Thiên Văn

Chương 69: Phế hoàng hậu




Đấu giá hội được tiến hành ở hội sở "Thương Thiên", một trong ba hội sở lớn nhất thành phố S.

"Thương Thiên" nằm phía nam, đối diện là một hồ nước lớn có lịch sử lâu đời, hiện tại là nơi thăm quan, du lịch của nhiều du khách trong và ngoài nước. Bên trong hội sở được chia làm 3 phần chính: du lịch, ăn uống và nghỉ ngơi.

Đấu giá hội lần này được tổ chức bên trong một hội trường lớn, chứa tới khoảng vài trăm khách mời tham gia.

Khi Thiên Lam tới nơi, đã có khoảng hai phần ba khách mời ngồi tại hội trường. Những người quen biết, bạn bè tụ lại cùng nhau cười nói vui vẻ.

Nhìn những gương mặt xa lạ, Thiên Lam cũng không có ý muốn tiến tới làm quen, bắt chuyện. Quyết đoán về trên ghế ngồi, Thiên Lam muốn im lặng suy nghĩ lại về dự tính và hành động trong cuộc đấu giá sắp tới.

Thiếp mời và ghế ngồi được phân chia theo thân phận, người càng quyền quý, ghế ngồi càng gần trung tâm, rồi dần dần lan mãi ra xa. Thiếp mời của Thiên Lam được gửi tới nội bộ AEJ, bởi vậy được xếp hạng theo cấp bậc hoàng kim. Ghế ngồi là ở hàng đầu tiên dãy giữa.

Bên trái cô vẫn còn ghế trống, có thể người được mời vẫn chưa tới, bên phải là một phu nhân lớn tuổi, ăn mặc sang trọng đang bắt chuyện cùng vị phu nhân kế bên.

Thiên Lam là bắt gần giờ mới tới, bởi vậy, cô chỉ ngồi gần 10 phút, đã có người lên chủ trì cuộc đấu giá. Người bên trái cô vẫn chưa tới, có thể là bỏ quyền không tham gia đấu giá.

"Đầu tiên, cho tôi được gửi lời chào và cảm ơn tới sự có mặt tham gia của tất cả các vị khách quý trung buổi đấu giá ngày hôm nay..."

MC là một người đàn ông trung niên, sau lời chào và giới thiệu mở màn, là phần sơ lược về quá trình, yêu cầu và cách thức làm việc của buổi đấu giá.

"... tôi sẽ không nói nhiều nữa. Sau đây sẽ đến phần quan trọng của ngày hôm nay. Mỗi khu đất nêu lên sẽ thuộc về người trả giá cao nhất, và mỗi lần tăng giá không thấp hơn 5 triệu đồng. Vậy chúng ta hãy đến với khu đất đầu tiên..."

Cuộc đấu giá hôm nay có 10 khu đất, nhưng 5 khu đất đầu chủ yếu là nơi xa, thuộc khu vực hoặc vị trí hơi kém nên Thiên Lam đều không để ý. Mặc dù vậy, 5 khu đất vẫn rất nhanh chóng được người ta mua lại với giá từ hai đến ba tỷ đồng . So với giá thị trường cũng không hơn kém nhiều.

"Tiếp theo là khu đất D, nằm ở phía tây thành phố, với diện tích trên 1ha. Mặc dù là khu vực gần ngoại thành nhưng lại gần đường quốc lộ lớn. Bên cạnh là một hồ nước lớn tự nhiên thích hợp cho phát triển du lịch, nghỉ mát..."

Thiên Lam nghe những lời giới thiệu, kết hợp với những gì cô điều tra, tìm hiểu. Đây thực sự là khu đất lí tưởng trong lựa chọn của cô. Hôm nay, có 2 khu đất thích hợp cho ngành du lịch là khu D và khu A. Mặc dù khu A có vị trí và điều kiện tốt hơn, nhưng biết trước kết quả, khu đất đó không thể làm. Vậy khu D, cô tình thế nhất định.

Nghe tới giá cả nhất định, cô mới lên bảng giá. "2 tỷ"

Ngay lập tức lại có người lên giá." 2 tỷ rưỡi"

" 3 tỷ"

"3 tỷ 300 triệu"
...

"5 tỷ "

Cuối cùng, Thiên Lam giành mua nó với giá 7 tỷ rưỡi. So với giá thị trường có cao hơn chút đỉnh. Nhưng ai bảo cô nhìn trúng giá trị nó đây. Nếu không phải mọi người đều nhìn chằm chằm vào khu A, thì cô cũng không thể mua được nó với giá thấp như vậy. Tất nhiên, vào trong đấu giá thì giá cả không thể lường trước được.

Còn 2,3 khu đất nữa, Thiên Lam cũng có tham gia cạnh tranh nhưng không quá để ý. Có thể được là tốt. Không được cũng không sao. Có thể hôm nay là ngày may mắn của cô. Vừa mua khu đất D giá thấp, lại được thêm một mảnh đất ở phía Đông có vị trí và địa hình rất đẹp. Mặc dù giá của nó lên hơn 3 tỷ, nhưng cô cũng rất yêu thích.

Tới khu đất A. Giống như trong nguyên tác, lấy giá 12 tỷ bán cho đại thiếu Trần Tử Trung. Nhìn nụ cười tươi sáng thắng lợi của anh ta, Thiên Lam lấy làm tiếc nuối trong lòng. Uổng phí cho một thanh niên tài tuấn. Thắng lợi nhờ một mảnh đất, thua cuộc cũng chính vì mảnh đất đó. Đúng là cười người hôm trước, hôm sau người cười mà. Hi vọng tới lúc đó, anh ta còn tươi cười được như vậy.

Mang theo thắng lợi, Thiên Lam vui vẻ bước ra "Thương Thiên". Chỉ là may mắn của cô đã dùng hết trong cuộc đấu giá, bây giờ ông trời lại đang đối nghịch với cô.

Trời mưa. Từng giọt mưa lạnh giá rầm rì rơi trên mặt đất. Mưa mang theo hơi lạnh của gió thu man mác. Hơi co người lại, Thiên Lam thở dài nhìn màn trời trăng trắng. Cô là đi taxi tới, bây giờ lại phải đứng chịu gió lạnh đợi xe.

"Thiên Lam" Alex vừa bước ra cửa liền thấy một bóng dáng quen thuộc. Theo bản năng, liền lên tiếng gọi cô.

Nghe tiếng gọi, Thiên Lam quay người lại. "Xin chào. Thật trùng hợp."

"Đúng vậy, em chưa về sao?" Thấy cô hơi run run mỗi khi cơn gió ùa tới, hắn đau lòng đưa cho cô áo ngoài của mình.

"Em đang đợi xe." Cô lúng túng nhìn chiếc áo, không biết nên nhận hay không. Dù sao bây giờ cô thật sự rất lạnh.

"Mặc vào đi. Tôi đưa em về." Như nhìn thấu sự do dự của cô, hắn dứt khoát choàng áo lên cho cô.

Mặc vào chiếc áo, Thiên Lam thấy ấm áp hẳn lên. Không từ chối nữa, cô ngại ngùng nói. " Vậy làm phiền anh quá không, em gọi taxi rồi."

Trong chiếc áo của hắn, càng hiện ra thân hình bé nhỏ của cô. Khẽ quay mặt đi, không để cô từ chối, anh quyết định.
"Nếu em thấy phiền, có thể mời tôi ăn trưa để cảm ơn."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.