Thiết Hán Yêu Hồ (Lạc Mộng Yên Hà)

Chương 13: Phàm nhân hiên




Lúc này Đoàn Phong cùng Tĩnh Vân cũng đã xuống xe, thấy một màn như vậy, hai người đều run rẩy, cơ hồ muốn nôn mửa.

Quá tàn nhẫn, quá máu tanh rồi, nhưng tên mã tặc này, căn bản là coi mạng người như cỏ rác.

- Uông lão, không phải lão nói Lâm Phong là đồ gian nịnh sao, hiện tại thì sao, bọn họ muốn giết chúng ta, giết sạch chúng ta!

Vạn Thanh Sơn thấy một đám đồng bạn của mình chết dưới ngựa, gã giống như bị tâm thần, quát mắng Uông lão.

Cho dù Lâm Phong là gian nịnh, gã cũng nguyện ý, chí ít thì gã cũng sẽ không chết, nhưng Uông lão lại đuổi Lâm Phong đi, đây cũng là tuyệt đi sinh lộ của gã.

- Ngươi trách ta, không phải ngươi cũng nói hắn là phế vật sao?

Uông lão lạnh lùng đáp trả Vạn Thanh Sơn, ánh mắt băng hàn.

- Nhưng chí ít ta không đuổi hắn đi!

Vạn Thanh Sơn trợn mắt nhìn lai, gã hận, hiện giờ gã còn trẻ, còn có tiến trình tươi sáng, tại sao có thể chết ở chỗ này như vậy được.

Nhưng tình hình bây giờ đã không còn là vấn đề hắn muốn chết hăn không, mà là hắn chắc chắn phải chết.

- Giờ ngươi nói những thứ này có thể cứu mạng sao?

Uông lão khinh thường nói khiến Vạn Thanh Sơn nổi giận.

- Giết!

Những tên mã tặc kia cũng không đợi Vạn Thanh Sơn, giờ cao trường đao, vó ngựa chồm tới, hàn quang lấp lóe, cuốn đi vô số sinh mệnh.

Lúc này, một đoàn xe lớn như vậy chỉ còn lại vài người.

- Ah…

Vạn Thanh Sơn nổi giận gầm lên một tiếng, giục ngựa lao ra ngoài, muốn bỏ chạy, gã không muốn chờ chết…

Nhưng mà lúc Vạn Thanh Sơn lao qua chỗ hai tên mã tặc đang cản đường, hai đường đao quang đồng thời lóe lên, thu hoạch tính mạng của Vạn Thanh Sơn.

- Các ngươi rốt cuộc là ai, tại sao lại muốn giết chúng ta?

Đoàn Phong bước tới trước một bước, nhìn tên thủ lĩnh mã tặc, giọng nói còn mang theo một tia non nớt nhưng tràn đầy thần sắc quật cường.

- Thiếu gia, cậu không nên đáp ứng tộc huynh của cậu mà đến Hoàng thành a.

Uông bá đứng một bên ai thán nói, thanh âm vô cùng u oán.

- Biết thì thế nào, kẻ sắp chết thì cần hỏi nhiều như vậy làm gì.

Tên thủ lĩnh mã tặc bình tĩnh nói, y nhìn Đoàn Phong như nhìn một người chết.

- Giết đi!

Tên mã tặc thủ lĩnh ra lệnh một tiếng, nhất thời, hai tên hoành đao mà đứng, sát khí phóng ra.

- Tĩnh Vân tỷ, Uông bá, liên lụy mọi người rồi.

Giọng nói của Đoàn Phong mang theo một sự bi thương. Nghe được lời này, Uông bá không ngừng lắc đầu, mà Tĩnh Vân cũng thầm than trong lòng, không nghĩ tới, thoát một kiếp ở Vân Hải tông, lại vẫn không cách nào thoát chết, xem ra là mệnh trung chú định rồi.

