Thiên Xuyên Tuyết

Quyển 2 - Chương 12: Đổ bệnh




Vũ Hóa Phi lắc quạt giấy, ôn hòa cười nói:

- Phương Thiếu Khanh có thể bước kên con đường Vu yêu này đã là khá tốt rồi, có thể bình yên đi tới hiện tại, còn tu ra phân thân, nói rõ hắn vẫn đi được thuận lợi trên con đường bản gốc tội lỗi này.

- Chỉ có Vũ đại đoàn trưởng mới nói như vậy.

Bất kể là Hoàng Phủ Đô Linh, Lang Thiên hay Long Diệu, bọn họ đều không nhìn Vũ Hóa Phi vào trong mắt, trong suy nghĩ của bọn họ, Vũ Hóa Phi bất quá chỉ là thành tựu một tấm tử nguyên thân đại tự nhiên bảy màu mà thôi, như thế ở trong mắt người khác đã là rất lợi hại, nhưng ở trong mắt bọn họ cũng chẳng là gì, sở dĩ Vũ Hóa Phi có được thành tựu của ngày hôm nay, hoàn toàn là dựa vào Nhân vương Mạc Vấn Thiên ở phía sau hỗ trợ.

- Ồ? Lẽ nào ba vị cho rằng Vũ mỗ nói không đúng sao?

Vũ Hóa Phi xem ra vẫn rất ưu nhã tự nhiên, thần sắc trước sau đều biểu lộ ý cười tự tin.

Hoàng Phủ Đô Linh đang muốn cười nhạo Vũ Hóa Phi vô tri, chợt phát hiện trong sân không biết vì sao trở nên rối loạn, ngẩng đầu nhìn lại xung quanh, phát hiện thấy trên đường lớn có một tòa giá đang lái về phía bên này, tòa giá này xem ra cũng không lớn, hơn nữa còn dùng ba đầu hồ ly chín đuôi đi trước lôi kéo, tòa giá vô cùng tinh xảo, tinh xảo đến mức không còn giống như một tòa giá, càng giống với một tác phẩm nghệ thuật hơn, vô cùng xa hoa, tựa như hoàn toàn được chế tác bằng thủy tinh rồi điêu khắc thành.

Rất nhiều người đều biết đây là tòa giá Cửu Vĩ Tinh Thần, hơn nữa mọi người cũng biết trong thiên hạ chỉ có duy nhất một chiếc như vậy, chủ nhân của nó chính là Ngự Nương Mạn Đà La.

Quả nhiên mọi người nhìn lại liền thấy đi theo tới là đại chưởng quỹ Phiêu Hương lâu Mạt Lỵ tỷ, nàng đưa lên thiếp mời, vị chủ sự Phương gia mở ra, cao giọng hô lên:

- Ngự Nương chúc mừng tân hôn của nhị thiếu gia Phương gia.

Lời chúc mừng rất phổ thông, nhưng đó không hề trọng yếu, đối với Phương gia mà nói, đừng nói lời chúc mừng đơn giản gì đó, chỉ cần Ngự Nương chịu nể mặt tới tham gia hôn lễ là đủ rồi.

Tuy nói Phương gia có thể một tay che trời tại vực Tây Ách, vừa có Vu yêu Phương Thiếu Khanh hô mưa gọi gió, cũng có Phương Thiên Nam đứng đầu trong ba mươi sáu kiêu tử vô song, muốn thực lực có thực lực, muốn thế lực có thế lực, cần nhân mạch có nhân mạch, nhưng luận đến địa vị thân phận, bất kể là Vu yêu Phương Thiếu Khanh hay kiêu tử đứng đầu Phương Thiên Nam đều kém Ngự Nương xa lắc.

Thân phận Ngự Nương Mạn Đà La là gì? Là một trong mười hai vị nữ thần tiếng tăm lừng lẫy thiên hạ, nàng còn có một vị tỷ tỷ là một trong thiên hạ Ngũ y được xưng là những nữ nhân thần bí nhất thiên hạ, quan trọng nhất, nàng còn là người khai sáng song tu chi đạo đương đại, xưng làm tổ sư cũng không quá đáng, hơn nữa được Vân Đoan tứ phong vinh quang vô thượng, có thể tự do ra vào Vân Đoan, ngay cả sứ giả Vân Đoan nhìn thấy cũng phải tôn xưng một tiếng Ngự Nương.

Phải biết, dù người trên Vân Đoan muốn song tu, cũng phải mời Ngự Nương đến hướng dẫn chỉ điểm, có thể tưởng tượng ra được một câu nói của nàng có sức nặng tới đâu, Phương Ngạo tam thiếu gia Phương gia gây sự tại Phiêu Hương lâu, bị Ngự Nương đánh cho gần chết ngay trước mặt mọi người, nhưng Phương gia ngay cả phát rắm cũng không dám phóng, chuyện này đủ để chứng minh thân phận địa vị Ngự Nương Mạn Đà La cường đại đến mức nào.

