Thiết Ấn Kỳ Môn

Chương 9




Mọi người đều nhìn Đồ Phu, tuy bị bắn ngược lại nhưng không ai coi thường y cả, có thể khiến chiếc trống thứ sáu nứt ra đã không tồi.

Đám người Tuyết Nguyệt thánh viện đều nhìn Bá Đao với ánh mắt đầy mỉa mai, bọn họ muốn xem tên đeo mặt nạ bằng đồng kia sẽ so sánh với Đồ Phu như thế nào.

Lúc này Bá Đao đứng trước trống trận, ánh mắt bình tĩnh mà thâm thúy, một luồng đao ý bá đạo đột nhiên dâng lên.

Mọi người chăm chú nhìn, đã thấy Bá Đao bước ra, trực tiếp vung chưởng chém lên chiếc trống trận thứ nhất.

Xuy, xuy!

Tiếng thanh thúy vang lên mà không phải tiếng nổ tung, chỉ thấy tiếng trống trận kia bị một chưởng đao bá đạo cắt vỡ như cắt đậu phụ.

Ngay sau đó chiếc thứ hai, thứ ba, thậm chí là thứ bốn đều bị chém vỡ dễ dàng, thậm chí từ đầu đến cuối Bá Đao chỉ dùng một động tác.

Mãi tới chiếc trống thứ năm, Bá Đao mới hơi nâng tay lên, lại lập tức chém xuống. Trống trận lập tức vỡ ra từ hai bên vỡ ra từ giữa, bay sang hai bên, vẫn nhẹ nhàng như trước.

Kinh khủng hơn là Bá Đao vẫn như trước, đến chiếc trống thứ sáu vẫn một đao bổ ra.

Răng rắc!

Đao phương thấu xương, lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi, chiếc trống thứ sáu vẫn bị chém nứt nhẹ nhàng như vậy, không hề dừng lại chút nào.

Đến này này, Bá Đao mới dừng tay lại, dường như là không còn hứng thú tiếp tục chém chiếc trống thứ bảy nữa. Y bình tĩnh xoay người, đi trở lại chỗ đám người Thiên Nhất học viện.

- Một tên phế vật mà cũng dám ngang ngược càn rỡ như thế!

Lời nói đạm mạc phun ra từ miệng Bá Đao khiến mọi người khiếp sợ, kẻ này lại sỉ nhục Đồ Phu là phế vật, nhưng so với y, Đồ Phu quả thật quá yếu.

Sắc mặt Đồ Phu vô cùng khó coi, lúc xanh lúc trắng. Ngày xưa khi còn ở Vân Hải tông, y được coi là thiên tài, không ai sánh kịp, đến Tuyết Nguyệt thánh viện y vẫn được bồi dưỡng trọng điểm như trước, nhưng lúc này y lại bị người ta sỉ nhục là phế vật, nhưng lại chẳng thể phản bác được.

Chiếc trống trận thứ sáu kia, y toàn lực đánh ra một kích khiến nó nứt ra, mà Bá Đao lại dễ dàng chém vỡ, có thể thấy chênh lệch giữa hai người quá xa.

- Không sai.

Đoàn Vô Nhai khẽ cười, thản nhiên nói:

- Còn ai mạnh hơn không?

Mọi người nhìn nhau, sau đó lại có không ít người lên thử, nhưng chẳng thể nào mạnh hơn được, thậm chí còn chẳng đánh được chiếc trống thứ sáu.

- Lệnh Hồ, ở trong chúng ta đi lần này thì huynh mạnh nhất, huynh lên giảm uy phong của bọn chúng đi!

Lúc này, ở phía Tuyết Nguyệt thánh viện, Đồ Phu nói với Lệnh Hồ Hà Sơn ở bên cạnh. Ngày xưa bọn họ đều là đệ tử Vân Hải tông, nay đều ở Tuyết Nguyệt thánh viện, đương nhiên cũng quen thuộc vài phần.

Lệnh Hồ Hà Sơn khẽ lắc đầu, nhìn đám người Thiên Nhất học viện ở phía đối diện kia:

- Người mặc áo trắng kia tên là Vấn Ngạo Tuyết, xếp thứ ba trong các đệ tử Thiên Nhất học viện, dù bình thường không có gì nổi bật nhưng thực lực lại sâu không lường được! Không ngờ lần này gã cũng tới, ta không chắc là có thể thắng được gã!

Lời của Lệnh Hồ Hà Sơn khiến Đồ Phu kinh ngạc, y lập tức nhìn sang Vấn Ngạo Tuyết có gương mặt xinh đẹp như nữ nhi kia, lại thấy Vấn Ngạo Tuyết quay sang nhìn y với cặp mắt xinh đẹp đầy yêu dị, khiến Đồ Phu không dám nhìn thẳng.

