(Thiên Yết - Song Tử) Đoạt Tình

Chương 1: Hai mẹ con....Âm dương cách biệt




Đổi thế giới khác, hoàng đế có khả năng một đánh một đám nhưng tại thế giới Thần Châu lực lượng của hoàng đế chỉ có thể phóng thích trong nháy mắt.

Nếu bọn họ phi thăng đến nơi khác, hoàng đế cũng không có biện pháp nào với bọn họ.

- Ngươi không nên quá mức mạo hiểm, thế giới này cuối cùng sẽ là của các ngươi, ta chẳng qua chỉ vì đối phó đám khế ước giả. Chuyện thành tiên rất đơn giản, chỉ cần ngươi có thể sống tới thời khắc thắng lợi là được.

Tô Kính lắc đầu, nói:

- Ta sẽ đi con đường của mình, bệ hạ.

- Con đường của mình?

Hoàng đế cười nói:

- Chẳng lẽ ngươi mặc kệ con gái của ta?

Tô Kính lắc đầu, Vô Ưu công chúa đá hắn một cước.

Hoàng Hoàng đế nói:

- Ngôi vị hoàng đế cái gì, đối với Vô Ưu không có ý nghĩa, cho nên ta sẽ không truyền cho nàng, ngươi cũng không cần phải lo lắng vẫn têếp tục như vậy. Không có bất kỳ người nào có thể đi đường của mình. Cho dù là tiên nhân.

- Ta không rõ.

- Đường là rất nhiều người đi. Một người mở không gọi là đường.

Hoàng đế ngăn cản Tô Kính phản bác, tiếp tục nói:

- Ngươi phát triển, ta sẽ không đi ngăn cản, nếu ngươi tìm chết, ta sao có thể đáp ứng? Nếu như ngươi phải đi con đường chết, ta dứt khoát phế tu vi của ngươi, để ngươi làm người bình thường.

Tô Kính lắc đầu, nói:

- Ta chết, Vô Ưu làm sao bây giờ?

- Ai nói phế tu vi sẽ chết? Binh gia không phải có biện pháp phong thần sao, Đạo Môn cũng có.

Tô Kính phiền muộn nói:

- Sống như vậy còn ý nghĩa gì?

- Ngươi muốn sống có ý nghĩa, ít nhất phải cam đoan đừng xằng bậy. Về sau gặp được Tà Thần phân thân hàng lâm, ngươi cũng không nên bốc lên phong hiểm như thế. Ta biết rõ, Tàng Kiếm Đạo Cung đáp ứng ngươi, sẽ ra tay một lần. Loại cơ hội này ngươi lãng phí trên đường sao?

Lãng phí trên đường? Tô Kính đã có hiểu ra.

Khương Diễm gật gật đầu, hắn không nói sâu, chỉ vuốt đầu Vô Ưu công chúa và nói:

- Quản tốt phò mã của ngươi, tiểu tử này, hắc hắc....

Tô Kính chột dạ, hắn chỉ có thể cúi đầu nói:

- Bệ hạ, ta tu hành là phải đấu tranh anh dũng.

- Ta biết rõ, nếu như ngươi không phải luyện chế thành Bạch Hổ thần binh, ta nói cái gì cũng phải phế binh gia bí pháp của ngươi, tu luyện tới cảnh giới của ngươi lại phế bỏ thật đáng tiếc.

Hoàng đế nhìn Khương Diễm và nói:

- Bạch Hổ thần binh không phải vạn năng, ngươi chẳng qua chỉ có một Bạch Hổ thần soái, nếu là bốn vạn Bạch Hổ thần soái mới có thể đi ngang thiên hạ được.

Tô Kính không cách nào phản bác, Bạch Hổ thần binh của mình còn chưa đủ đối phó Tà Thần phân thân. Nếu như không phải có tiên kiếm nhận lời, chính mình sẽ mạo hiểm như thế sao?

Có lẽ sẽ, đây mới là điểm hoàng đế Khương Diễm cảnh cáo mình.

- Ta thấy Bạch Hổ thần binh của ngươi không có vấn đề, xem ra ngươi gặp gỡ không sai.

Hoàng đế lại nói sang chuyện khác:

- Đường Hà và Mộ Ngân Mâu không có vấn đề nhưng người sau lưng bọn họ sớm muộn gì cũng ly gián các ngươi, ngươi có chuẩn bị chưa?

- Nếu như ta đầy đủ cường đại, tất cả âm mưu quỷ kế sẽ vô dụng.

- Đây cũng là biện pháp, nhưng ta nói với ngươi dựa vào lợi ích là không thể duy trì quan hệ minh hữu vĩnh viễn. Nếu ngươi làm bằng hữu của bọn họ...

