ hết lòng, nhưng những kẻ có thể làm quan thì không một ai có lương tâm, những kẻ từng đọc sách đều bụng dạ lắc léo. Thôi tỷ đừng mơ leo cao nữa.

Thôi Oanh Nhi cực kỳ lúng túng, sắc mặt đỏ như lựu. Nàng ảo não đáp:

- Đệ nói bậy bạ gì vậy? Y đã đồng ý buông tha chúng ta, mời người trị thương cho ngươi là để trao đổi với việc ta tới cứu biểu muội y mà thôi. Sau đó chia tay hai ngã, ai cũng không nợ ai.

Hắc Diêu Tử đáp với vẻ mặt cổ quái:

- Chỉ mong là vậy!

Hồng Nương Tử thấy thần sắc gã như thế, muốn giải thích thêm, lại cảm giác làm như vậy thì thành ra là mình chột dạ. Nàng bực mình giậm giậm chân, nói:

- Đệ nghỉ ngơi cho tốt! Mấy ngày nay ta cũng rất mệt, ta về phòng nghỉ ngơi trước đã.

Hắc Diêu Tử bình tĩnh nhìn nàng đi ra khỏi cửa, lẩm bẩm: "Đại Vĩ Ba Lang nói không chừng là thật. Thôi tỷ một chốc lau nước mắt, một chốc mặt hồng hồng, càng ngày càng không giống Hồng Nương Tử tính tình cang cường khi xưa nữa rồi. Ôi! Trong quan phủ nào có người tốt, tỷ đừng để bị mắc lừa..."

Dương Lăng vừa về thư phòng tạm đã thấy Liễu Bưu đang đợi ở đó, liền hỏi:

- Tin tức hôm nay đã đưa tới rồi sao?

Hoàng Thượng trì hoãn ở chỗ này thật quá lâu, thêm nữa hành tung đã lộ nên cũng không cần thiết phải ẩn giấu. Vì muốn đánh tan lời đồn đại của dân gian, Dương Lăng dứt khoát công khai tin tức Hoàng Thượng ngụ ở đây ra ngoài, đồng thời ra lệnh trong kinh có chuyện gì nguy cấp đều phải kịp thời truyền báo thẳng qua đây. Y cũng bắt đầu lên kế hoạch bố trí chuyện sau này trở về kinh.

Việc cùng Đóa Nhan Tam Vệ và ba bộ Nữ Chân thông thương đã cấp bách lắm rồi, một khi Hoàng Thượng hồi kinh là lập tức hạ chiếu tiến hành ngay. Tin tức từ thảo nguyên truyền đến cho biết đông bộ Mông Cổ năm nay bị tổn hại nặng nề, hiện nay mọi thứ đều thiếu thốn, tất cả mọi bộ lạc đều vắt hết óc để mưu tìm lương thực.

Nhóm bộ lạc liên minh của Hỏa Si hỏi mượn lương thực của Ngoã Lạt bộ, không biết bọn chúng đưa ra điều kiện gì mà Ngoã Lạt bộ vốn keo kiệt lâu nay lại hào hiệp giúp ngay. Phía đông các bộ lạc của Bá Nhan tiếp giáp với các bộ lạc của Đóa Nhan Tam Vệ và Nữ Chân. Bá Nhan không hề đề cập tới chuyện Hoa Đáng trở cờ theo Đại Minh, đã cùng nhau kết làm đồng minh và thông thương buôn bán, mà chỉ phái người đến bọn họ mượn lương. Hoa Đáng lấy cớ các bộ lạc của mình cũng bị nạn tuyết lớn gây hại, một mực từ chối luôn.

Đóa Nhan Tam Vệ và Đại Minh đã gặp mặt kết minh, thông báo công khai là liên kết thông thương buôn bán, không hề hợp tác quân sự. Nhưng Bá Nhan thông qua Di Lặc giáo đã sớm biết nội tình việc bọn họ cùng đồng mưu nhằm đối phó với mình. Ban đầu hắn không hề quá để tâm. Mặc dù Đóa Nhan Tam Vệ là một đội tinh binh, nhưng mà bọn họ quá nhỏ bé, cho dù Đại Minh cùng bọn chúng kết thành đồng minh cũng chả gây hại gì. Đóa Nhan Tam Vệ đã quen thói ngả cờ theo gió, dám có lòng dũng cảm cùng hắn đối nghịch mới là lạ.