Lần này những đệ tử Tuyết Nguyệt thánh viện đến đây có Lệnh Hồ Hà Sơn là mạnh nhất, nếu gã mà ra tay thì Vấn Ngạo Tuyết chắc chắn sẽ đứng ra, đến lúc đó Lệnh Hồ Hà Sơn mà thua thì Tuyết Nguyệt thánh viện sẽ không hay ho gì. Bởi vậy nếu không hoàn toàn nắm chắc, Lệnh Hồ Hà Sơn sẽ không ra tay.

- Mặt mũi này, để ta tìm về giúp các ngươi.

Lúc này, tên thanh niên ngồi gần chủ vị bên cạnh đám người Tuyết Nguyệt thánh viện mở miệng nói, người này đúng là Nguyệt Thiên Thần.

Nguyệt Thiên Thần đứng dậy, nhìn Đoàn Hân Diệp bên cạnh Đoàn Vô Nhai rồi nói:

- Điện hạ, sự an nguy của công chúa đương nhiên phải do ta bảo vệ, những người khác không có tư cách tranh giành.

Lời này của Nguyệt Thiên Thần thật sự rất cuồng ngạo, nhưng mọi người đều cảm thấy đó là dĩ nhiên.

Nguyệt Thiên Thần chính là người thừa kế của Nguyệt gia, thân phận vô cùng cao quý, hơn nữa thực lực của y cũng đã là Linh Vũ cảnh tầng bảy, cực kỳ mạnh, lại thêm Vũ Hồn khủng bố kia, người mạnh hơn y cũng không dám trêu chọc y, người yếu hơn y chỉ có thể bị y bắt nạt nhục nhã.

Đoàn Hân Diệp không nói gì, mà Đoàn Vô Nhai chỉ khẽ cười, nói:

- Vậy để xem Nguyệt huynh có thể gõ vang được mấy chiếc trống trận.

Nguyệt Thiên Thần khẽ gật đầu, nhưng y chưa lập tức đi đến phía trống trận mà quay sang nhìn đám người của Thiên Nhất học viện, hay phải nói là nhìn Lâm Phong.

- Công chúa có địa vị đáng kính, người có thể xứng đôi với Công chúa, cho dù là thiên tư võ đạo hay xuất thân đều không thể soi mói, những kẻ có địa vị đê hèn, có chút xíu thực lực đã không biết trời cao đất rộng, còn vọng tưởng thèm muốn Công chúa, thấy người sang bắt quàng làm họ, thật quá buồn cười.

Nói xong, Nguyệt Thiên Thần đi thẳng đến trước trống trận với ánh mắt cực kỳ nghiêm túc.

Mọi người đều quay sang nhìn Lâm Phong, dù Nguyệt Thiên Thần chưa chỉ đích danh nhưng hiển nhiên là nói Lâm Phong.

Lâm Phong lại thèm muốn Công chúa ư?

Lúc này Lâm Phong hơi tức giận, ánh mắt lóe lên tia sáng lạnh.

Thân phận hắn đê hèn ti tiện, không biết trời cao đất rộng? Hắn còn thèm muốn Công chúa, thấy người sang bắt quàng làm họ?

Lúc này Nguyệt Thiên Thần lại tiếp tục nói:

- Công chúa, ta nguyện ca một khúc cho công chúa!

Nói xong, một giọng hát sâu lắng xa xôi vang lên từ miệng Nguyệt Thiên Thần.

- Tuyết Nguyệt mênh mang, tướng sĩ nổi trống.

Rầm!

Kèm theo tiếng hát của Nguyệt Thiên Thần là tiếng trống vỡ tung, chiếc trống trận đầu tiên đã vỡ vụn.

- Mặc giáp trụ, hùng tâm tráng chí!

Rầm, rầm!

Một lời, lại hai trống nổ tung.

- Nam nhi nhiệt huyết, đạp vạn dặm non sông…

Giọng hát của Nguyệt Thiên Thần cao vút lên, trên người xuất hiện nhiệt huyết ý vô cùng hùng mạnh, lại hai chưởng lực đánh ra, chiếc trống trận thứ bốn và năm đã bị đánh tan chỉ trong khoảnh khắc.

Mà giọng hát của Nguyệt Thiên Thần chẳng những ngừng mà lại càng cao hơn.

- Xây, thiên thu sự nghiệp!

Nguyệt Thiên Thần tiếp tục bước lên, cả người như lưu quang, thế như chẻ tre, hủy diệt tất cả, một tiếng ầm vang lên, chiếc trống thứ sáu đã nổ tung.

Lúc này, Nguyệt Thiên Thần đạp mạnh lên mặt đất, bụi bay mịt mù như khói lửa bốc lên, một dao động khủng bố lan ra.

