Thiên Vương Điện Hạ Trở Lại

Chương 2: Đối tượng




Editor: Quỳnh Nguyễn

Theo Giang Nguyệt Đình phản ứng, Hinh Hinh chiếm được đáp án. Trái tim cô đã nhảy đến cổ họng, mặc dù trên mặt cô không biến sắc.

"Cô còn có cái gì có thể trao đổi?" Mậu Hinh hỏi lại, "Cho dù cô thật sự có, tôi cũng sẽ không đổi, bởi vì không ai có thể thay đổi nguyên tắc công tác của tôi."

" Thực ra cô tại thương tổn chính cô." Giang Nguyệt Đình nói sâu xa, "Thương tổn Nhất Kỳ chính là thương tổn cô, tội của cô và Nhất Kỳ buộc cùng một chỗ."

" Cô cũng vậy sao?" Mậu Hinh lập tức hỏi lại, "Cho nên mặc kệ Minh Nhất Kỳ làm ra chuyện gì nhiều thương tổn cô, cô cũng không có thể tách ra anh là như thế này sao?"

Mậu Hinh quá thông minh, hơn nữa phản ứng quá nhanh, Giang Nguyệt Đình phát hiện càng đối thoại cùng cô, lỗ hổng chính mình nói càng nhiều, tiết lộ tin tức cũng càng nhiều.

"Cô nói rất đúng, tội củtooijooi buộc cùng một chỗ với Minh Nhất Kỳ, nhưng là tôi sẽ không chịu anh khống chế, tôi biết người đàn ông kia là ác ma, cùng với anh càng lâu, chỉ biết bị anh ném rớt xuống vực sâu. Tôi chạy ra, mà cô cam tâm tình nguyện đi theo anh chìm xuống." Mậu Hinh nói

" Có phải cô biết cái gì hay không?" Giang Nguyệt Đình hỏi.

"Tôi không biết." Mậu Hinh cười lạnh, "Nhưng là chỉ bằng năm đó tôi đồng ý cho cô giác mạc, cô còn cùng Tống Mạn Vân cùng nhau để cho tôi chết ở trên bàn phẫu thuật tôi liền rất rõ ràng, cô đã cùng một loại người với Minh Nhất Kỳ. Với cô loại người như thế, tôi sẽ không làm giao dịch."

Giang Nguyệt Đình nghe cũng cười, không khỏi nắm chặt quả đấm.

" Tôi còn bề bộn nhiều việc, tôi để cho trợ lý của tôi tiễn cô." Mậu Hinh nói xong chậm rãi đứng dậy.

Giang Nguyệt Đình nhìn Mậu Hinh, tất cả tư vị trào lên trong lòng cô. Rõ ràng Mậu Hinh cũng từng là người bị kéo đến trong địa ngục, rõ ràng cô ta cũng có thể bẩn thỉu đầy người, nhưng mà cô ta thời thời khắc khắc lại thản nhiên giống sống dưới ánh mặt trời.

Cô thật ghen tỵ, rất ghen tỵ, trên thế giới sao lại có loại người phụ nữ này.

Mậu Hinh mở cửa, Cố Tiểu Nam tiến vào, đưa Giang Nguyệt Đình ra ngoài.

Hinh Hinh trở lại văn phòng mình, tay còn có chút run rẩy, cho nên Minh Nhất Kỳ nói lời là lừa gạt cô, anh luôn luôn quen nói dối, chỉ cần có thể đạt tới mục đích anh muốn, anh có thể biên ra nói dối hoàn mỹ vô khuyết tại trong một giây đồng hồ, những thứ này cô đã sớm biết.

Nếu đêm đó không phải Minh Nhất Kỳ và Minh Văn Hiên, vậy là ai? Mặc kệ là ai, đều đã so với hai người kia để cho cô cảm thấy được có thể tiếp thu.

Cô không thể khắc chế lấy điện thoại ra, ấn dãy số Minh Ý.

Rất nhanh anh tiếp điện thoại, hơn nữa cực kỳ ngoài ý muốn cô sẽ gọi điện thoại cho mình: "Hinh Hinh?"

"Giữa trưa cùng nhau ăn cơm sao?" Mậu Hinh hỏi anh.

Cô cư nhiên hẹn mình cùng nhau ăn cơm, Minh Ý thật sự ngoài ý muốn không thể lại ngoài ý muốn.

"Anh có rảnh không?" Không có nghe đến anh trả lời, Hinh Hinh hỏi lần nữa.

"Em đi làm không vội sao?" Minh Ý hỏi.

" Giữa trưa em có nghỉ ngơi nửa giờ nha, em có thể ra sớm một chút." Hinh Hinh nói, "Có phải anh không tiện hay không?"

"Anh đương nhiên thuận tiện." Chẳng lẽ cô hẹn mình, anh loại bỏ muôn vàn khó khăn đều phải ra."Hiện tại mười một giờ, 11 giờ rưỡi anh đến cửa chờ em, em muốn ăn cái gì, cơm Tây hay là đồ ăn Trung Quốc?"

"Cơm Tây thời gian quá dài, vẫn lại là đồ ăn Trung Quốc đi, tìm chỗ an tĩnh một chút tốt sao?" Hinh Hinh nói.

"Tốt, anh đặt chỗ." Giọng Minh Ý tràn đầy ôn nhu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.