Tô Kính tập trung tâm thần lắng nghe, lại nghe hoàng Hoàng đế nói:

- Hiện tại nói với bọn họ rõ ràng, ngươi muốn cái gì.

Tô Kính nghĩ thầm, ta muốn cái gì?

Đây là vấn đề làm khó hắn, bởi vì hắn muốn nhưng đám người Đường Hà không muốn, ví dụ như về địa cầu?

Không đúng, ý của hoàng đế là mọi người thắng thắn thành khẩn đối đãi với nhau. Chính mình cuối cùng là người có nhiều bí mật, không cách nào triệt để trao đổi với đám người Đường Hà.

Hoàng đế vỗ vỗ vai Tô Kính, nói:

- Không có sao, lui một vạn bước mà nói, nếu ngươi không được còn có thể tới tìm ta, tới bước đó ngươi sẽ không có tự do.

- Bệ hạ, ta hiểu, chuyện đối phó khế ước giả ta sẽ nhớ trong lòng.

- Vậy là tốt rồi, thời gian có chút không kịp, qua một lúc nữa ta sẽ bảo Giang Ninh đưa tân binh tới cho ngươi, còn có ác mộng chiến mã. Ta phải đi, địa ngục chi chủ sắp nổi điên rồi, ta sợ bọn chúng không được được.

Khương Diễm cười và biến mất trong mắt Tô Kính, cho dù Tô Kính có Quan Tinh Thuật cũng không thấy hoàng đế rời đi thế nào.

Trên xe ngựa bên cạnh sa bàn còn hai mảnh ngọc phù.

Vô Ưu công chúa và Tô Kính nhìn nhau cười khổ, hoàng đế đi quá nhanh, có rất nhiều chuyện còn chưa hỏi rõ ràng.

- Đây là cái gì?

Tô Kính chỉ vào ngọc phù hỏi.

- Bí thuật mượn pháp. Có thứ này, ngươi có thể luyện chế hai trang bị áo giáp giống hoàng gia, có thể mượn lực lượng trong Thông Thiên tháp.

Tô Kính đại hỉ, hắn vẫn nghiên cứu chế tạo thứ này nhưng không có thành công, hoàng đế trực tiếp cho mình, chỉ cần mình phỏng chế là có bí thuật mượn pháp, sức chiến đấu của tất cả binh sĩ sẽ tăng vọt gấp đôi.

Đối với binh lính bình thường mà nói không hơn, đối với Bạch Hổ thần binh mà nói lại khác. Lực lượng Bạch Hổ thần binh tới từ Bạch Hổ thương kỳ, muốn gia nhập quy tắc bí thuật mượn pháp, cho dù Bạch Hổ thần binh rời khỏi Bạch Hổ thương kỳ cũng tùy thời có thể chữa trị thân thể, khôi phục sức chiến đấu.

Bởi như vậy Bạch Hổ thần binh rời khỏi mình rất xa đều có thể một mình chấp hành nhiệm vụ, không cần phải lo lắng triệt để tổn hại.

Ánh mắt Tô Kính nhìn sang mảnh ngọc phù khác, hỏi:

- Đây là cái gì?

Vô Ưu công chúa cười nói:

- Đây là thứ phụ thân cho chúng ta, cũng không phải nói không cho ngươi xem.

Tô Kính vỗ đầu một cái, hắn cầm lấy ngọc phù, thần niệm dò xét bên trong, bên trong là bí pháp luyện chế chiến hạm phù không hoàng gia, mượn dùng lực lượng tiên ngọc thế nào, làm cách nào luyện chế đại trận phòng hộ tương quan.

Chiến hạm phù không của Tô Kính có ba trận pháp hạch tâm cung cấp năng lượng, chi như vậy cũng bởi vì trận pháp không đủ thành thục muốn phòng hộ bản thân, công kích địch nhân, còn phải bảo trì trạng thái phi hành, tất cả phải tách ra vận hành.

Phương thức xử lý như thế sẽ làm cho công kích phòng ngự và phi hành không thể khống chế khăng khít với nhau, gặp được cường giả trên Kim Đan tam trọng, phòng ngự của chiến hạm phù không cũng có chút không đủ nhìn.

Trừ phi là trạng thái vây đánh, nếu không chiến hạm phù không gặp được cường giả Kim Đan chỉ có biện pháp sống sót duy nhất là đào tẩu.

Hoàng đế cho hắn hai thứ này đều có thể trực tiếp tăng sức chiến đấu quân đội của Tô Kính lên cao hơn. Tô Kính nghĩ đến hoàng đế nói, trong nội tâm thầm nghĩ, chẳng lẽ những thứ này cũng phải cho đám người Đường Hà sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.