Thiên Văn

Chương 41: Dạy dỗ Nam Tú Cầm




- Điều này thật là kỳ tích nha.

Bác sĩ Lưu đỡ giá mắt kính ở trên sóng mũi, ghé mắt nhìn Cường Tử ở trên giường bệnh cảm khái nói:
- Đã bị thương nặng như vậy ngoài dự đoán có thể kiên trì tới giờ, hơn nữa khôi phục bằng tốc độ kinh người , đây quả thực là một kỳ tích!

Y tá phụ hoạ nói:
- Đúng vậy nha, không thể tưởng được bảy tám đao kia của tên lưu manh, chẳng những không có giết được hắn, ngược lại giúp hắn đả thông hai mạch nhâm đốc, người này trời sinh chính là một kỳ tài luyện võ nha.

Bác sĩ Lưu nói:
- Lẽ nào hắn chính là trong truyền thuyết…

Y tá và bác sĩ Lưu liếc nhìn nhau, lẩm bẩm nói:
- Lẽ nào hắn chính là cao thủ tuyệt thế vạn người có một trong truyền thuyết?

Tình tiết này đúng là đáng tởm phải không? Nếu như tôi viết ra như vậy các bạn có thể giữ vững lý trí không chửi thề tiếp tục xem tiếp sao? Được rồi, thực ra chuyện cũ là như thế này.

- Thật là kỳ tích a.

Bác sĩ Lưu đỡ giá mắt kính ở trên sống mũi, ghé mắt nhìn xem Cường Tử trên giường bệnh cảm khái nói:
- Đã bị thương nặng như vậy thật bất ngờ không chết được, hơn nữa khôi phục bằng tốc độ kinh người, đây quả thật là kỳ tích a!

Y tá phụ hoạ nói:
- Đúng vậy nha, không thể tưởng được mười bảy mười tám đao kia của tên lưu manh không những không có giết được hắn…

Ặc… Viết thuận tay, các bạn có thể cho rằng là đang viết cho đủ số chữ, trên thực tế tôi đúng là suy nghĩ như vậy. Hai đoạn ngắnnày phía trên không đọc thì hơi phí, dù sao tôi sẽ không xoá, tôi đảm bảo.

Y tá nói:
- Người này sức sống thật là cứng cỏi, bị thương nặng như vậy, tôi cho rằng hắn thế nào cũng không qua khỏi. Bác sĩ Lưu, y thuật của ngài thật là lợi hại, tuyệt vời. Thật có thể khởi tử hồi sinh diệu thủ hồi xuân.

Bác sĩ Lưu đỡ mắt kính ở trên sống mũi lên, nhìn những đốm sao sáng nhỏ trong ánh mắt y tá không ngừng bay ra, thở ra một tiếng rất dè dặt, xoay người nghiêm trang kiểm tra vết thương đổi thuốc cho Cường Tử. Sau đó dặn dò y tá kiểm tra nhiệt độ cơ thể cho Cường Tử, hơn nữa dạy bảo Y tá:
- Thật ra nhiệt đố cơ thể con người cũng không phải chỗ nào cũng như nhau, có nhiều nơi cao, có nhiều nơi thấp hơn, phương pháp đo nhiệt độ cơ thể dưới nách coi như tương đối chính xác. Nhiệt kế ngậm trong miệng thật ra không phải chính xác lắm, bởi vậy phía trong hang luôn khá ấm áp.

Những vì sao từ trong ánh mắt y tá liên tục bay ra ngoài, sau đó từng ngôi từng ngôi thổi trên mặt bác sĩ Lưu:
- Thật vậy chăng? Cơ thể thật sự là quá thần kỳ, bác sĩ Lưu ngài xem nếu như là tôi nhiệt độ cơ thể sẽ chỗ nào cao hơn? Có phải là trong hang phải không? Ặc… trong mồm?

Bác sĩ Lưu xấu hổ cười nhỏ giọng nói thầm một câu:
- Miệng của cô khá lớn, đo đạc nhiệt độ cơ thể không được.
Y tá nũng nịu rên ri một tiếng, xấu hổ cười nói:
- Bác sĩ Lưu thực biết nói giỡn, miệng của tôi cũng không lớn, nói nữa tôi sẽ kẹp được đâu?
Một đường màu đen trong đầu bác sĩ Lưu, thật giống như thác nước:
- Thanh âm của tôi nhỏ như vậy cô đều nghe thấy được.
Y tá:
- Ta đối với vật hình trụ tròn, ặc… Nhiệt kế khá dễ xúc động.