Nhưng mà bây giờ đã khác rồi, hắn tuyệt đối không ngờ tới mình lại có thể sa vào tình thế bi thảm như vậy. Tuy thực lực Hỏa Si cũng không hề tăng trưởng, nhưng do lần này chết trận cùng bị thương lại đa phần là quân chủ lực của hắn nên Hỏa Si đã có thể có sức đánh nhau với hắn.

Vì vậy lúc này hắn chỉ có thể khống chế nội bộ, tuyệt đối không thể khai chiến với Đóa Nhan Tam Vệ.

Năm xưa vì sao Ngoã Lạt thảm bại, hắn còn nhớ rõ ràng. Khi Ngoã Lạt chinh phạt Đóa Nhan Tam Vệ thì Thát Đát bộ, sớm đã cùng Đóa Nhan Tam Vệ ngầm kết minh, đã thông báo tin tức và cùng Đóa Nhan Tam Vệ tiền hậu giáp kích đánh cho Ngõa Lạt đại bại. Từ đó Ngoã Lạt suy sụp luôn.

Bây giờ Hỏa Si dường như đang học tập phong thái năm xưa của hắn: cùng với Ngoã Lạt nằm ở góc phía tây đi lại cực kỳ mật thiết. Nếu như lúc này hắn chinh phạt Đóa Nhan Tam Vệ, Hỏa Si và Ngoã Lạt ở sau lưng lại đâm hắn một đao, còn nhà Minh phía nam giương mắt hổ nhìn lom lom, tất hắn phải thất bại thảm hại.

Thế là Bá Nhan sau khi chán nản vì bị cự tuyệt, bèn nhắc lại lời cũ, lại phái sứ giả mang theo kim châu ngọc bảo muốn cùng Hoa Đáng kết thân, xin cưới con gái của hắn là Ngân Kỳ Kỳ Cách làm Khả Đôn. Lão gian hùng Hoa Đáng bèn ra một chiêu Thái Cực đưa đẩy, yêu cầu ngược lại, muốn lấy con gái của bác hắn làm phu nhân.

Sứ giả hai bên kẻ tới người lui, đàm phán đến khí thế ngất trời, rất có ý chỉ vài ngày nữa đã kết thành thông gia. Chỉ là ở vùng biên giới hai bên đều bày bố trọng binh, đội ngũ nghị thân hai bên mỗi lần đi lại đều phải xuyên qua từng từng lớp lớp binh doanh, bầu không khí có phần không phù hợp.

Với loại yên lặng tạm thời này, người sáng suốt đều nhìn ra được đang tích tụ cuồng phong, mà trung tâm bão táp chính là Bá Nhan. Chỉ là hùng ưng Bá Nhan Khả Hãn vốn bay lượn ở trên thảo nguyên nay đã biến thành một con ưng yếu nhược chỉ có thể cố thủ gốc cây đại thụ của chính mình.

Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.

Bây giờ Dương Lăng chỉ cần chờ hạt giống tự mình gieo khơi lên xung đột giữa các liên minh bộ lạc thảo nguyên mà thôi. Điều kiện này rất dễ xảy ra, nguyên nhân dẫn đến quả thực quá nhiều. Hai người thuộc hai bộ lạc khác nhau bởi vì tranh giành một bãi chăn nuôi hoặc là trong giao dịch buôn bán nảy sinh một chút đụng chạm nho nhỏ cũng sẽ có thể khiến cho hai gia tộc xung đột, sau đó dẫn tới xung đột giữa hai tiểu bộ lạc.

Lúc trước, những xung đột loại này sẽ bị các lãnh chúa, các tù trưởng bên trên áp chế dẹp yên. Nhưng hiện nay các thủ lĩnh bộ lạc đang có nhu cầu cấp bách lợi dụng chiến tranh nổ ra để thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn của bản thân nên sẽ chỉ đổ thêm dầu vào lửa, yêu cầu đại thủ lĩnh ra mặt chủ trì xét xử công bằng. Một trận phong ba sắp xuất hiện, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra.

Nếu như lúc này triều Minh lại áp bức quá thì sẽ phản tác dụng, sẽ khiến cho bọn hắn đoàn kết lại. Do đó Dương Lăng chỉ dặn dò Nội xưởng chú ý đến khuynh hướng hành động của các liên minh trên thảo nguyên, mà không có ý định ra tay ngay lúc này. Bây giờ, điều y quan tâm chính là thế cuộc trong kinh cùng với việc sau khi trở về kinh chuẩn bị mở cảng biển mở rộng giao thương buôn bán qua lại. Tin tức các sứ giả đi lại mang theo hằng ngày đều thuộc về loại chuẩn bị này.

