Thiếp Cư Noãn Các

Chương 7




Sáng sớm hôm sau, An Nhiên đẩy Nam Tịch Tuyệt đang nằm trên người cô xuống, sờ sờ cái gương nhỏ trên tủ đầu giường, tức giận phát ra tiếng rên nhẹ, ném gương về phía người đàn ông đang bình phục hô hấp bên cạnh, kéo chăn về lần nữa.

Nam tịch tuyệt quay mặt qua cẩn thận nhìn cô, hai gò má trắng nõn đang ửng hồng, cực kỳ mê người, anh không kìm chế được, nâng mặt cô lên hôn mấy cái.

Dưới chăn hai người dán sát vào nhau, An Nhiên cảm thấy hạnh phúc của anh lại đang rục rịch ngóc đầu dậy, không thể không nhận thua, nghiêng người sang đối mặt với anh, hai cánh tay ôm lấy cổ anh, hôn lên môi anh: “Nam ca ca, em thật sự rất mệt.”

Những lúc An Nhiên không được như ý muốn, lúc gây gỗ cãi nhau với anh đôi mắt trừng to giận dữ rất nhiều, nhưng tình huống nũng nịu mềm mại như vậy lại rất ít. như vậy mềm mại nũng nịu tình huống ít lại càng ít. Chủ nghĩa đàn ông của Nam Tịch Tuyệt được thỏa mãn, không hề miễn cưỡng cô nữa.

An Nhiên thật sự rất mệt mỏi, dường như nhắm mắt lại là ngủ thiếp đi luôn. Nam Tịch Tuyệt châm chước, cảm thấy nếu tiếp tục nằm xuống đối với anh mà nói cũng là một loại hành hạ, liền đứng dậy mặc quần áo đi tập thể dục, phóng thích tinh lực dư thừa của mình.

Đợi đến khi Nam Tịch Tuyệt mồ hôi nhễ nhại quay về, An Nhiên vẫn như trước ngủ rất ngon, ổ chăn của Lâm Lâm lại trống không. Anh đang lo lắng thì cửa phòng tắm mở ra, Lâm Lâm từ bên trong đi ra, toàn thân thả lỏng, trên tay còn cầm một cái khăn lông. Khăn lông màu vàng nhạt, phía trên có hình mặt một con thỏ trắng, vừa nhìn liền biết đây là phong cách của bé.

"Bảo bối, dậy sớm vậy." Nam Tịch Tuyệt một phen bế bé lên, siết chặt khuôn mặt nhỏ tròn tròn của bé. Da con gái trắng trắng mềm mề, bởi vì vừa mới tắm xong nên vừa trơn vừa mịn, giống như trứng gà bóc vỏ. Anh hứng thú tiếp tục nhéo.

Cả người anh toàn mồ hôi, Lâm Lâm vừa mới tắm rửa xong ghét bỏ quay mặt đi, “Ba thật là thúi, đi tắm!” Đồng thời lấy tay vuốt lại chỗ tóc bị anh vò loạn.

Nam Tịch Tuyệt cười đặt bé lên giường, cởi giày cho bé, “Đúng là một Tiểu Kiều Kiều (đứa trẻ mềm mại đáng yêu), ba sẽ đi tắm ngay."

Nam Tịch Tuyệt đang tìm quần áo để thay, lếc thấy Lâm Lâm chổng mông lên nằm bên cạnh An Nhiên, không khỏi nhắc nhở bé: “Lâm Lâm ngoan, để yên cho mẹ ngủ nhiều một chút."

An Lâm Lâm quỳ ở trên giường, đàng hoàng gấp khăn lông nhỏ của bé lại thành nhưng khối hình chữ nhật ngay ngắn, sau đó cẩn thận đặt lên mắt của An Nhiên, xong rồi nghiêm túc giải thích với Nam Tịch Tuyệt, “Quầng mắt mẹ rất thâm, dùng khăn lông nóng đắp lên có thể giảm bớt.” Vừa nói giọng nói cũng hạ thấp xuống, “Mẹ có phải không khỏe hay không, mấy ngày nay toàn dậy trễ như vậy."

Nam Tịch Tuyệt thấy con gái đưa cái tay nhỏ bé ra sờ lên trán của An Nhiên, lại sờ lên trán mình, hình như cũng không biết có phải An Nhiên bị sốt hay không, lại kéo chăn lại cho An Nhiên. Anh cảm thấy hốc mắt nóng lên, liền quay lưng đi.

Con gái so với anh thì nhạy cảm tỉ mỉ hơn rất nhiều, chỉ cần An Nhiên có một chút khác thường bé đều rất khẩn trương. Đây có phải là do lúc bé còn nhỏ không có anh ở bên cạnh, dẫn đến việc con gái không có cảm giác an toàn?

Nam Tịch Tuyệt cảm thấy vô cùng thương xót con gái, thở ngắn thở dài đi vào phong tắm. Anh quyết định, nhất định phải yêu thương con gái thật tốt, dành tất cả những thứ tốt nhất cho bé. Ở một thời điểm An Nhiên không biết, An Lâm Lâm từ một thục nữ thuần lương đã được nuôi dạy lệch hướng trở thành tiểu ma nữ giảo hoạt. . . . . .

Khi bọn họ lên máy bay trời đã gần tối, lúc xế chiều, An Nhiên rời giường, thảo luận với Nam Tịch Tuyệt chuyện sau này của bọn họ. Nghĩ đến thế cụ bên C Châu và an toàn của Lâm lâm, hai người cảm thấy định cư ở thành phố S là thích hợp nhất.

