Thiên Văn

Chương 68-2: Nhận tổ quy tông sao?! (2)




"Thiên Minh, vào thư phòng cùng ba."
Ba Dương vừa bước lên cầu thang vừa nói.

" Vâng" Nghĩ tới ba muốn nói về kết quả điều tra buổi chiều, Thiên Minh rất thoải mái đứng lên đi theo.

Thiên Lam nhìn hai người lên lầu, dùng ánh mắt nghi hoặc hỏi thăm ông nội. Nếu như mọi ngày, sau khi dùng bữa tối, ba sẽ cùng ông nội đánh một ván cờ. Thiên Minh ngồi bên cạnh học tập. Còn Thiên Lam và Thiên Tuyết sẽ cùng dì Nhã Huệ vừa xem ti vi vừa nói chuyện. Hôm nay, ba lại gọi Thiên Minh lên nói chuyện riêng. Là chuyện trong quân, hay là có chuyện gì sắp xảy ra.

Cụ Dương nhìn ánh mắt nghi vấn của cô, bình thản vuốt bộ râu trắng bóng. Đôi mắt sáng quắc đầy thâm ý nhìn cô.
" Thiên Lam cùng ông đánh một ván đi."

Thiên Lam kinh ngạc nhìn ông nội. Không phải đâu. Lần trước cùng ông đánh một ván, cô bị thua thê thảm không chịu nổi. Hôm nay gọi cô, là muốn lại ngược cô hay sao. Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn theo phía sau ông.

"Vâng. Nhưng ông nội cần nhường con cơ." Cô giơ ba ngón tay lên cò kè mặc cả.

Nhìn cô trẻ con như vậy, ông không sao cả khoát khoát tay, cười tủm tỉm. Dù nhường Thiên Lam ba quân, cô vẫn là bị đánh bại.

Thiên Lam nhìn bàn cờ chỉ còn vài quân, trong lòng thở dài từng trận. Thua thê thảm như vậy, đúng là sỉ nhục của cô mà. Nếu không phải muốn bồi ông nội nhiều một chút, cô nhất định đã bỏ chạy từ lâu.

"Ông nói xem, ba cùng anh có chuyện gì vậy ạ?" Nói chuyện lâu như vậy, cũng không biết là chuyện gì quan trọng nữa.

"Không cần tò mò. Lát hỏi xem sẽ biết." Ông nhẹ nhàng nói, dường như không chút quan tâm con trai cùng cháu nói chuyện gì.

Nhìn bàn cờ nghiêng hẳn về một phía, không còn gì để đánh. Trong lòng cũng là một mảnh rõ ràng. Cháu gái quá ngay thẳng, chỉ có một chút tâm cơ nhỏ, rất dễ phải chịu thiệt. Được cái là kiên nhẫn, đã thua thảm hại 5 bàn liên tiếp nhưng vẫn nhẫn nại cùng ông tiếp tục. Như vậy cũng rất tốt.

Thiên Lam nghe vậy, nhụt chí. Nếu có thể hỏi được, cô còn ở đây dò hỏi ông hay sao. Vừa định nói tiếp, liền nhìn thấy Thiên Minh từ trên tầng bước xuống.

Như nhận ra ánh mắt nóng bỏng của cô, Thiên Minh liếc nhìn lại. Thấy là Thiên Lam, hắn sửng sốt một chút.

"Ông nội, con mượn Thiên Lam một chút." Hắn nhìn ông cụ nói.

"Ừ. Đi đi." Ông cụ khoát tay, đứng dậy khỏi bàn cờ.

Nhìn ông nội đi xa, Thiên Lam nghi hoặc nhìn Thiên Minh." Chuyện gì vậy anh?"

"Lúc nãy anh cùng ba nói chuyện, cần thêm ý kiến của em." Thiên Minh không giải đáp thắc mắc của cô, bình tĩnh nói về lí do anh xuống tới. "Lên đây đi."

