Thiếp Cư Noãn Các

Chương 39




Sở Triêu Huy và Đàm Vĩnh Khiêm đương nhiên không biết Hạ Tư Cần, thấy một người phụ nữ khoa tay múa chân, hô to gọi nhỏ trong sở công an thì phải nhíu mày, mặt hiện vẻ không thích. Thực tế Sở Triêu Huy là phó cục trưởng thường vụ sở công an thành phố, càng cảm thấy mất mặt trước Đàm Vĩnh Khiêm. 

- Đây là đồn công an, cãi nhau như thế còn ra thể thống gì? 

Sở Triêu Huy vượt trước hai bước, da mặt căng lên quát. 

Lâm Phồn Vinh là phó cục trưởng của một khu, tất nhiên quen thuộc với giọng nói của Sở Triêu Huy, nghe vậy vội vàng quay đầu nhìn ra cửa. Nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh đang bước vào, chẳng phải phó cục trưởng thường vụ cục công an thành phố Sở Triêu Huy thì còn có thể là ai? Lòng ông ta rung bắn lên, đêm hôm khuya khoắt thế này, không biết nhân vật lớn như vậy còn chạy đến một cái đồn công an nhỏ làm gì. 

(*Khu: một khu vực kinh tế chính trị... ngang với một xã, huyện... ta quen nghe đến các đặc khu. Các đặc khu kinh tế Trung quốc được chính phủ Trung quốc tạo ra trong thời kỳ mở cửa hội nhập theo nền kinh tế thị trường do Đặng Tiểu Bình chủ xướng cuối thập kỷ 70. 

Các đặc khu kinh tế được hưởng các chính sách ưu đãi (thuế, hạn ngạch, chính sách đầu tư, tính tự chủ trong hoạch định chính sách) và thường được đặt gần các lãnh thổ hoặc thành phố lân cận Trung quốc phát triển theo mô hình tư bản chủ nghĩa (Hongkong, Ma cao, Đài loan). Các đặc khu có thể kể đến như: Thâm quyến, Hạ môn, Chu hải...) 

Có điều Lâm Phồn Vinh không kịp cân nhắc, vợ ông ta Hạ Tư Cần đã quay đầu lại mắng: 

- Bà mày đã làm rùm beng lên rồi đấy, mày quản được chắc? 

Lâm Phồn Vinh thấy bà vợ mình mắng cả Sở Triêu Huy, lập tức chân run rẩy, tức giận suýt muốn tát mụ ta một cái. 

- Bà câm miệng cho tôi! 

Lâm Phồn Vinh lạnh lùng quát. 

Nghiêm nghị quát một câu, Lâm Phồn Vinh không quan tâm sắc mặt lúng túng của bà vợ, vội vàng hơi khom người nghênh đón Sở Triêu Huy: 

- Sở cục trưởng, chào ngài. 

Lúc nói chuyện tay đã chùi vào ống quần, chuẩn bị tùy lúc bắt tay Sở Triêu Huy. 

Sở Triêu Huy xuất thân cảnh sát hình sự, tự nhiên ánh mắt độc ác không hề thường. Hai mắt ông ta quét qua quét lại phòng thẩm vấn, lại nhìn kỹ Lâm Bân, thấy lông mày gã rất giống Lâm Phồn Vinh, lòng đã biết đại khái. Ông ta biết chắc là con trai của Lâm Phồn Vinh bị người ta đánh, vợ chồng hắn ta lập tức chạy tới đồn công an gây áp lực. 

Đại khái đoán ra Lâm Phồn Vinh thân là lãnh đạo cục công an lại tự ý can thiệp vào sự công chính của tư pháp, thực tế lúc này vị thường vụ thành ủy, bí thư trưởng Đàm Vĩnh Khiêm còn đang đứng sau lưng ông, tất nhiên Sở Triêu Huy đặc biệt căm tức. 

- Hừ!



Sở Triêu Huy nặng nề hừ lạnh một tiếng, mặt âm trầm đi thẳng qua khỏi Lâm Phồn Vinh, tới bên cạnh bàn, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hạ Tư Cần, nói: 

- Cô là ai? Có biết nơi này là đâu không? 