Cường Tử vẫn đang nằm sấp, hắn may mắn mình chỉ có thể năm sấp. Bạch y thiên sứ ở trong suy nghĩ của hắn luôn là hiện hữu đại biểu cho sự thuần khiết giống như nữ thần, thuộc về loại kính ngưỡng chỉ có thể quan sát từ xa không thể đùa giỡn. Thí dụ như hắn sử dụng bổn phận nghề nghiệp của cô y tá này làm vài động tác ở trong chăn mền lặng lẽ suốt cả một đêm dài để an ủi cơn đói của mình… là linh hồn và thân thể bị thương, hoàn toàn không phải đói khát. Hắn bây giờ không nhìn thấy hình dáng y tá, y tá cũng không nhìn thấy gương mặt cố hết sức nhịn cười đã nghẹn thành màu đỏ tím tròng mắt cũng nổi lên những tia máu đỏ. Có khi nín cười khó chịu giống như nín tiểu, đều là nín nhịn.

Bác sĩ Lưu nhìn nhiệt kế hạ thể, không nóng. Nói rõ người bệnh khôi phục vô cùng tốt, không có dấu hiệu nhiễm trùng. Chỉ cần một tuần miệng vết thương đã bắt đầu kết vảy đáng để nói là kỳ tích. Mười bảy mười tám vết thương kia sâu có thể thấy xương sđầu tiên phải dùng đến hai giờ đồng hồ rửa ráy sạch sẽ, khâu lại cũng phải dùng đếndùng bốn giờ, chích thuốc mê cũng tìm không thấy chỗ lành lặn để đưa kim vào, chỉ có thể đâm vào trong vết thương. khi làm giải phẫu người bệnh đã lâm vào hôn mê sâu, bất kỳ lúc nào tim cũng có thể ngừng đập. Nhưng sau khi truyền vào túi máu đầu tiên, vết thương đã không còn chảy máu, thậm chí dùng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy máu chậm rãi được hấp thu lại vào trong thân thế! Điều này về mặt y học là không có cách giải thích, lúc ấy mấy vị bác sĩ ở đây đều cho rằng người bị thương này là người ngoài hành tinh. Về sau thông qua chơi oẳn tù tì quyết định do bác sĩ Lưu vặn lỗ tai Cường Tử một cái, kết quả thấy vật kia dưới háng Cường Tử không có đấu hiệu co rút tăng lớn, tất cả mới thở phào một cái, thì ra chỉ là người địa cầu.

Khôi phục quá nhanh, thể chất như vậy nói là trong vạn người có một tuyệt không phải giả dối. Bác sĩ Lưu lắc đầu, không có biện pháp tìm được đáp án với nghi vấn trong lòng y. Vừa vặn nhìn thấy nhãn dán trên giường Cường Tử, trên đó viết giường một trăm lẻ bảy, tính danh: Lâm Cường. bác sĩ Lưu thoải mái gật đầu nhẹ, tự nhủ:
- Thì ra hắn là Tiểu Cường.

Sau khi bác sĩ Lưu và Y tá đi ra, Cường Tử mới mở to mắt. Gian phòng bệnh là phòng đơn, thiết bị lắp đặt giống như phòng tổng thống khiến cho người ta nhìn choáng ngợp cả mắt. Xa hoa, Cường Tử nghĩ đi nghĩ lại hai chữ này có thể bỗng xuất hiện từ trong đầu. Sau đó lại gắn thêm một tính từ, thật xa hoa muốn chửi thề. Đây là đãi ngộ của kẻ có tiền hưởng thụ, Lôi Tử thúc cũng coi như là đúng đắn, nơi này ở thật thư thái.

Hắn có thể cảm giác được thân thể của mình đang dần phục hồi tốt, từ cảm giác tê liệt ban đầu đã chuyển biến thành vừa đau vừa ngứa. Miệng vết thương ngứa chính là chuyện tốt, điều này nói rõ vết thương đang khép lại. Cùng lúc miệng vết thương khép lại đầu dây thần kinh cũng đang sinh trưởng, cho nên mới phải ngứa ngáy. Cường Tử trong lòng muốn cảm ơn Trương Quốc Lập, cảm ơn Sơ Nguyên, để cho ta biết nhiều kiến thức như thế. Hắn có thể cảm giác được phía sau lưng của mình giống như có một trăm con kiến đang làm cùng một động tácbò tới bò lui, ngứa ngáy khó chịu. Năm mươi con trống, năm mươi con mái. Hắn là nghĩ như vậy, hắn thực ra không biết rõ trong một cái tổ kiến trên triệu con, chỉ có một con cái. Đây là một việc tàn nhẫn cỡ nào đây, nếu như hắn biết rõ chắc chắn suy nghĩ như vậy, dù sao tôi là nghĩ như vậy.