Liễu Bưu khẽ lắc đầu thưa:

- Ở kinh sư tất cả mọi việc đều được thu xếp theo ý đại nhân, hiện nay không có biến số gì, chỉ là..., - hắn cau mày thưa tiếp - Đại nhân, bây giờ các loại tin đồn tràn ngập khắp mọi ngõ ngách, có một ít....

Dương Lăng lắc đầu cười nói:

- Cứ để bọn chúng nói cho sướng miệng! Không phải người của chúng ta cũng đang truyền bá sự tích Hoàng Thượng đã dũng mãnh phi thường đánh bại kẻ địch trong trận chiến Đại Đồng hay sao? Chỉ cần chú ý đến quan trường và quân đội; bọn họ vẫn ổn định là tốt rồi.

Liễu Bưu cười khổ đáp:

- Đại nhân! Đúng là có cả hàng đống người đang nỗ lực truyền bá thông tin Hoàng Thượng cùng Tam vệ đã liên minh, đại phá giặc Thát Đát. Nhưng mà chuyện dân chúng bàn tán say sưa hơn hẳn chính là loại truyền thuyết phong lưu, ly kỳ. Bây giờ có một ít lời đồn đãi vô cùng bất lợi đối với Thánh Thượng, đối với đại nhân, thuộc hạ cũng vừa mới nghe được.

Hơi thấy lạ, Dương Lăng bước vào sau án thư ngồi xuống, hỏi:

- Lời đồn nào liên quan đến ta? Nói ta nghe thử.

Liễu Bưu ho nhẹ một tiếng, đáp:

- Cái...này... Bây giờ khắp phố phường có một ít lời đồn đại, nói Hoàng Thượng cải trang tuần tra Đại Đồng là bởi vì nghe nói nơi này có rất nhiều mỹ nữ. Có một ít lời đồn vô cùng kinh khủng, họ nói Hoàng Thượng thấy nhà cao cửa rộng liền xông vào, đòi rượu lẫn đồ nhắm, cợt nhã chọc ghẹo con dâu con gái nhà người ta, cướp mỹ nữ mang về kinh sư.

Dương Lăng chau mày, giọng căm hận:

- Nhất định là do giáo đồ Di Lặc giáo bịa đặt hãm hại. Dân chúng rất hứng thú với loại "bát quái" này, tự nhiên vui vẻ làm kẻ truyền bá. Thật sự có cho người để ý cũng đành chịu, muốn truy xét xuất xứ cũng nào có dễ gì?

(bát quái nghĩa là lời đồn, tiếng lóng thời hiện đại – gossip)

Liễu Bưu ngơ ngẩn hỏi:

- Bát quái?

Dương Lăng cười, nói trớ:

- Ôi... Cái...này... Là lời nói cửa miệng Trương Thiên Sư ta thường nghe; ý là tin vịt. Ngươi nói tiếp đi, tại sao sự việc này lại có quan hệ với ta?

Liễu Bưu định thần trở lại, thưa:

- Dạ! Bây giờ lại có lời đồn đại rằng Hoàng Thượng dừng lại Hoa phủ là do nhìn trúng một người hầu thiếp của Hoa Ngự Sử. Ban... Ban ngày mà lại sinh hoạt nam nữ (*) bừa bãi, dơ bẩn kinh khủng. Với lại....

(*“Bạch nhật tuyên dâm”: Thời xưa quan niệm ban ngày mà sinh hoạt nam nữ là một điều cực kỳ ô uế, tội lỗi.)

Hắn cẩn thận liếc mắt nhìn Dương Lăng, thấp giọng nói:

- Còn có người nói, đại nhân vì muốn được Hoàng Thượng thương yêu nên đem biểu muội của chính mình hiến cho Hoàng Thượng. Mấy ngày trước đây đại nhân còn đi đến nhà một vị lang y bắt cóc một mỹ nhân đang đến xin chữa bệnh. Chẳng những đại nhân dung túng Hoàng Thượng ham mê nữ sắc, mà chính mình cũng... Cũng cùng những mỹ nữ này ngủ chung, cùng hoan lạc. Lại còn nhân cơ hội vơ vét tài sản người giàu có, đe dọa bằng không sẽ đưa Hoàng Thượng đến nhà...

Hễ là người đọc sách thì không thể không coi trọng danh dự của mình. Vốn Liễu Bưu tưởng rằng Dương Lăng nghe xong nhất định sẽ giận tím mặt, lập tức kêu hắn lục lọi tìm cho ra người phao tin bậy. Không ngờ Dương Lăng nghe xong lại bật cười, lắc đầu cười vang một hồi lâu rồi mới nói với vẻ mặt cổ quái:

- Té ra nguồn cơn là như thế! Té ra nguồn cơn là như thế! Ha ha, ha ha ha! Té ra nguồn cơn là như thế!

