Thiết Cốc Môn

Chương 44: Giữ chiếc bình của anh mà sống qua ngày




Khâm sai cứu nạn đã đến Giang Bắc, nạn dân dồn hết vào trong thành.

Chương huyện lệnh đang lo lắng không yên, để ngăn vị khâm sai đích thân đến huyện Tụ Thủy giám sát, ông ta không chỉ sai người âm thầm đi che đậy việc ăn bớt vật liệu công sức trong việc tu bổ đê điều, giấu đi đống lớn vàng bạc ngọc ngà mà khó khăn lắm mới kiếm được, mà còn phải ra tay mạnh, đánh, nhốt, giết hết những tên điêu dân muốn tố cáo, để tránh rắc rối.

Thông tin giữa Thượng Kinh và Giang Bắc không thông, dưới sự sắp xếp của bọn người xấu, tin đồn lan truyền khắp huyện Tụ Thủy.

Nam Bình Quận Vương là đồ ăn chơi của hoàng thất, trốn việc lười biếng, tham lam háo sắc, lòng dạ độc ác. Cậu ta quyền cao chức trọng, ở kinh thành nuôi bảy tám mươi người thiếp, đến Giang Bắc chỉ vì tiền, tiện thể thu thập mỹ nhân Giang Bắc, cơ bản không hề để ý đến sự sống chết của tiểu dân. Lời đồn càng lúc càng ác liệt, ở giữa còn thêm thắt thêm rất nhiều câu chuyện khác, khiến cho người dân trong lòng sợ hãi, thi nhau nghe ngóng thời gian quan ngự sử đến nơi. Ai ai cũng từ bỏ ý định tố cáo, nhanh chóng giấu con gái và con trai tuấn tú chưa kết hôn đi, không để tên quan háo sắc nhìn thấy.

Hạ Ngọc Cẩn từ bỏ các ý định chơi bời, phi ngựa mau tới huyện Tụ Thủy. Nhưng thấy trăm nghề thưa thớt, phần lớn các cửa hàng đều đóng cửa, rất nhiều người đang đứng ở cửa của hàng lương thực, tranh nhau đòi mua lương thực. Nhưng ông chủ cửa hàng lại mắt đỏ ngầu, không ngừng lớn giọng hò hét: “Giao thông đứt rồi, bên ngoài không chuyển gạo vào được, dự trữ không đủ, hôm nay chỉ bán ba đấu! Nhiều hơn không có! Người mua giá cao thì được!”.

Gạo thô được bán với một cái giá trên trời khó mà tin được.

Đến cả người không quan tâm đến vật giá như Hạ Ngọc Cẩn, cũng bị thất kinh: “Người dân Giang Bắc nhiều tiền thế sao?”.

Diệp Chiêu điềm nhiên nói: “Bán đất bán nhà, bán con bán cái, tự nhiên có tiền, thứ mua về là mạng chứ không phải gạo”.

Hạ Ngọc Cẩn: “Nhà và đất đều không có, sau lũ lụt thì làm thế nào?”.

Diệp Chiêu nói: “ Có thể sống một ngày thì hay một ngày, có thể sống một giờ thì hay một giờ, lo nhiều như thế làm gì chứ?”.

Hạ Ngọc Cẩn rất lấy làm lạ.

Thu Hoa ở bên cạnh không kìm được thêm vào nói: “Còn tốt chán. Bây giờ còn có vỏ cây và cỏ mà ăn. Bán nhà rồi cũng có thể mua chút lương thực đợi cứu nạn, Hoàng thượng lại là người nhân đức thương dân, còn đỡ hơn thiên tai năm đó ở quê tôi nhiều. Lúc đó trước tiên là lũ lụt, sau đó hai năm đại hạn liên tiếp, vỏ cây ngọn cỏ đều ăn hết rồi, đành phải ăn người, người chị ở nhà hàng xóm bị bán cho bọn đồ tể ăn. Hai chị em chúng tôi còn bé, bố lại biết võ công, ông đi đến nhà giàu, cướp một ít lương thực, rồi đưa chúng tôi chạy trốn. Mẹ tôi vì sức khỏe không tốt, đêm trước khi xuất phát, để tiết kiệm cho mọi người một chút lương thực, liền tự sát”.