Ngay tại lúc này, tiếng vó ngựa không quá mãnh liệt từ đằng xa truyền tới, tất cả mọi người đều cảm thấy mặt đất rung động nho nhỏ.

- Dừng tay!

Một tiếng quát vang dội không ngừng, từ phía xa, một con tuấn mã ngày ngày càng gần.

Thấy người ngồi trên tuấn mã, hai người Đoàn Phong cùng Tĩnh Vân đều vui mừng.

- Là Lâm Phong đại ca, còn có Mộng Tình tỷ tỷ.

Đoàn Phong không biết nghĩ gì, không ngờ lúc này Lâm Phong lại có thể chạy tới.

Tên thủ lĩnh mã tặc cũng quay đầu lại, nhìn Lâm Phong chạy như bay mà tới, y cũng không nóng lòng giết Đoàn Phong.

Chốc lát, Mộng Tình đã thúc ngựa vượt qua đám mã tặc, tới trước người Đoàn Phong.

Tung người nhảy xuống, Lâm Phong nhìn thấy thi thể không đầu đầy đất, ánh mắt trở nên lạnh băng.

Bọn súc sinh này, thủ đoạn thật tàn nhẫn.

- Lâm Phong đại ca!

Đoàn Phong nhìn về Lâm Phong hô lên, ánh mắt lộ vẻ cảm kích nồng đậm. Lâm Phong bị Uông lão nói xấu đuổi đi, nhưng giờ phút này, Lâm Phong lại bất chấp nguy hiểm để cứu bọn họ.

Nhàn nhạt gật đầu, coi như là trả lời Đoàn Phong, Lâm Phong liếc mắt nhìn chằm chằm vào những tên mã tặc.

- Thân là quân nhân, lại đi giả trang làm mã tặc, tàn sát con dân của mình, các ngươi không thấy nhục sau?

Lâm Phong lạnh lùng mở miệng, Đoàn Phong nghe được liền sửng sốt, quân nhân?

Tên mã tặc thủ lĩnh hiện lên thần sắc kinh ngạc, nhìn Lâm Phong nói:

- Vì sao ngươi lại nói chúng ta là quân nhân?

- Mã tặc, có thể có được kỷ luật nghiêm minh như vậy sao, sẽ hiểu được loại trận hình này sao?

Lâm Phong lạnh lùng nhìn đám mã tặc, tất cả bọn chúng đều trầm mặc không nói, mỗi người đều ở yên một chỗ, cực kỳ an tĩnh mà ngồi trên thiết kỵ.

Mã tặc là một đám ô hợp, há có thể lợi hại như vậy, hơn nữa, hai nhóm mã tặc này, Lâm Phong cảm nhận được một luồng sát khí giống như trên người Xích Huyết thiết kỵ, chỉ là không mãnh liệt như vậy mà thôi.

- Một vài nhóm mã tặc vừa rồi, ngụy trang cũng giống như các ngươi.

Lâm Phong lại bổ sung một câu.

- Nói như thế, vừa rồi là ngươi giết chết đám bọn họ?

Tên thủ lĩnh mã tặc dựng mày, hàn mang từ trên người lộ ra, lạnh lùng nhìn Lâm Phong.

- Đúng, chẳng những ta đã giết bọn chúng, còn muốn giết đám súc sinh các ngươi.

- To mồm, ngươi đã trở lại tìm chết, ta đây thành toàn cho ngươi!

Tên mã tặc thủ lĩnh nói:

- Giết hắn đi!

- Dạ!

Hai tên chuẩn bị giết Đoàn Phong liền lao về Lâm Phong, trường đao lạnh như nước.

Lâm Phong bình tĩnh đợi hai tên kia vừa thúc ngựa tới, hai chân mới nhảy sang một bên, tay đặt bên hông.

- Bạt Kiếm thuật!

Một kiếm cực mạnh trực tiếp phá vỡ không gian, kiếm cương chém ra, hai vòi máu từ trên cổ hai tên đang lao tới phun mạnh ra.

