Thiết Tẫn Quang Âm

Chương 14: Thổ lộ




Phó Nhiễm không nghĩ đến chuyện uống rượu say đánh mất lý trí, bình thường cô đề phòng Minh Thành Hữu như đề phòng ác ma, không nghĩ rằng lúc này lại tự mình chui đầu vào chỗ ác ma, mà hiển nhiên lại chui vào ngay chỗ ác ma trước mặt.

Cô có thể cảm giác được đầu mình đang trầm xuống, Minh Thành Hữu đặt cô tại mép giường, đầu của cô không hề có sức lực chống đỡ, một làn tóc tản ra, phần đuôi sợi tóc chạm trên nền gạch bóng loáng, Phó Nhiễm sợ hãi, người giống như bị rơi xuống, cô duỗi hai tay ra nhưng vô lực, cảm giác say đến bất tỉnh nhân sự.

Nhưng kì lạ, có khi lại tỉnh táo đến tàn nhẫn!

Một bàn tay cầm lấy cổ áo kéo cô vào giữa giường, hô hấp của cô nóng hổi, dễ dàng giao thoa hơi thở của Minh Thành Hữu trong trẻo nhưng lạnh lùng, nóng lạnh kề bên nhau, hai thân thể hoàn toàn bất đồng tụ lại cùng một chỗ. Trong miệng Phó Nhiễm bởi sức nặng của hắn đột nhiên tới mà rên rỉ thành tiếng.

Trong phòng có hệ thống sưởi, nhưng cô vẫn cảm thấy lạnh run, hai cánh tay giơ cao quá đỉnh đầu đặt tại trên gối.

Ánh mắt của cô cố gắng mở ra, xuyên qua mi mắt lại chỉ thấy bóng đen của người đàn ông.

Trí nhớ của Phó Nhiễm khắc sâu tận xương toàn bộ quá trình, chính là một cảm giác đau nhức!

Thân thể Phó Nhiễm kêu lên giãy giụa, nhưng tiếc rằng sức lực hoàn toàn không có, Phó Nhiễm giống như đưa thân vào nơi bí mật giăng lưới, bị trói buộc mà không cách nào thoát ra được. Mỗi tế bào trên cơ thể bị cảm giác không tên nào đó bao quanh vây hãm, lại cảm thấy trên người như bị một con rắn Cự Mãng quấn lấy, dần dần siết cô không thể thở được.

Rất nhiều động tác lúc đó cô không thể nhớ rõ, cũng không thể nhìn rõ. Chỉ có giác quan của cô có thể cảm thấy rõ ràng phần lưng mình như bị chìm trong giường lớn. Từ bên trên nhìn xuống, trong mắt hắn cô gầy yếu như vậy, quả thực không chịu nổi. May mắn cho cô là chăn đơn rất mềm mại và êm, bằng không mãnh liệt như vậy, phần lưng cô tất nhiên sẽ bị hắn làm cho tổn thương.

Đèn trong phòng ngủ đã bật toàn bộ, Phó Nhiễm lờ mờ nhìn đến chiếc đèn thủy tinh trên đỉnh đầu sáng ngời gay gắt, giống như bị rung lên từng đợt đến lúc cuối cùng, lại không thấy tung tích, không phải là động đất chứ?

Cô mệt mỏi đến nỗi ho khan, giữa những khoảng cách ho khan mới nghĩ đến, lúc đó là do đèn rất sáng?

Hay chính cô đã thấy thật rõ ràng?

Trên đầu, cổ họng Minh Thành Hữu bật ra tiếng nói khàn khàn tới gần, hai cánh tay đè ép bả vai Phó Nhiễm càng lúc càng chặt, khuôn mặt cô đỏ hồng kiều diễm, thân thể co lại thành một đoàn, trong không khí chỉ có từng tiếng hít thở như chìm nổi trôi giạt, chỉ đợi ngoi lên hít thở không khí trên mặt nước.

Phó Nhiễm thề, đời này cô không bao giờ đụng vào rượu nữa.

Nhưng lúc này thì tất cả đã quá muộn...

