Thiết Tẫn Quang Âm

Chương 17: Cảnh kiều diễm trong mơ




Phó Nhiễm cắn khóe miệng, phòng ngừa lúc này nó thật sự run rẩy.

Đến nước này thì không còn mặt mũi nào nữa, thực sự Minh Thành Hữu lấn át người quá đáng.

Bàn tay Phó Nhiễm nâng lên, đem bọt biển có chứa nước ấm dùng sức vung vào hắn. Nghe thấy hắn thấp giọng mắng, một tay đang kềm ở bên eo Phó Nhiễm buông lỏng, tay kia đưa lên lau hai mắt của mình.

Phó Nhiễm nhân cơ hội đứng dậy, cầm lấy khăn tắm quấn trước ngực, lưng dán chặt vào mặt tường cảnh giác nhìn về phía Minh Thành Hữu.

Bộ dạng này cô không ra ngoài được, đầu tóc, thậm chí là cả toàn thân đều có bọt, cô càng không có hứng thú đứng đó nhìn Minh Thành Hữu tắm.

Minh Thành Hữu rửa mặt, con mắt có chút hồng, hắn ngẩng đầu lên, một tầm mắt giằng co trên người Phó Nhiễm.

Bởi vì cuống cuồng đứng dậy, ngay cả dép cô cũng không đeo, hai tay Phó Nhiễm nắm chặt khăn tắm. Minh Thành Hữu mở vòi hoa sen ra, thân thể, da thịt lộ ra trước mặt người khác. Đặc biệt hắn tắm rửa rất chậm, toàn bộ động tác toát lên vẻ lười biếng. Phó Nhiễm đứng lâu đến nỗi hai chân tê dại, tóc dài ướt đẫm xõa ra trên phần lưng mười phần khó chịu.

Đến khi Phó Nhiễm tắm rửa xong đi ra ngoài, Minh Thành Hữu đã sấy khô đầu tóc xong, nhàn nhã ngồi ở mép giường. Hai hắn chân vắt lên nhau, hai tay tì xuống giường chống người lên, ngón tay không rõ tiết tấu đang gảy nhẹ.

Phó Nhiễm mặc một bộ đồ ngủ thật chỉnh tề có quần đi về hướng bên giường, bước chân có chút miễn cưỡng.

"Này" Minh Thành Hữu gọi cô. "Anh đi ra ngoài tìm em."

"Ừ." Phó Nhiễm đáp nhẹ, vòng qua cuối giường đi vào, đối diện MinhThành Hữu, cô mệt mỏi buồn ngủ, nhưng không dám ngủ, đành phải mạnh mẽ giữ vững tinh thần.

"Ừ cái gì mà ừ, anh nói chuyện em không nghe thấy?"

Minh Thành Hữu xoay người cất cao giọng làm cô kinh ngạc hoàn toàn không thấy buồn ngủ nữa. "Rốt cuộc là anh muốn nói cái gì?"

Hắn lại im miệng, trong lồng ngực như tức đến mức một hơi cũng không có chỗ phát tiết, hắn xoay người nằm dài trên giường, nâng chiếc chăn tơ tằm đem ném về phía lưng Phó Nhiễm.

Sau lưng truyền đến tiếng hít thở đều đều của Minh Thành Hữu, Phó Nhiễm tắt đèn, động tác hết sức nhẹ nhàng, chăn mền chỉ có một cái, cô co lại đến gần mép giường, đem thân thể dè dặt chui vào chăn.

Lần đầu tiên thật khó chịu, sau khi tắm xong mới hoàn toàn xua tan cảm giác đó.

Cô không biết Minh Thành Hữu dùng bao nhiêu lực mà làm cô đau như vậy, mệt mỏi như vậy.

Cảm giác mệt mỏi lại lần nữa kéo đến, bên tai lại truyền đến tiếng sột soạt khả nghi, khung cảnh trong hoa viên ánh đèn sáng lạn. Chùm tia sáng màu sắc khác lạ xuyên qua cửa sổ ngăn cách, soi sáng trước giường, Phó Nhiễm thấy một bóng đen đè xuống, hương vị nước cạo râu đàn ông nhẹ nhàng khoan khoái thấm vào cánh mũi.

Lúc này cô rất tỉnh táo, tay vừa vung lên lại bị Minh Thành Hữu phản ứng lại, áp lên đỉnh đầu.