- Linh Vũ cảnh giới!

Tên mã tặc thủ lĩnh kinh ngạc, nhưng liền thản nhiên nói:

- Khó trách ngươi dám càn rỡ như vậy, hơn nữa còn đánh chết được đám người kia, xem ra thực lực không tệ, nhưng nếu ngươi cho rằng chút thực lực này mà có thể càn rỡ, vậy thì ta nói cho ngươi biết, ngươi! Quá vô tri!

Vừa nói xong, một luồng khí thế lạnh băng từ trên người tên thủ lĩnh mã tặc mạnh mẽ trào ra, vô cùng cường đại, trực tiếp ập thẳng lên người Lâm Phong.

- Thấy chưa? Thực lực của ta, Linh Vũ cảnh tầng ba, một kẻ có cảnh giới Linh Vũ cảnh tầng một như ngươi, đứng trước mặt ta cũng chỉ thành vong hồn dưới đao mà thôi. Về phần những người bên cạnh ta, đều là cường giả Linh Vũ cảnh tầng hai, tất cả đều dễ dàng giết chết ngươi, dựa theo hành vi của ngươi, vốn là tử tội, nhưng hôm nay ta khoan dung độ lượng, miễn đi tội chết cho ngươi, chỉ cần ngươi có thể làm bộ hạ của ta.

Tên mã tặc thủ lĩnh nổi lòng yêu tài, chiêu mộ Lâm Phong. Dù miệng y nói rất thoải mái, nhưng trong lòng không thể không thừa nhận, với tuổi của Lâm Phong mà có thể đạt tới Linh Vũ cảnh thì tương lai sẽ có tiềm lực vô hạn, y không thể sánh bằng. Vì vậy, y muốn chiêu dụ Lâm Phong, làm thủ hạ của y, sau này có thể thành lợi kiếm trong tay y.

- Dù thực lực của ngươi còn chưa đủ, nhưng ta phá lệ cho ngươi làm thủ hạ như những người bên cạnh, chỉ cần ngươi theo ta, nhất định có thể huy hoàng leo cao.

Yên lặng nghe lời thủ lĩnh mã tặc, Lâm Phong lộ ra một nụ cười lạnh.

- Ngươi nghĩ nhiều rồi.

Lâm Phong đáp lại một tiếng.

Tên mã tặc thủ lĩnh nhíu mày, nói:

- Ta có cảnh giới Linh Vũ cảnh tầng ba, ngươi không sợ ta trực tiếp giết ngươi sao?

- Linh Vũ cảnh tầng ba, rất mạnh sao?

Khóe miệng Lâm Phong mang theo sắc thái yêu dị, trên người hắn, một luồng khí thế mênh mông đột nhiên phóng lên cao, làm người ta kinh hãi.

- Linh Vũ cảnh tầng một?

- Không đúng, là Linh Vũ cảnh tầng hai, thật mạnh!

Cảm nhận được khí thế của Lâm Phong không ngừng kéo lên, uy thế đã đạt tới Linh Vũ cảnh tầng hai, tất cả mọi người đều khựng người, trong lòng kinh ngạc vô cùng, mới mấy tuổi đầu mà đã có thực lực Linh Vũ cảnh tầng hai, rất khó.

Thiên phú của Lâm Phong rất khủng bố.

Nhưng mà, bọn họ kinh ngạc không được lâu, bởi vì, khí thế của Lâm Phong vẫn đang kéo lên.

- Ổ!?

Rất nhiều người đều nhướng mày, khí thế của Lâm Phong vẫn còn tăng mạnh, chẳng lẽ hắn còn có thể đạt đến Linh Vũ cảnh đỉnh phong sao.

Rất nhanh, tại trong ánh mắt khiếp sợ trừng to mà nhìn, khí thế trên người Lâm Phong thật sự đã đạt tới Linh Vũ cảnh tầng hai đỉnh phong.

- Thiên phú thật đáng sợ.