Tiêu quản gia lần thứ ba từ trên lầu đi xuống, bà hướng mấy người đứng ở phòng ăn phất tay. "Dọn đi, xem chừng đi chuẩn bị cơm trưa là vừa."

Khi Phó Nhiễm tỉnh lại, việc trước tiên không phải là mở mắt ra, mà là thử giật giật cử động ngón tay.

Tê dại...

Cô thử cử động chân, cảm giác toàn thân như không còn sức lực, tê dại giống như tất cả đều không phải là của mình. Cô nhịn không được âm thanh ưm, mở mắt, một vẻ mặt hắc ám choáng váng mang theo cả ánh bình minh.

Cô nhìn thấy khóe miệng Minh Thành Hữu cong lên một đường hình cung, bàn tay chống lên nửa người trên không nhúc nhích đang nhìn cô chằm chằm.

Phó Nhiễm đem đầu tóc rối bời vén sang một bên, cô kéo chăn mền cúi đầu nhìn, được rồi, tối hôm qua thật sự là bị chó cắn, không phải là đang nằm mơ.

Hai tay Phó Nhiễm để dọc theo người, không chớp mắt nhìn về phía trần nhà.

Minh Thành Hữu chờ một lúc mà không thấy cô nháy mắt, tay hắn đưa qua đưa lại trước mặt Phó Nhiễm.

"Lúc này hai ta thật sự là đã làm chuyện cấu kết."

Mặt Phó Nhiễm thoáng qua chứa ý cười, giọng điệu mang theo chút trào phúng.

"Thì ra là anh cùng phụ nữ lên giường đều thích dùng chiêu trò này? Nằm ở trên thân thể không nhúc nhích rất sảng khoái đúng không?"

"Chậc chậc."

Khuỷu tay Minh Thành Hữu nâng nửa người lên, chiếc chăn tơ lụa thuận thế rơi xuống tới thắt lưng hắn.

"Tối hôm qua em có hai lần cao trào, thật sự, anh đều làm cho em có cảm giác tốt nhất."

Chóp mũi Phó Nhiễm không thể che hết được chua xót, đáy mắt Minh Thành Hữu vui vẻ hiển nhiên thành lưỡi dao sắc bén tốt nhất đâm cô bị thương, bỗng nhiên cô đứng dậy, cũng không để ý trước ngực lộ ra ngoài một mảng lớn, sau đó cô với lấy gối mềm, hướng theo bộ mặt tuyệt đẹp kia đánh tới.

"Em nổi điên làm gì!"

Minh Thành Hữu đoạt lấy chiếc gối trong tay Phó Nhiễm.

"Tự mình hỏi thân thể mình một chút, hỏi nó hầu hạ anh có sảng khoái không?"

"Anh - - "

"Hỏi đi!"

"Đi tìm chết đi!"

Hốc mắt Phó Nhiễm một hồi nóng hổi thật vất vả mới có thể nén lại.

"Chuyện cha cho anh đi bộ đội cũng là giả phải không?"

"Lần này là giả, nhưng lần sau không thể nói chính xác, em giữ lại cái màng kia làm cái gì? Nếu bị người ta lừa đi bệnh viện kiểm tra lần nữa, biết rõ chuyện trên giường của chúng ta vẫn một mực giấu diếm, đối với anh và em cũng không tốt."

Minh Thành Hữu nói đạo lý rõ ràng, vòng đi vòng lại, cuối cùng, dù sao cũng là vì tốt cho Phó Nhiễm.

Cô kéo qua chiếc chăn đắp ở trên thân hai người, Minh Thành Hữu bị lộ ra trên người vẫn chưa mặc gì. Cũng không còn cảm thấy thẹn thùng gì nữa, Phó Nhiễm nắm chặt đầu ngón tay, cất tiếng nói dường như vô vọng.

"Anh không cần phải làm thủ đoạn hèn hạ như vậy."

"Anh nói muốn sống thật tốt cùng em, em chịu tin không?"

Cánh tay Minh Thành Hữu đưa tới ôm bả vai Phó Nhiễm.

"Tốt lắm, tới đây làm lại một lần nữa."

Cô dùng sức vươn ra khỏi tay hắn, vội vàng xuống giường nhặt lên quần áo tán loạn ở bên chân, Minh Thành Hữu kéo áo choàng tắm bên cạnh, xuống giường đi đến trước mặt cô.