Nguyệt Thiên Thần vung chưởng đánh lên mặt trống trận.

- Chỉ để nghênh đón, mỹ nhân vinh quy!

Giọng hát trầm xuống, một hơi này của Nguyệt Thiên Thần rốt cuộc hết, một tiếng vang răng rắc truyền ra, chiếc trống trận thứ bảy vỡ tan.

- Tuyết Nguyệt mênh mang, tướng sĩ nổi trống, mặc giáp trụ, hùng tâm tráng chí.

- Nam nhi nhiệt huyết, đạp vạn dặm non sông, xây thiên thu sự nghiệp, Chỉ để nghênh đón, mỹ nhân vinh quy!

Mọi người lẩm nhẩm, nhìn bóng dáng tuấn tú kia mà lòng chấn động, nhiệt huyết bốc lên trong người.

Nhất là đám tướng sĩ Tuyết Nguyệt, ai nấy đều mắt tỏa sáng như thể bọn họ là nhân vật chính của bài hát này.

- Hay!

Đám Tuyết Nguyệt thánh viện hô lên, trợ uy cho Nguyệt Thiên Thần. Mà trên tướng vị, Đoàn Thiên Lang cũng mỉm cười nói:

- Thiên Thần không hổ là người thừa kế của Nguyệt gia, ngực mang chí khí, chỉ một hơi vừa hát vang lên mà lại phá được bảy chiếc trống trận, thật là hiếm có, rất xứng với Công chúa.

Từ khi hát vang đến công kích bảy chiếc trống trận kia, Nguyệt Thiên Thần vẫn chưa dừng một hơi, vừa công kích lại hát vang lên còn khó hơn chỉ công kích không rất nhiều, dù sao cũng chỉ có một hơi mà không được dừng lại.

Nguyệt Thiên Thần xoay người lại, khẽ gật đầu với Đoàn Thiên Lang, lại nhìn sang Đoàn Hân Diệp với ánh mắt đầy dịu dàng. Đoàn Hân Diệp cũng khẽ cười, vẫn im lặng như trước.

- Không tệ.

Đoàn Vô Nhai mỉm cười gật đầu:

- Không ngờ Nguyệt huynh không chỉ có thiên phú dị bẩm, lại có tài hoa như vậy, thật hiếm có.

- Chỉ là chút tài mọn mà thôi, điện hạ quá khen rồi.

Nguyệt Thiên Thần mỉm cười đầy đắc ý, lập tức liếc Lâm Phong một cái, có lẽ trong mắt y, Lâm Phong đã trở thành tình địch giả tưởng rồi.

- Đâu chỉ là chút tài mọn, quả đúng là chẳng ra cái thá gì, rắm chó còn chẳng bằng.

Lúc này một giọng nói lạnh nhạt vang lên khiến mọi người sửng sốt, chẳng ra cái thá gì, rắm chó không bằng?

Mọi người nhìn sang người nói, đúng là Lâm Phong.

- Tên này khẩu khí lớn thật.

Đám người thầm nghĩ trong lòng, cũng không đồng ý với lời của Lâm Phong.

Nguyệt Thiên Thần thì hơi nheo mắt lại nhìn Lâm Phong, trào phúng nói:

- Nếu ta chẳng là cái thá gì thì ngươi tới thử xem!

- Đang có ý đó đây!

Lâm Phong cười đầy lạnh nhạt. Ở Cửu Tiêu đại lục, trên con đường võ đạo thì có quá nhiều người mạnh hơn hắn, nhưng nếu so ngâm thơ thì kẻ xuyên qua như hắn mà nhận thứ hai thì chẳng ai dám nhận thứ nhất.

Lâm Phong đứng dậy, chậm rãi đi tới trước một hàng trống trận khác. Cảnh này khiến mọi người kinh ngạc, Lâm Phong lại thật sự bước ra.

Ai nấy đều chờ mong xem Lâm Phong sẽ làm thế nào để thực lực và tài hoa đều áp đảo Nguyệt Thiên Thần, chuyện này dường như khó có thể làm nổi.

Đoàn Vô Nhai và Đoàn Hân Diệp cũng nhìn Lâm Phong với ánh mắt đầy mong chờ, không biết người này sẽ làm ra những gì.

- Ta lại muốn xem ngươi có thể phá bảy chiếc trống trận mà có thể hát vang khúc phú hay không!

Nguyệt Thiên Thần trào phúng, Lâm Phong không thể nào làm được như y, chắc chắn chỉ có thể tự chuốc lấy nhục nhã.

Chỉ thấy Lâm Phong khép hờ mắt lại, rồi hít sâu một hơi, một âm thanh trang nghiêm và du dương cao vút vang lên, chỉ một lời đã dao động tâm người.

- Tóc dựng mái đầu, lan can đứng tựa, trận mưa vừa dứt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.