Lúc này đương nhiên Hạ Tư Cần biết người mình vừa rồi mắng là ai, bị dọa trắng bệch cả mặt, đâu còn cái thế vênh mặt hất hàm sai khiến, lắp bắp vội vàng giải thích: 

- Sở cục trưởng, hiểu lầm, hiểu lầm, tôi là vì... 

Sở Triêu Huy căn bản không muốn nghe Hạ Tư Cần giải thích, hỏi một câu xong lại nghiêng đầu sang chỗ khác, đảo qua Vương Kim Tiêu, uy nghiêm nói: 

- Anh là người phụ trách nơi này chứ? 

Cấp bậc quan trường Trung quốc cực kỳ sâm nghiêm. Có một số ít người cố gắng cả đời chẳng thể bò lên được nửa cấp, một cấp. Vương Kim Tiêu chẳng qua chỉ là một phó sở trưởng của một đồn công an nho nhỏ mà thôi, còn Sở Triêu Huy lại phó cục trưởng thường vụ của cục công an thành phố. Chênh lệch giữa hai người dù không thể nói như trời và đất, nhưng nếu muốn nói là như trời và đất cũng không phải là quá. Vương Kim Tiêu thấy phó cục trưởng thường vụ đến cái đồn công an nhỏ của mình thì đã sợ đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Nghe câu hỏi của Sở Triêu Huy đã vội đứng nghiêm, trả lời: 

- Báo cáo cục trưởng Sở, tôi là Vương Kim Tiêu, phó sở trưởng đồn công an, tối nay do tôi phụ trách, mời lãnh đạo chỉ thị. 

Đàm Vĩnh Khiêm từ đầu thấy Sở Triêu Huy đang tức giận dạy bảo người dưới, sợ mất thể diện của ông ta nên không đi theo. Ông chỉ đứng bên cửa, vừa lấy di động gọi cho Trương Vệ Đông, vừa nhìn phòng thẩm vấn. Nhưng điện thoại di động vang lên cả buổi mà không ai tiếp, sau đó nghe nói Vương Kim Tiêu là phó sở trưởng đồn công an thì bước tới. 

Lâm Phồn Vinh ngay từ đầu đã bị việc Sở Triều Huy đột nhiên đến dọa sợ. Sau đó y lại bị ông ta tức giận mắng khiến cho trán đổ mồ hôi lạnh, đang hoang mang lo sợ, không biết nên thay đổi ấn tượng xấu của Sở Triêu Huy với y như thế nào, cho nên không nhìn kỹ người đi cùng Sở Triêu Huy vào là ai. Đến lúc Đàm Vĩnh Khiêm đi về phía y, Lâm Phồn Vinh thấy người đi tới có hơi quen mặt. Đàm Vĩnh Khiêm tới gần hơn, Lâm Phồn Vinh mới chợt phát hiện người tới không ngờ là thường ủy thành ủy, thư ký trưởng Đàm Vĩnh Khiêm, là lãnh đạo còn cao hơn một cấp so với Sở Triêu Huy, hai chân tức thì run lẩy bẩy. Nếu hai vị lãnh đạo quan trọng này đều lưu lại ấn tượng xấu với y thì đời này của y đừng mong thăng tiến nữa. 

- Thư ký trưởng! 

Lâm Phồn Vinh dùng thái độ khom người cung kính còn hơn vừa nãy chào hỏi Đàm Vĩnh Khiêm.



Dù sao Đàm Vĩnh Khiêm cũng không phải lãnh đạo trực tiếp của Lâm Phồn Vinh, cho nên không tiện làm mất mặt y, chỉ khẽ gật đầu với Lâm Phồn Vinh coi như là đáp lại. 

Lâm Phồn Vinh thấy thái độ Đàm Vĩnh Khiêm coi như hòa ái, lòng hơi thả lỏng, nghĩ thầm bí thư trưởng có quan hệ rất tốt với cục trưởng Sở, xem ra phải đi con đường của ông ấy. Bằng không nếu Sở cục trưởng thực sự có ý kiến với mình thì mình đừng nghĩ thăng tiến nữa. 