"Chỉ là, " An Nhiên không quá yên lòng nói, "Trung Quốc và nước Mỹ không giống nhau, nhưng chuyện kia của anh, cũng nên buông xuống đi.....Chú ý ân toàn."

Cô khéo léo nói, Nam Tịc Tuyệt cũng hiểu được, nắm chặt tay cô, “Em yên tâm, anh tự có chừng mực.”

An Nhiên thấy anh không muốn nói nhiều, nên cũng không kiên trì nữa. Cô cũng biết, hắn đến tận đây, muốn bỏ qua cũng không dễ dàng như vậy. Cô chỉ dặn dò anh một lần nữa, “Mặc kệ như thế nào, an toàn là quan trọng nhất."

"Anh biết rồi." Nam Tịch Tuyệt bóp bóp mũi cô, nhìn vẻ mặt đua khổ của cô, lo lắng trùng trùng, thấy buồn cười, "Yên tâm đi, khó khăn nhất định sẽ qua." Anh ôm lấy cô, thở dài, "Chỉ cần em ở cùng với anh, anh cái gì cũng không sợ."

An Nhiên có chút tức giận không thèm để ý đến anh, đẩy anh một cái, “Anh đừng có làm chuyện gì không thích đáng."

"Biết biết." Nam Tịch Tuyệt gật đầu liên tục.

Lúc rời đi, An Nhiên không nhịn được lại khóc nữa, bà Nhập Hồng cố nén nước mắt, khuyên cô: "Cẩn thận dọa đến Lâm Lâm.Muốn gặp mẹ thì trực tiếp đến là được rồi, giờ không giống trước kia, giao thông không thuận tiện. . . . . ." Nói xong, bà cũng nghẹn ngào.

An Nhiên ôm bà, "Mẹ, hay mẹ trở về cùng con đi!" Bà Nhập Hồng kiên định đẩy cô ra, nhỏ giọng nói: “Ngay từ đầu mẹ đã nói, mẹ không thích hợp ở chung với các con. Mau lau nước mắt đi."

Bà Nhập Hồng nói xong, cô làm sao không hiểu, chẳng qua là. . . . . . Cô cũng nhìn ra được, mặc dù bà Nhập Hồng cơm áo không lo, nhưng giữa bà và ông Nam Tĩnh không giống bộ dạng một đôi vợ chồng bình thường nên có. Ánh mắt người giúp việc trong nhà luôn trốn tránh, hói tới thì cũng chỉ ấp úng.

An Nhiên nhớ tới khuôn mặt lạnh lẽo của Nam Tĩnh, lo lắng nói với bà Nhập Hồng: "Mẹ, có chuyện gì nhất định mẹ phải nói cho con biết." Cô nhỏ giọng, "Mẹ, năm đó rốt cuộc cô Bùi Anh đã xảy ra chuyện gì?”

Bà Nhập Hồng nhìn Nam Tĩnh cách đó không xa, dùng sức cầm tay cô, “Cò gì con hỏi Nam Tử đi, nó cũng biết. Nếu nó không muốn nói, con cũng đừn ép hỏi nó. Những chuyện này đều là chuyện của người đời trước, đừng để ảnh hưởng đến tình cảm của bọn con. Bây giờ con cũng không còn nhỏ, có chuyện gì nhớ khống chế tính tình của mình một chút, chuyện nhỏ thì đừng gây gổ với Nam Tử, ở trước mặt người ngoài phải biết giữ mặt mũi cho nó. . . . . ."

Bà Nhập Hồng thao thao bất tuyệt căn dặn An Nhiên, càng nói càng cảm thấy không đủ. Tất cả mọi chuyện đều cho qua hết đi, con gái của bà có quyền được hạnh phúc.

An Lâm Lâm không bỏ được ông nội vừa mới nhận, lau nước mắt không chịu buông tay, vẻ mặt ông Nam Tĩnh cũng lộ vẻ không nỡ, một lần nữa cam kết là sẽ đến Trung Quốc thăm bé, lúc này bé mới chịu thôi. Trước khi lên máy bay, lại cố gắng đưa quả bóng bé đang cầm cho ông Nam Tĩnh, “Ông nội, cháu tặng ông. Sau này ông đến thăm cháu nhấtdđịnh phải mang nó theo.”

Nam Tĩnh vuốt vuốt quả bóng mềm co dãn kia, nụ cười hiện lên trên khuôn mặt lạnh lùng trước sau như một của ông, ông hôn lên mặt cháu gái một cái, lớn tiếng nói: “Được, nhất định!"

Lần này gặp lại bà Nhập Hồng, khối đá lớn trong lòng An Nhiên cuối cùng cũng có thể buông xuống, điều duy nhất không yên tâm đó chính là An Diệc Bác. Mười năm, đã trôi qua một nửa, một ngày nào đó, ông sẽ lại nhìn thấy ánh mặt trời, cả nhà của cô sẽ trở nên viên mãn.

Máy bay cất cánh, miệng An Lâm Lâm há lớn, nhìn ra ngoài cửa sổ. Máy bay nghiêng càng lúc càng lớn, An Lâm Lâm sợ hãi che mắt lại. An Nhiên cười cười, ôm lấy con gái.

Đầu vai ấm áp, là tay Nam Tịch Tuyệt khoác lên, An Nhiên nhìn sang, tươi cười với anh hai mắt tỏa sáng, trong lòng cô rung động, tiến tới hôn anh một cái.

An Lâm Lâm đỏ mặt giơ tay lên che mắt.

Hoàn chính văn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.