Mọi người đều bị đả kích thật lớn, thiên phú của Lâm Phong, cường đại hơn nhiều so với bọn họ.

- Đợi một chút, khí thế trên người hắn, tại sao còn đang kéo lên?

Rất nhiều người đầu run rẩy mãnh liệt, mang theo thần sắc khó thể tin, chẳng lẽ…

- Rầm!

Từng tiếng ong ong trong đầu mọi người vang lên, khí thế trên người Lâm Phong thả ra đã đột phá Linh Vũ cảnh tầng hai đỉnh phong, nhất cử đột phá Linh Vũ cảnh tầng ba, lúc này mới rột cục ngưng lại.

Đoàn Phong cũng Tĩnh Vân khiếp sợ thì không cần phải bàn, trong lòng tên thủ lĩnh mã tặc cũng mãnh liệt run rẩy.

Khoảng mười sáu tuổi, Linh Vũ cảnh tầng ba? Thiên phú này, cũng quá yêu nghiệt mà.

- Người này, nhất định phải mượn sức mới được.

Trong lòng mã tặc thủ lĩnh nổi lên kiên quyết, Lâm Phong là niềm vui ngoài ý của chuyến này, nếu có thể đề cử lên trên, nhất định có thể nhận được phần thưởng cực lớn.

- Ta thừa nhận, thực lực cùng thiên phú của ngươi rất mạnh, nhưng chỉ bằng tu vi Linh Vũ cảnh tầng ba, dù chỉ đối mặt với một mình ta vẫn còn chưa đủ, huống chi chúng ta còn nhiều người như vậy, muốn giết ngươi thì rất dễ dàng.

Mã tặc thủ lĩnh dùng cả uy lẫn ân, nói:

- Ngược lại, nếu ngươi nguyện ý theo ta, ta sẽ để cho ngươi làm trợ thủ của ta, đến lúc đó, tiền đồ không thể đo đếm.

- Ngoài ra, nếu ngươi có yêu cầu gì mà nói, ta có thể dâng lên trên, chỉ cần phía trên đáp ứng, ta sẽ thỏa mãn ngươi.

- Còn chưa đủ sao? Ngươi cũng rất tự tin.

Lâm Phong cười lạnh, bước lên một bước, nhất thời, một luồng kiếm thế lạnh thấu xương phóng lên, cường đại vô cùng.

Giờ khắc này, tất cả mọi người đều cảm thấy mình giống như là rơi vào trong kiếm khí lẫm liệt vô tận, tùy thời cũng có thể bị kiếm khí xé nát.

- Kiếm thế!

Tên thủ lĩnh mã tặc hoảng sợ thất sắc, cả người cũng run lẩy bẩy.

- Vậy được chưa, đủ rồi chứ!

Lâm Phong lạnh lùng cười, lại bước lên một bước, kiếm thế càng thêm mạnh hơn!

- Thực lực của Lâm Phong đại ca thật là đáng sợ, đưa thân vào trong luồng kiếm khí này, ta cảm thấy tùy thời cũng có khả năng bị xé nát.

Đoàn Phong lẩm bẩm nói, Tĩnh Vân đứng một bên gật đầu chấp nhận. Nàng cũng không biết, Lâm Phong sao mà lại trở nên mạnh mẽ như vậy rồi, so với thực lực trước kia thì mạnh hơn nhiều lắm.

Uông bá nhìn Lâm Phong, ánh mắt lóe lên không chừng, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Tên mã tặc thủ lĩnh nghe Lâm Phong chất vấn, sắc mặt khó coi. Kiếm giả lĩnh ngộ kiếm thế, lực công kích tăng lên gấp mấy lần, thực lực của Lâm Phong đã rất mạnh rồi, nếu còn thêm luồng kiếm thế này nữa thì đã đủ uy hiếp được y, thậm chí còn có thể mạnh hơn y, nghĩ tới những lời cuồng ngôn vừa rồi, ngay cả y cũng cảm thấy buồn cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.