Lâm Phồn Vinh đang thầm tính toán làm như thế nào đi theo bí thư trưởng, Đàm Vĩnh Khiêm đã tới trước mặt Vương Kim Tiêu, hỏi: 

- Vương sở trưởng đúng không, tôi muốn hỏi thăm cá nhân anh. 

Sở Tiêu Huy sợ loại cảnh sát cấp cơ sở Vương Kim Tiêu này không biết Đàm Vĩnh Khiêm, nghe vậy xen vào nói: 

- Vị này chính là bí thư trưởng thành ủy Đàm Vĩnh Khiêm, ông ấy có người bạn là Trương Vệ Đông, nghe nói hôm nay đang ở đồn công an các anh. 

Vương Kim Tiêu vừa nghe nói người hỏi là bí thư trưởng thường ủy thành ủy thì hai chân cũng run lên. Nghe xong ông ta hỏi thăm người bạn không ngờ là Trương Vệ Đông, mổ hôi lạnh trên trán thi nhau lăn xuống. 

Lưu Ngọc Vinh sau lưng ông ta thì sợ mềm nhũn cả chân, hai mắt tối sầm, thiếu chút nữa là phải ngồi co quắp dưới đất. 

Bí thư trưởng thường ủy thành ủy, phó cục trưởng thường vụ cục công an thành phố dắt tay nhau đến nghe ngóng về một người, mà người này bị cấp dưới của gã nhốt vào phòng giam. Không chỉ có như thế, trước khi nhốt vào phòng giam còn suýt nữa dùng gậy điện đánh hắn! Lưu Ngọc Vinh có dùng mông nghĩ cũng biết con đường làm quan của mình tiêu tùng rồi, hai tay buông thỏng, thậm chí cả bộ cảnh phục này cũng phải biọ lột bỏ. 

Hạ Tư Cần và Lâm Bân cũng không khá hơn chút nào, sắc mặt trắng bệch. Thực tế Lâm Bân dù bất học vô nghiệp, nhưng nhiều năm ỷ thế hiếp người khiến cho gã còng tinh tường hơn một số ít người trong quan trường, chính vì cái gọi là quan lớn một cấp đè chết người trong cái quan trường Trung quốc này. Gã vốn cho rằng có thể ỷ vào quyền lực của cha gã để bắt nạt mấy người Trương Vệ Đông, không ngờ người ta còn trâu bò hơn gã nhiều, thoáng cái đã xuất hiện hai vị đại thần thư ký trưởng thường ủy thành ủy, phó cục trưởng thường vụ cục công an thành phố. Cha gã là phó cục trưởng cục công an đặc khu, so với hai vị kia không cùng một cấp bậc. Đàm Vĩnh Khiêm chính là thường ủy thành ủy, là lãnh đạo đúng nghĩa tại thành phố Ngô Châu này, đừng nói cha gã chỉ là phó cục trưởng một khu, cho dù chánh cục trưởng, người ta muốn đàn áp ngươi... ngươi cũng chỉ có thể ngoan ngoãn bị đàn áp. 

Cho tới giờ Lâm Phồn Vinh còn chưa từng hỏi tên người đánh con trai y, y cũng biết loại chuyện này Vương Kim Tiêu sẽ sớm điều tra rõ ràng bối cảnh sau lưng người đó. Cho nên khi Sở Triêu Huy hỏi Trương Vệ Đông, y không nghĩ nhiều, tưởng là hỏi tới một cảnh sát mới vào. Thậm chí lòng ông ta còn khẽ động, chuẩn bị vào thời điểm nhất định phải đề bạt, nịnh nọt cái người tên là Trương Vệ Đông này, thông qua người kia bước chân lên con thuyền của vị bí thư trưởng này. 

Có điều khi Lâm Phồn Vinh chứng kiến Vương Kim Tiêu đổ mồ hôi hột, toàn thân run rẩy, ấp úng không dám thốt nửa chữ, lại nhìn sắc mặt bà vợ và thằng con trai đã trắng bệch, thì một loại dự cảm cực độ xấu xông lên đầu, hai chân càng run rẩy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.