Nằm một tuần lễ, thật muốn nằm luôn a. Nằm bất động lâu như vậy có phải sẽ mất đi cơ năng các bộ phận khác của cơ thể hay không? Nghe nói người sống đời sống thực vật chính là như vậy, bởi vì thời gian nằm trên giường quá dài, rất nhiều công năng đều teo tóp, phải có người không ngừng mát xa tứ chi mới đảm bảo máu tuần hoàn thông thuận, bằng không… Cường Tử vừa nghĩ tới hai chữ teo tóp này, đã cố sức giơ tay xuống dưới bụng sờ lên trên, không sao, phản ứng vẫn là rất linh mẫn. Cái giường này thật mềm, rõ ràng một điểm cũng không sợ chút nào.

Cường Tử nằm sấp buồn phiền, buồn bực nghĩ nếu có điếu thuốc thì tốt rồi, đang nghẹn khó chịu, bỗng trong đầu quặn đau một trận! Cơn đau này căn bản không thể đón nhận, tới cực nhanh, như sấm rền như nước lũ gào thét mà đến, trong nháy mắt cơn đau lan khắp cả đầu gần như điên đảo! Gần như ngay cả dấu hiệu đều không có trực tiếp đến đau đớn cực đại đã khiến Cường Tử kêu to "A" một tiếng, thoáng hôn mê ngất đi.

Trong hỗn loạn, Cường Tử mở to mắt, chung quanh mù sương, tựa như là đang ở trong cảnh mộng.

Một âm thanh xuất hiện đột ngột bên cạnh Cường tử, Cường Tử lại càng sợ hãi. Dụi dụi con mắt tìm tòi bốn phía thoáng chốc, cũng không có phát hiện cái gì. Thanh âm kia tựa hồ cực kỳ thống khổ, sau khi rên rỉ vài tiếng dần dần thấy rõ ràng hơn. Cường Tử đưa mắt quan sát nhìn bốn phía, tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, cuối cùng phát hiện ở trong đám sương mù lượn lờ một thân ảnh mơ hồ.

Bóng người này chập chờn trong sương mù, bộ dạng tựa hồ đứng vững cũng rất khó khăn.

Cường Tử lấy hết can đảm hỏi:
- Anh là ai?

Sau khi bóng người kia lắc lư vài cái, thật giống như điều chỉnh tính năng máy chiếu phim, màn hình dần hiện rõ ràng hơn.

- Cho dù bạn là ai, xin chào.

Thanh âm đột ngột vang lên, Cường Tử lần nữa bị doạ nhảy dựng. Hắn nhìn bóng người hiện ra từ trong sương mù kia, tựa như là một quân nhân, tuy nhiên nhìn quân phục không giống là người nước chúng ta. Thân hình người này rất cao lớn, thân cao khoảng chừng một mét chín. Tuy nhiên quân phục của y cực kỳ rách rưới, tựa như mới từ trên chiến trường kháng Nhật rút lui về, bằng không thì cũng là mới cãi nhau một trận với Tưởng uỷ viên trưởng quân trung ương.

Cường Tử:
- Anh là ai?

Quân nhân nói:
- Ta là Hạng Uy quan chỉ huy hạm đội Hoăc Khắc tinh cầu, đây là mảnh nhỏ kí ức tôi dùng tinh thần lực bảo tồn trước khi chết, thời gian duy trì sẽ rất ngắn, bạn chú ý nghe…

Cường Tử:
- Anh nói anh là ai?

Quân nhân:
- Quân đội của tôi bị tấn công, toàn quân chúng tôi bị diệt. Sở dĩ tôi còn có thể lưu lại một mảnh nhỏ kí ức này, là bởi vì gien của tôi rất đặc biệt, chỉ cần còn một giọt máu tồn tại, máu của tôi sẽ mang theo một bộ phận mảnh nhỏ trí nhớ phiêu lưu. Cho đến khi máu của tôi tìm được kí chủ mới, cũng chinhs là bạn, bạn có thể thấy được đoạn ký ức liên qua đến tôi.