Thu Thủy thở dài: “Lúc đó chạy trốn cũng không biết chạy đi hướng nào, bố cũng không biết làm thế nào để sống sót. Sống không được đành phải lên núi làm cướp bóc, lấy cái đầu ra để qua ngày, không biết tốt xấu ra sao, may mà gặp phải quân Man Kim xâm chiếm, tướng quân thu nhận, mới có thể tìm ra con đường sống trên chiến trường”.

Tiên đế Hiền Tông, yêu thích xa hoa, nghe tin tiểu nhân, tính hay nghi ngờ, bắt giết trung thần, sủng ái tần phi, không quan tâm triều chính, rất nhiều nơi dân không sống được, để lại một đống hỗn độn lung tung. Hoàng thượng lúc đó lòng nuôi chí lớn, sinh ra đã nhân hậu tốt bụng, đau xót trăn trở trước sự hỗn loạn của triều chính, vì đạo hiếu, nên không thể nói gì với cha mình, chỉ có thể thề sau này mình sẽ là một minh quân. Sau khi ông ta kế nhiệm liền giam Lã thái phi lộng quyền lại, đặt bẫy Tru gian thần, sau đó ban thưởng đất canh tác, miễn giảm thuế, giảm gánh nặng cho người dân, tiết kiệm việc chi tiêu triều chính, an ủi lưu dân, khó khăn lắm mới được phần nào khởi sắc. Tuy nhiên cái đống hỗn độn của tiên đế để lại quá lớn, lại bị Man Kim đục khoét, lấy cái thế hổ lang, xâm chiếm Đại Tần, lúc này mới phát hiện ra sự lợi hại của những tướng quân trong triều, người thì chết, người thì già, người thì non nớt, còn có đám người không đáng tin phách lối tự đắc. Những người có thể dùng được chỉ còn lại không bao nhiêu, tân tú tài còn chưa kịp chọn lựa, Diệp lão tướng quân trấn thủ ở biên quan lại vừa chết, suýt chút nữa thì mất nước.

Khó khăn lắm mới có một thiên tài quân sự trăm năm mới gặp, lại là con gái, áp lực xã hội vô cùng nặng nề.

Vì thế, con chồn vàng ngày nào cũng lao tâm khổ tứ, cũng là dễ hiểu thôi.

Hạ Ngọc Cẩn dành thời gian nửa tuần hương để hiểu thay cho tâm tư của bá phụ.

Trong thời gian chờ đợi, Chương thiếu gia gấp rút cưỡi ngựa đuổi tới, trên mặt nở một nụ cười rạng rỡ, giống như gió xuân tháng ba vậy. Chạy tới gần liền chậm lại, ngại ngùng nói: “Cha tôi đang mải cứu nạn, không thể ra tiếp đón được, mong được lượng thứ”.

Đánh giá của Hạ Ngọc Cẩn về Chương huyện lệnh lại tăng thêm mấy cấp: “Cứu nạn là việc nên làm. Trên đường gặp nạn dân thực sự đáng thương, dù sao giá lương thực bây giờ tăng cao, tùy tiện bán cũng kiếm được không ít lợi nhuận, chắc là cũng không bị cha tôi mắng đâu. Không bằng tôi cũng bỏ ra ít gạo, nấu ít cháo loảng, cho mọi người một ít?”.

Chương thiếu gia càng lúc thấy Ngọc công tử không hiểu thế sự, ấu trĩ càng đáng yêu, cậu ta cười hì hì đáp: “Hành thiện tích đức, cũng là việc tốt. Nếu anh muốn làm, tôi sẽ giúp anh dựng một cái lều phát cháo, chỉ là đừng có quyên góp nhiều quá, kẻo lại ảnh hưởng đến việc làm ăn của cửa hàng lương thực”.

Hạ Ngọc Cẩn không hiểu hỏi: “Cửa hàng lương thực không phải không còn lương thực sao?”.