Liễu Bưu kinh ngạc nhìn Dương Lăng, thầm nghĩ: "Đại nhân giận quá thành hồ đồ rồi sao?"

Dương Lăng hừ một tiếng, hỏi tiếp:

- Chỉ vậy sao! Còn gì nữa không?

Liễu Bưu thưa:

- Cái...này... Ở địa phương này thì chỉ lưu truyền như vậy, tuy nhiên càng đi về phía kinh thành, càng đi về phía nam thì câu chuyện lại càng kinh khủng, càng thái quá, dân chúng lại càng thích lan truyền. Có một số câu truyện rõ ràng có cả trăm ngàn chỗ sơ hở mà dân chúng cũng vẫn cứ tin là thật.

Dương Lăng trầm ngâm:

- Lời đồn hay sao? Lan truyền một ít chuyện vớ vẩn thì không cần phải quan tâm, sẽ không thực sự lung lay gốc rễ, phần lớn những người ồn ào a dua là một ít người dân vô vị, còn những kẻ thực sự cần bị bắt lại đang ngồi hưởng kết quả của những lời đồn này. Vấn đề là người tung ra lời đồn. Mục đích bịa đặt lời đồn của chúng đương nhiên không phải chỉ đơn giản là nhằm bôi xấu thanh danh người khác, với lại chỉ trong một thời gian ngắn như vậy mà có thể sắp xếp ra nhiều chuyện nửa thật nửa giả đến thế này thì có lẽ ngay bên trong huyện Dương Nguyên đã có người của Di Lặc giáo.

Tuyệt! Ta đi đến đâu là đinh bật ra đến đó. Nếu thật sự giáo đồ của Di Lặc giáo thì tuyệt đối không tha. Ngươi đi chuẩn bị một chút, bố trí một ít thị vệ tin cậy cùng Bổn quan đi ra ngoài một lát. Tửu lâu trà phường, chùa miếu hội hè, chính tai ta nghe qua một chút rồi sẽ quyết!

Liễu Bưu rời đi, Dương Lăng suy nghĩ một lúc rồi xoay người đi tìm Chính Đức. Vừa mới đi qua hành lang cầu, y thấy Cốc Đại Dụng đang theo hầu Chính Đức hiện ra trước mắt. Dương Lăng vội vàng giản lược lời đồn đại kể qua với Hoàng Đế.

Nghe xong, Chính Đức không hề quan tâm. Hắn trề môi nói:

- Mọi hiện hữu đều do duyên sinh ra, vốn như giấc mộng, như ảo ảnh, như giọt sương, như bọt nước và như ánh chớp, ta nên nhìn nhận như vậy (1). Cho tới bây giờ những truyện đồn đại về gia tộc đế vương cũng đã nhiều; những lời đồn đại có liên quan từ nhân vật nhỏ đến nhân vật lớn còn ít sao? Cứ mặc bọn họ nói! Phong lưu thiên tử? Ha ha, ha ha, trẫm thích! Thế thì đã sao? Trẫm vẫn là trẫm, ai làm khó dễ được ta?

Thấy hắn thần khí ngạo nghễ, bụng dạ lại rộng rãi, bị mắng mà vẫn không tức giận, Dương Lăng không nén nổi thán phục:

- Cỏ dại không biết nước giếng trong. Tấm lòng khí phách của Hoàng Thượng, thần theo không kịp.

Cốc Đại Dụng vội vàng trưng gương mặt nịnh bợ, cười nói:

- Hoàng Thượng lòng chứa thiên hạ, ngồi ôm bốn biển. Thái Sơn, Hoa Sơn, Ngũ Di Sơn, Thập Vạn Đại Sơn đồng loạt sụp đổ trước mắt mà không hề thay đổi sắc diện, đương nhiên những lời đám tiểu dân nói bậy ngài chẳng màng để vào bụng.

Chính Đức như cười như không đáp:

- Chúng mà sụp đổ hết thì cần tới con rồng đất lớn cỡ nào trở mình? Lúc đó giang sơn của trẫm còn lại cái gì đây? Cút sang một bên đi! Ngươi nịnh bợ xong rồi, để cho trẫm nói chuyện.

Sắc mặt hắn vụt thay đổi, cươi tươi hẳn lên, so với nụ cười của Cốc Đại Dụng thì vẻ nịnh nọt còn hơn cả ba phần. Cười xong hắn trơ mặt ra nói:

- Dương thị độc! Cô em gái của ngươi quả thực là rất khó hầu hạ, vừa mới bớt bệnh đã muốn đi ra ngoài một lát. Ngươi xem...