Phó Nhiễm mới mặc xong áo ngực, lại mặc luôn áo lông, lúc đứng người lên chân mềm nhũn xuống, cô thấy Minh Thành Hữu chặn đường của mình,

"Nhường một chút."

"Có uất ức như vậy sao?"

Lông mày hắn hếch lên vẻ khinh thường. Hắn làm vậy với phụ nữ đã nhiều, đương nhiên là không sao cả.

Phó Nhiễm đẩy hắn ra.

"Minh Thành Hữu, anh không đi diễn trò thì thật đáng tiếc, nói sau cùng, thực sự anh cho là tôi sẽ còn bị người ta lừa gạt đi bệnh viện sao?"

"Đã nghe nói qua phải đề phòng ngộ nhỡ sao? Lần sau bọn họ mà nói sau lưng anh, anh trực tiếp đem giấy tờ mang thai của em đập vào mặt họ!"

Phó Nhiễm tức giận, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

"Tôi sẽ không sinh con cho anh!"

Minh Thành Hữu lơ đễnh, hắn cũng không còn nghĩ tới hướng xa như vậy.

"Anh và em đã lên giường, còn sợ lấy không ra giấy tờ giả?"

Thì ra là như vậy.

Tâm tình Phó Nhiễm trầm hẳn xuống, lại đột nhiên nghĩ là có gì không thích hợp ở đây, tự nhiên cô phản ứng lại, khuôn mặt cô bởi vì tức giận mà đỏ bừng.

"Anh muốn lấy giấy tờ giả tùy thời tùy chỗ cũng có thể, vì cái gì lại làm thật trên giường?"

Minh Thành Hữu không nghĩ tới lúc này lại tự quấn mình thành một vòng đi vào, trên mặt thoáng hiện lên vẻ mất tự nhiên sau khi bị vạch trần. Da mặt hắn dù dày cũng không thể thừa nhận là vào lúc đó hắn muốn làm chuyện đó với cô, không có lý do nào khác.

"Hiện tại dù em nghĩ thế nào thì chúng ta cũng đã lên giường một lần rồi."

Ánh mắt Phó Nhiễm liếc sang bên cạnh, ở giữa giường là một màu đỏ thẫm, cô xoay người muốn rời đi.

Minh Thành Hữu đã trước một bước giữ chặt cổ tay cô: "Đi đâu?"

"Đi ra ngoài!"

Tình hình như vậy là lần đầu tiên Minh Thành Hữu gặp phải, không nói đến Phó Nhiễm tối hôm qua là không tình nguyện đến cỡ nào, chỉ cần nói hành động lúc này sau khi cô tỉnh lại, hắn sống đến 24 năm qua chưa từng gặp cô gái nào không thức thời như vậy.

Nói cho cùng, trong lòng cô chính là không có hắn, cho nên cảm thấy quan hệ này là bị khuất phục, nên muốn rời khỏi đây.

"Tốt, cô muốn đi phải không? Bây giờ cô liền đi ngay cho tôi, đi." Ngay sau đó Minh Thành Hữu kéo lấy Phó Nhiễm kéo ra bên ngoài, hai người đều đeo dép, Phó Nhiễm đi theo sau lưng Minh Thành Hữu lảo đảo đi xuống lầu.

Tiêu quản gia nhìn thấy hai người, còn chưa kịp mở miệng, chỉ thấy mặt Minh Thành Hữu có vẻ tức tối đẩy Phó Nhiễm ra ngoài cửa chính.

"Đầu óc nóng lên cái gì, tôi cho cô đứng bên ngoài suy nghĩ thật kỹ!"

Hắn xoay người đóng cửa chính lại, hướng mấy người đứng cách đó không xa quát: "Không được ai mở cửa cho cô ta!"

Trong lúc đó, Phó Nhiễm đứng ở ngoài cửa, lại lần nữa bị người khác vứt bỏ.

Minh Thành Hữu sải bước lên lầu, đóng cửa phòng ngủ đánh rầm, có cảm giác như cả ngôi biệt thự đều rùng mình một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.