Chương thiếu gia cười đáp: “Lương thực thì vẫn có, nhưng thương nhân trục lợi…”. Cậu ta ngừng lại, xem xét Ngọc công tử lần đầu tiên làm ăn, tâm địa cũng lương thiện, vì thế liền thay cách nói: “Lương thực không đủ cho tất cả mọi người, nếu lấy toàn bộ đem ra bán, mọi người sẽ nghĩ là cửa hàng này còn rất nhiều lương thực, nhỡ hò nhau cùng vào cướp, số người chết và thương sẽ vô số, như thế sẽ không tốt lắm”.

“Hóa ra là như thế”. Hạ Ngọc Cẩn như có gì đó suy nghĩ, mất một lúc, cậu ta lại nở nụ cười vô tư nói: “Tôi lấy hai xe gạo phân phát, làm chút việc thiện, cũng không đến nỗi bị nạn dân cướp giật chứ?”.

Chương thiếu gia ha ha cười lớn: “Yên tâm đi, đây là huyện Tụ Thủy, những người nạn dân đó cho dù là có ăn tim gấu gan báo, cũng không dám động vào bạn tốt của công tử huyện lệnh đâu!”.

Hạ Ngọc Cẩn cười càng lúc càng dễ nhìn: “May mà được biết anh”.

Chương thiếu gia cười càng lúc càng dịu dàng: “May mà được biết anh”.

Cậu ta dẫn Hạ Ngọc Cẩn đến biệt viện, là nơi ở của người thiếp của Chương huyện lệnh, rồi tiến hành bố trí mọi người, để lương thực của cậu ta tạm thời chuyển đến kho quan để bảo quản. Hạ Ngọc Cẩn ở trong cái viện nhỏ đẹp đẽ này chậm rãi đi lại mấy vòng, vuốt ve những nét chạm trổ trên cửa sổ, liếc nhìn hòn giả non ngoài vườn, tiện tay cầm lên chiếc chén trà cũ kỹ, nhìn một lúc, rồi thờ ơ lắc đầu.

Chương thiếu gia biết nhà cậu ta vô cùng giàu có, sống quen ở kinh thành phồn hoa rồi. Vỗn dĩ trong căn viện này cũng có vật dụng và bày trí tinh xảo đẹp mắt, tuy cha căm ghét hành vi đồng tính của con trai, ích kỉ nói vì cái chi tiết này, không được làm bất kỳ việc gì thu hút sự chú ý của người khác, vì thế thu hết lại những đồ gia dụng quý báu và các bức thư họa, để trong kho, chỉ để lại mấy đồ cũ kỹ, rách nát, làm sao có thể lọt vào mắt Ngọc thiếu gia chứ? Nếu được coi là một đứa trẻ nghèo khó ở vùng thôn dã, không phải sẽ bị coi thường sao? Chương thiếu gia vừa tức giận vừa phiền não, đành phải ngượng ngùng cười nói: “Bây giờ là thời khắc rất gấp rút, cha tôi phải đồng cam cộng khổ với trăm họ, không đành bày biện cẩn thận, đây là nơi lâu lắm rồi không dùng đến, nên ít quét dọn, đồ dùng cũng giản đơn một chút, mong đừng để ý”.

Hạ Ngọc Cẩn bỏ chén trà trong tay xuống, liếc một cái, bọn thuộc hạ nô bộc cậu ta đem theo lập tức lấy những vật dụng sinh hoạt đã chuẩn bị trước ra. Vật nào cũng tinh xảo, màn lụa trướng gấm, bát vàng đũa bạc, biến một căn phòng đơn giản trở thành một căn phòng phú quý hoa lệ, sau đó cười nói: “Xa nhà ở ngoài, không cần quá để ý, nhà tôi đời đời làm thương gia, không thiếu tiền, chỉ ghét bọn quan lại tâm đen và khâm phục nhất là những thanh quan thương dân như con”.

Đối với sự phú quý của các thương nhân ở kinh thành, Chương thiếu gia chưa từng biết nhiều, nên vô cùng hâm mộ. Sau đó thấy anh ta vui mừng, liền thở phào nhẹ nhõm, lập tức theo đà nói: “Đúng thế, cha của tôi chính là đại thanh liêm, chưa bao giờ từng tham ô nhận hối lộ, nên dẫn đến cuộc sống thanh đạm, vì người dân mà chịu khổ thì cũng có là gì chứ?”.