Hô hấp mập mờ quyến luyến, hắn mạnh mẽ cởi quần ngủ của Phó Nhiễm ra, đầu gối ghìm chặt hai chân cô, thì ra là đàn ông cùng phụ nữ sức lực khác xa có thể hiểu nhất trong là tình huống này.

Cô đang nghĩ quát một câu làm cho hắn cút ra. Bàn tay Minh Thành Hữu nhấc vạt áo ngủ của cô lên, nhân cơ hội chui vào. "Thời điểm anh đi ra ngoài tìm em, có gặp đại ca."

Da thịt Phó Nhiễm ở phần eo đã bắt đầu khẩn trương, ngón tay có chứa lửa nóng không nhanh không chậm trêu chọc thăm dò.

Đêm lạnh như nước, Minh Thành Hữu nhìn không rõ lắm thần sắc gương mặt cô "Đại ca nói, không mấy ngày nữa anh ấy sẽ phải đính hôn cùng La Văn Anh, còn hỏi anh thấy tinh thần thế nào mà nhìn có vẻ không được tốt, em đoán lúc ấy anh đã nói gì?"

Phó Nhiễm quay mặt bên cạnh, tránh đi từng đợt hô hấp nóng bỏng của Minh Thành Hữu phả vào cổ, trong miệng hắn có thể nói ra được lời tốt đẹp nào đây?

"Anh nói với Đại ca, là có phụ nữ ngủ cùng khác với lúc không có phụ nữ ngủ bên cạnh, tinh thần anh không tốt tất cả đều là do Phó Nhiễm ép khô, nha - -" Minh Thành Hữu suy nghĩ, lại tiếp tục thêm một câu. "Anh còn nói, mới nếm thử mùi vị phụ nữ rất mê hoặc, luôn luôn không đủ..."

Hai chân cô vì bị đè nặng nên đành phải buông lỏng.

"Anh thực nhàm chán."

Đâu chỉ là nhàm chán, nếu muốn bôi nhọ mình thì chính mình tự tìm chảo nhuộm lớn nhảy vào đi, cần gì phải dắt theo cô? Điển hình kéo cô vào làm đệm lưng.

"Anh đã nói qua với em, một lần cùng một trăm lần không có gì khác nhau. Sau cùng, em cùng anh ngày ngày nằm chung một cái giường, cho dù thật sự là trong sạch không có gì, ở trong mắt người khác cũng không thể rửa sạch."

Giọng Minh Thành Hữu càng nói càng khàn khàn, mấy chữ ngẫu nhiên đứt quãng che bên tai Phó Nhiễm.

Cả căn phòng như đặt trong lò lửa, rừng rực nhảy lên thiêu đốt từng nơi hẻo lánh một, giọng người đàn ông thâm trầm say đắm, Phó Nhiễm nghe từ trên môi Minh Thành Hữu bật ra tiếng cười yếu ớt, mang theo giọng điệu cực phẩm nói sau nhịp điệu.

"Quả nhiên, lúc làm vận động không thể nói chuyện."

Hắn có chút thở gấp.

Phó Nhiễm bị bức ép tới mức khó chịu, cô cùng Minh Tranh trước kia cũng không phải là ở cùng một chỗ. Bốn năm, cô ôm một phần hi vọng thậm chí là tưởng niệm, nếu như trước đó có gặp nhau trước thì còn có thể có cơ hội cùng nhau, hiện tại thì đã hoàn toàn trở thành hai đường thẳng song song.

Hắn muốn sống cuộc tốt sống của riêng hắn, cô cũng nên thực tế một chút.

Hắn cũng chưa từng để cho cô dấu hiệu nào là cần cô chờ hắn cả.

Hiện tại Phó Nhiễm quên đi cũng không quá muộn.

Động tác của Minh Thành Hữu đột nhiên trở nên kịch liệt, thân thể cô lắc lư, đầu càng thấy đau, Phó Nhiễm duỗi hai tay ra đẩy trước ngực Minh Thành Hữu. "Khoan đã, anh không làm gì đề phòng sao?"

"Làm cái gì?!"

Đột nhiên bị ngắt quãng, hắn phất tay Phó Nhiễm xuống, ý muốn xâm nhập.

"Tôi không muốn mang thai."

"Làm sao em phiền như vậy? Đang trên giường mà lắm chuyện!" Minh Thành Hữu tiếp tục động tác. "Không thể nào trùng hợp như vậy."

Hai tay Phó Nhiễm nắm hướng thắt lưng hắn, đẩy thân thể hắn hạ thấp xuống.