Dương Lăng thấy vị đương kim thiên tử bị Đường Nhất Tiên hành hạ thành hình dáng đáng thương như vậy, bèn cười thầm trong bụng. Y nhướng cao cặp lông mày, vẻ mặt nghiêm nghị:

- Có chuyện đến vậy hay sao? Hoàng Thượng chớ hoảng sợ, đợi thần đến nói chuyện với nàng. Thần không cho nàng ra ngoài, nàng vẫn phải chịu nghe lời thôi.

- Đừng đừng đừng... Ngươi gấp cái gì vậy, trẫm muốn nói..... Nhất Tiên cô nương vì bệnh phải ở trong phòng buồn bực đã nhiều ngày rồi đấy, nàng cũng đã khổ sở quá rồi. Hay là... ta sẽ đưa nàng đi ra ngoài một lát đi! Hôm nay không có gió, trời cũng đã ấm, mặc áo nhiều hơn một chút xíu sẽ không có gì đáng ngại, lại mang theo cô gái giang hồ do ngươi mời đến, còn sợ cái gì nữa?

- Ái!? Không được, không được! – Dương Lăng lắc đầu đáp - Muốn giải sầu thì ở phía sau trong vườn là được rồi. Vừa ra khỏi cửa lại phải tiền hô hậu ủng, trừ phi... Hoàng Thượng ngài đừng đi cùng, lúc đó thần mới yên tâm.

Đang hơi khòm lưng bỗng chốc Chính Đức thẳng lưng lên, nghiêm giọng:

- Dương khanh nghe chỉ!

Dương Lăng giật mình,vội vàng sụp lạy. Chính Đức vung tay giữ y lại, nói:

- Đừng quỳ! Tránh bị người không biết chuyện thấy được lại đi báo Nhất Tiên biết, trẫm sẽ thê thảm ngay. Ngươi hãy nghe cho kỹ đây, trẫm lệnh cho ngươi phải nghĩ biện pháp, bất kể như thế nào cũng phải cho Đường cô nương ra ngoài giải sầu. Thị trấn nhỏ mà, cũng không có nhiều địa điểm lắm. Ngươi cho quét qua một lượt mấy nơi náo nhiệt trước khi đi, chẳng lẽ không được sao? Đương nhiên bổn hiệu uý nhất định phải làm thị vệ tùy tùng. Ghi nhớ kĩ, ghi nhớ kĩ!

Nói xong hắn còn sợ Dương Lăng không nghe lời nên vội vàng quay sang Cốc Đại Dụng:

- Đại Dụng, ngươi thấy rồi chứ? Ngươi đã thấy trẫm đã hạ chỉ rồi, nếu Dương thị độc không nghe thì chính là kháng chỉ.

- Dạ! Lão nô nghe rất rõ! - Cốc Đại Dụng cung kính lên tiếng.

Dương Lăng đành phải chịu. Y suy nghĩ một hồi rồi bẩm:

- Vậy... Xin mời Hoàng Thượng về trước đi! Thần đi bố trí qua, chờ đến chiều trời hơi ấm hơn rồi sẽ đi.

Vừa nghe, Chính Đức mặt mày hớn hở chạy đi mất. Dương Lăng kỳ quái nhìn theo bóng hắn, hỏi:

- Vì sao mà Hoàng Thượng vui vẻ như vậy?

Cốc Đại Dụng cười chịu đựng:

- Nhất Tiên cô nương vừa ở trong vườn thấy không có gì náo nhiệt đáng nhìn, đã hứa với Hoàng Thượng một điều. Nàng bảo nếu như Hoàng Thượng có thể cầu được đại nhân cho phép nàng ra ngoài du ngoạn, thì sau khi đã trở về kinh nàng và Hoàng Thượng sẽ chia nhau mỗi người phụ trách một nửa, cùng sáng tác một bài “Sát biên nhạc”.

*****

Chú thích:

(1): Kinh Kim Cương:

一切有为法, 如梦幻泡影, 如露亦如电, 应作如是观

“Nhất thiết hữu vi pháp, như mộng huyễn phao ảnh, như lộ diệc như điện, ứng tác như thị quan”

Thơ của Huỳnh Ngọc Chiến:

Tất cả các pháp hữu vi

Như bóng, bọt nước có gì khác đâu

Như sương, như điện lóe mau

Hãy xem như giấc chiêm bao mơ màng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.