Hạ Ngọc Cẩn cười nói: “Đúng thế, cha của anh là một vị quan tốt. Thời gian không còn sớm nữa, tôi muốn đi nghỉ, ngày mai lại bàn tiếp với anh về việc phát cháo”.

Chương thiếu gia liên mồm đồng ý, nhưng vẫn không nỡ rời đi.

Diệp Chiêu thấy cậu ta đi xa rồi, bước lên hỏi: “Chàng cười như thế, định có mưu đồ gì đấy?”.

Hạ Ngọc Cẩn nhíu mày: “Sao nàng biết ta đang có mưu đồ?”.

Diệp Chiêu điềm nhiên trả lời: “Biết rõ chồng như vợ, toàn thân chàng trên dưới có chỗ nào thiếp không biết chứ?”.

Hạ Ngọc Cẩn bị nghẹn lại một chút, trách mắng: “Vô sỉ!”.

“Chàng nghĩ lung tung rồi”. Diệp Chiêu rất vô sỉ đứng cạnh cậu ta bất động.

Hạ Ngọc Cẩn không muốn đôi co với cô ấy, lại lần nữa cầm lên chiếc chén trà cũ trên bàn. “Chiếc chén sau mưa trời lại sáng của Nhữ Diệu là đồ cổ thời trước, trị giá cả trăm lượng vàng. Tuy đối với nhà chúng ta không đáng gì cả, nhưng ở ngoài lại rất khó kiếm, không phải là đồ mà một vị quan thanh liêm có thể có được”. Sau đó chỉ chỉ hòn giả non bên ngoài: “Viên đá đó nhìn như không có gì, nhưng lại đến từ Tây Sơn, là một đồ vật vô cùng nho nhã trong viện văn nhân nho sĩ. Viên đá to như thế, vận chuyển khó khăn, Quận Vương phủ của chúng ta có viên nào lớn hơn, là do người chủ trước để lại. Nghe nói lúc vận chuyển, phải dùng vô số người dân phu lao động trong trời đông giá rét, kéo lê trên băng, trên đường gặp nước phải bắc cầu, rời núi thông đường, khó khăn lắm mới đến được kinh thành, nhưng vì ngõ đường nhỏ hẹp không vào được, bèn mua lại mười mấy căn nhà bên cạnh, tất cả đều dỡ hết, đoán giá còn hơn cả vàng. Cho dù Tụ Thủy và Tây Sơn gần hơn, thì giá tiền cũng không hề rẻ. Nàng nói xem một Chương huyện lệnh sao lại có nhiều tiền đến thế? Mua được một viên đá tốt như thế?”.

Diệp Chiêu nhún nhún vai, nửa trêu đùa hỏi lại: “Nhỡ nhà ông ta có tiền?”.

“Nghiêm chỉnh lại chút!”. Hạ Ngọc Cẩn cau mày: “Bây giờ nhớ lại, cử chỉ điệu bộ ngôn ngữ của Chương thiếu gia cũng có phần kỳ lạ, việc này không đơn giản đâu”.

Diệp Chiêu nghiêm chỉnh lại: “Nếu điều tra ra tham ô, ăn hối lộ, trực tiếp để lộ thân phận, gỡ mũ ô sa rồi đưa về kinh thành tra hỏi là được”.

“Vội gì chứ? Tên Chương huyện lệnh đó biết cách giấu tài sản, để tạo ra bề ngoài liêm khiết, cũng coi là một người thông minh, chứng cứ để lại chắc không nhiều. Ta đây đường đường là ngự sử cứu nạn, gỡ một cái mũ ô sa của một tên quan chức nhỏ như hạt vừng, bãi quan đánh một trận, chẳng phải chán ngắt sao?”. Hạ Ngọc Cẩn tựa vào ghế, nghịch nghịch chén trà trong tay, khóe miệng lộ ra một nụ cười nham hiểm: “Ông ta đã thích chơi như thế, ta đây sẽ chơi cùng ông ta, chơi vui, chơi lớn một chút!”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.