Thiên Lam theo vào thư phòng. Đây là lần đầu tiên cô bước vào nơi đây. Trong phòng cũng không bày đầy sách như tên gọi. Chỉ có một kệ sách nhỏ được đặt dựa vào tường, bên trên để một ít sách và giấy tờ.

Có một bộ bàn ghế đặt gần cửa sổ. Bây giờ, ba Dương đang ngồi ở đó nhìn hai người. Trên bàn có một tập tài liệu, là nội dung chính của cuộc nói chuyện hôm nay.

"Hai đứa ngồi đi." Ba Dương vẫy tay gọi hai người lại kề bên.

"Đây, con xem đi." Ông đưa cho Thiên Lam tập tài liệu trên bàn. "Đây là kết quả Thiên Minh vừa điều tra ra được. Vụ tai nạn của con vào hơn một tuần trước, thực sự không là ngẫu nhiên, mà là do cố ý sắp đặt. Mặc dù chủ mưu không là nhằm vào con, nhưng do người lái không khống chế tốt phương tiện, sau khi đâm trượt đối tượng đặt ra, xe theo quán tính đâm vào chiếc xe vừa tiến tới. Chính là taxi con đang ngồi, gây tai nạn xe cộ."

Thiên Lam nhìn qua, kết quả và lời khai của chủ xe giống như những gì ba Dương vừa nói. Người chủ mưu cũng được chỉ ra chính là Lâm tiểu thư Lâm Ngọc Giao của Lâm gia. Còn người bị hại chính là nữ chính Hạ Vi Vi. Nhưng bởi vì, Lâm gia xử lí nhanh chóng nên không có chứng cớ xác thực chỉ ra hành vi của Lâm Ngọc Dao. Dương Thiên Minh cũng là dựa theo đầu mối Hoàng Ngọc Minh đưa ra mới có thể tìm hiểu được như vậy.

Thiên Lam nhìn một lượt rồi nhìn lại Dương ba. Cô biết, mặc dù cô chỉ là bị vạ lây, nhưng tai nạn đã xảy ra, Dương ba cũng nhất định sẽ đòi lại công đạo cho cô. Chỉ là không biết, cách thức đòi lại sẽ như thế nào?

"Ba xin lỗi." Ba Dương áy náy nhìn Thiên Lam. "Nếu con thực sự xảy ra chuyện gì, dù có bỏ đi mạng già này, ba cũng nhất định bắt Lâm gia phải trả nợ. Nhưng may mắn con không sao, ba cũng không thể đấu một mất một còn cùng Lâm gia được."

Nhìn ba như vậy, Thiên Lam trong lòng rất cảm động. Sự thật chứng minh, cái chết của "Dương Thiên Lam" khiến Dương gia trả thù Lâm gia rất quyết liệt. Lâm gia cửa nát nhà tan, Dương gia cũng suy sụp, rơi đài quân giới. Nhưng bây giờ, 'Dương Thiên Lam' không chết. Mặc dù ba nói không đấu chết sống, nhưng cô tin ba cũng không phải dễ dàng bỏ qua như vậy.

Nếu Lâm gia không sụp đổ, có phải lần thay máu trong quân và chính giới cũng không phát sinh? Như vậy, Dương gia cũng không xảy ra chuyện?

"Con tin ba sẽ không để con thất vọng." Cô ôm tay ba, cười nói. "Ba cũng không cần làm quá, ảnh hưởng tới gia đình."

Lâm gia cũng là một gia tộc lâu đời. Các mối quan hệ rắc rối, khó tránh khỏi liên quan. Không cần vì chuyện của cô mà kéo Dương gia xuống nước.

Nhìn cô như vậy, ông vui vẻ vỗ tay cô.
"Sẽ không. Ba sẽ không để con gái của ba thất vọng."

Trong mắt, tất cả là một mảnh sát ý.
Dám động vào người Dương gia, nhất định phải nhận hậu quả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.