Cường Tử nổi giận, hắn hét lớn:
- Con mẹ nó anh là ai, ở nơi này nói lung tung cái gì thế!

Quân nhân:
- Sau đó một khi máu của tôi tiến nhập vào thân thể của bạn, thân thể của bạn sẽ được cải tạo, có được gien của tôi do đó cường hoá máu thịt của bạn. Nhưng cải tạo có lẽ sẽ không hoàn toàn, có lẽ sẽ xuất hiện bất ngờ. Thí dụ khiến cho bạn biến thành thân thể cường hãn tư duy ngu ngốc trì độn, thí dụ khiến cho bạn mất đi trí nhớ lúc trước, thí dụ khiến cho bạn mất đi tất cả tri giác, thí dụ khiến cho cơ thể bạn mất đi năng lực một bộ phận nào đó …

Cường Tử:
-Trời ạ! Tổ tông nhà anh!

Quân nhân:
- Bạn bây giờ nhất định đang mắng người a, nếu như tôi cũng sẽ làm như vậy. Dù sao không phải tự nguyện tiếp nhận gien của tôi, đây đúng là chuyện khiến cho người ta phát điên.

Cường Tử:
- ….

Quân nhân:
- Nhưng một khi cải tạo thành công, bạn có được một loại thân thể bất tử về mặt ý nghĩa nào đó. Dù là bị thương chấn thương chí mạng, cũng có thể dựa vào gien của tôi tự mình chữa trị. Hơn nữa vẫn kế thừa một số chiêu thức võ thuật của tôi, đó là một môn quyền pháp từ cổ đại xa xưa lưu truyền đến nay. Bạn ngẫm nghĩ xem đây là chuyện thần kỳ cỡ nào, không phải sao?

Cường Tử:
- Anh rốt cuộc là ai con mẹ nó! Tôi đây là đang ở nơi nào?

Quân nhân:
- Tiếp theo tôi nói một chút yêu cầu của tôi, tôi là nói nếu như bạn còn sống sau khi trải qua cải tạo bằng gien của tôi, hơn nữa trí lực cũng không xuất hiện tình huống ngoài ý muốn. Tôi muốn xin bạn đi một chuyến đến Hoắc Khắc tinh cầu, tìm một cô gái tên là Phi Lâm Nhã, cô ấy là vợ của tôi…

Thanh âm càng ngày càng nhỏ, dần dần nghe không được nữa, bóng người kia cũng mờ dần lần nữa, tan biến vô hình.

Cường Tử xoa đầu mắng một câu, khẳng định là đang nằm mơ.

Qua không biết bao lâu, Cường Tử từ từ tỉnh lại, trợn mắt nhìn thấy bản thân vẫn đang trong phòng bệnh. Cửa sổ vẫn là cánh cửa sổ này, chăn mềm vẫn là đắp trên người, trong ti vi còn chiếu phim truyền hình, nữ dễn viên chính còn đang phát khùng khóc khóc cười cười. Nam diễn viên chính còn là giả vờ ngây ngốc vui chơi ngây thơ khắp thế giới, điều khiển từ xa của ti vi ở bên cạnh gối đầu, đồng hồ trên tường còn đang chạy tích tích tắc tắc, mong muốn nhất chính là, Cường Tử khó khăn chống đỡ thân thể nhìn dưới háng, vật kia vẫn là của mình, chẳng qua tựa như lớn lên không ít…


Tôi cảm thấy có cần phải tặng cho mọi người một câu chuyện cười.

Câu chuyện có một đôi vợ chồng ngoài hành tinh và một đôi vợ chồng địa cầu, hẹn nhau trao đổi bầu bạn. Buổi tối cô gái địa cầu nhìn thấy vật dưới háng nam nahan ngoài hành tinh cảm thán nói:
- Lớn quá, hơn nữa hình dạng rất kỳ quái, ta không tiếp nhận được.
Nam nhân người hành tinh nói:
- Nàng vặn lỗ tai của ta, văn bên trái là lớn, vặn bên phải là nhỏ.
Bởi vậy nữ nhân địa cầu điều chỉnh kích thước thích hợp với mình, cả đêm phong lưu. Sáng sớm thức dậy nhìn thấy chồng của mình, cô gái địa cầu hưng phấn nói:
- Chồng ơi, con gái ngoài hành tinh như thế nào? Có phải rất kích thích hay không?
Nam nhân địa cầu nói:
- Đừng nhắc đến nữa, con mẹ nó vặn tai của ta cả một đêm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.