Nhìn thấy Ngự Nương ngồi tòa giá Cửu Vĩ Tinh Thần đến đây, trên duới toàn bộ Phương gia đều không ngoại lệ đi tới nghênh đón, đương nhiên Phương Thiếu Khanh cũng không có đi ra, hắn cho rằng tuy Ngự Nương có thân phận và địa vị cao quý, nhưng còn chưa cao quý đến mức khiến một Vu yêu như hắn phải đi ra nghênh đón.

- Ngự nương, chúng ta đã đến!

Mạt Lỵ tỷ đi đến vén màn cửa tòa giá thủy tinh, chỉ thấy một nữ tử mặc áo bào màu đỏ hào hoa phú quý đi ra, mái tóc dài được búi cao, đầu đội mũ tử kim bạch ngọc, một tấm dung nhan yêu dã ung dung quyến rũ, đôi mắt mê người khiến thần hồn người ta điên đảo, đôi môi đỏ mọng khiến người ta phát sinh những ý nghĩ kỳ quái, một bộ trang sức trang phục càng tô điểm thêm nét trang nhã vô cùng cao quý của nàng, đây chính là Ngự Nương Mạn Đà La.

- Phương mỗ cung nghênh Ngự Nương đại giá quang lâm.

Phương gia từ trên xuống dưới theo Phương lão gia tử dẫn đầu, đồng loạt chắp tay khom người nghênh đón.

- Phương lão gia tử, chúc mừng.

Ngự Nương không mặn không nhạt chúc phúc một câu, gia chủ Phương gia lại cười to, nói:

- Chung vui chung vui, hôm nay Ngự Nương có thể đại giá quang lâm, Phương mỗ cảm giác vô cùng vinh hạnh, xin mời!

- Ha ha!

Ngự Nương xoay người quay về phía bên trong tòa giá, nói:

- Thân ái, nên tỉnh lại đi.

Thân ái?

Một tiếng thân ái này của Ngự Nương khiến toàn trường đang rối loạn nhất thời trở nên an tĩnh lại, Phương gia từ trên xuống dưới, thậm chí là tất cả mọi người xung quanh đều đứng lặng người, trong đầu không khỏi hiện lên một dấu chấm hỏi thật lớn, có chút không tìm ra được manh mối các loại. Trong sân có vài người chợt liên tưởng đến vài lời đồn đại nghe được gần đây, nghe nói không lâu trước Ngự Nương đã bao dưỡng một tên tiểu bạch kiểm có mấy phần hình dáng giống với Lạc gia, hai người cả ngày uống rượu tìm hoan tại trong trang viên, chẳng lẽ chuyện này là thật? Hơn nữa nhìn dáng vẻ Ngự Nương, lần này còn dẫn cả tiểu bạch kiểm kia cùng đi theo tới đây?

Lời đồn liên quan đến chuyện Ngự Nương bao dưỡng tiểu bạch kiểm đã lan truyền nóng hổi được một đoạn thời gian, mặc dù có người đứng ra xác nhận, nhưng dù sao cũng chỉ là tin đồn, rất nhiều người đều không biết là thật hay là giả, bây giờ nghe Ngự Nương gọi một tiếng "Thân ái", lại khiến lời đồn đại trước đó liên quan đến việc nàng bao dưỡng tiểu bạch kiểm càng tăng thêm một phần sắc thái thần bí.

Trong tiếng moi người kinh nghi, chỉ thấy môt nam tử đi ra từ bên trong tòa giá, nhìn thân hình hắn có vẻ gầy gò, trên khuôn măt tuấn lãng có mấy phần âm nhu, một bô quần áo màu đỏ hoa lệ khiến vẻ âm nhu vốn có của hắn tăng thêm vài phần yêu dị, một đôi tròng mắt như còn đang ngái ngủ, dáng vẻ giống như vừa ngủ dậy, sau khi đi ra, lười biếng ngáp một cái, duỗi cái lưng mệt mỏi, nhìn nam tử này, mọi người tại hiện trường đều ngẩn cả người.

Giống quá, thực sự là quá giống!

Gia hỏa này thực sự quá giống với Lạc gia đại danh đỉnh đỉnh, đây chính là câu nói vang lên trong lòng tất cả mọi người lúc này, hiện trường bắt đầu rối loạn, sôi sục lên.

- Trời ạ, không nghĩ tới Ngự Nương thực sự bao nuôi một tiểu bạch kiểm nhìn giống hệt Lạc gia, ta còn tưởng rằng chỉ là lời đồn thất thiệt thôi kia.

- Đúng vậy, ta cũng bị sợ hết hồn, bất quá gia hỏa này thật giống Lạc gia.

- Ai nói không phải đâu, nhìn con mắt kia, cái miệng kia, đôi lông mày kia, nếu như không phải biết là Lạc gia đã chết thật rồi, ta còn tưởng gia hỏa này chính là Lạc gia đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.