"Trong nhà của anh chẳng lẽ ngay cả 'mũ' cũng không có sao?"

"Ta thèm vào." Minh Thành Hữu nhịn không được khẽ nguyền rủa. "Đất này chưa từng có phụ nữ tới, anh muốn đồ chơi kia làm cái gì, con mẹ nó, khinh anh là đứa trẻ ba tuổi thổi bóng chơi đây?"

"..."

Phó Nhiễm dọa hắn. "Đúng lúc hôm nay là giai đoạn nguy hiểm, nhỡ đâu trúng thưởng làm sao bây giờ?"

Quả nhiên Minh Thành Hữư dừng lại, lòng bàn tay Phó Nhiễm vẫn cầm vào làn da nóng hổi kinh người dừng ở nửa chừng, cô cũng cảm thấy có chút khó chịu, hiện tại như không trên không dưới hành hạ.

"Chúng ta tối hôm qua đã làm, em có uống thuốc không?"

Phó Nhiễm không nghi ngờ gì, gật đầu. "Có."

Minh Thành Hữu buông

lỏng "Vậy không có việc gì, lúc này dược tính vẫn còn."

Đây là ngụy biện gì chứ?

Trước ngực Phó Nhiễm bị đè nặng, mất tiếng thét chói tai. "Không được!"

"Câm miệng, anh đều tiến vào."

Mặt trời lên cao, ánh mặt trời xa xa xuyên qua giữa không trung, Phó Nhiễm ngồi ở trước bàn trang điểm, đánh một lớp phấn lót không hài lòng, lại bổ sung thêm một lớp.

Minh Thành Hữu đã tỉnh, còn chưa rời giường, đầu gối cánh tay ở bên cạnh nhìn qua cô "Ui, cách ăn mặc thành bộ dạng hiền thục đoan trang này là cho ai xem đây?"

Phó Nhiễm không thèm nhìn, người đàn ông này đang âm dương bát quái mưu mô nhiều lắm.

Cô luôn nghĩ Minh Thành Hữu nói ra sẽ không đứng đắn, khóe mắt Phó Nhiễm xuyên qua gương liếc về hướng người đàn ông trên giường.

Mà sẽ có một ngày, cô nhớ lại lúc quang cảnh như thế này, cảm giác lại tốt đẹp như vậy. Lúc này Minh Tam thiếu phong lưu phóng khoáng, còn có sức sống, bây giờ bất luận như thế nào cô cũng không nghĩ ra, tương lai hắn sẽ biến thành một người như thế...

"Em là độc lập mở phòng vũ đạo làm việc đi?"

"Ừ."

Minh Thành Hữu vén chăn lên đứng dậy, vừa đi vừa nói chuyện. "Huống Tử gần đây có đơn hàng, em sẽ nhận sao? Hạng mục không lớn, nhưng được tính là thuận lợi, không có trở ngại."

Phó Nhiễm hiển nhiên sẽ có hứng thú.

"Tôi có thể thử xem, lợi nhuận có thể được bao nhiêu?"

Minh Thành Hữu chọn áo sơ mi ngắn tay mặc một nửa, sau đó đến bên cạnh Phó Nhiễm.

"Chừng mười vạn, làm tốt mà nói còn có cơ hội được thưởng thêm."

Mười vạn, đủ nhiều. Ánh mắt Phó Nhiễm lóe lên.

"Đem yêu cầu cụ thể cùng bố trí sân khấu gửi vào hòm thư của tôi đi."

"Ngày đó anh cũng sẽ đi."

Bàn tay Minh Thành Hữu tự nhiên hạ xuống trên vai Phó Nhiễm, hắn nghiêng người, mặt ghé vào cổ Phó Nhiễm.

"Em sẽ khiêu vũ sao?"

Cổ Phó Nhiễm nhột một hồi, cô không chút do dự lắc đầu.

"Tôi không biết."

Trong gương, khóe miệng hắn giật ra như giữ kín nụ cười, môi mỏng mân thành đường thẳng tắp, con mắt thâm thúy ma mị, một bên khóe miệng lại khẽ nhếch lên làm cho Phó Nhiễm có linh cảm xấu.

Chỉ cần nhìn nụ cười một cách đơn thuần này, trong lòng hắn sẽ không có chủ ý gì tốt cả. Minh Thành Hữu vỗ vỗ vai Phó Nhiễm.

"Đến lúc đó em theo anh nhảy một đường đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.