Thiên Văn

Chương 27: Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ núp đằng sau!




Hàn Phi gật đầu không nói thêm. Nam nhân trung niên viên chức của Ngân Hàng Đế Quốc nhanh chóng kêu người đến dọn núi kim tệ. A Khắc La Y Đức mặt đầy mồ hôi theo lý thì không còn mặt mũi ở lại đây, nhưng gã không cam lòng bỏ đi, đứng bên cạnh nhìn chằm chằm Hàn Phi.

Thật rõ ràng, A Khắc La Y Đức muốn biết Hàn Phi làm hỏng chuyện của mình mà khiến gã mất mặt như vậy có thân phận gì để sau này lấy lại những gì đã mất. Người giống A Khắc La Y Đức xem mặt mũi quan trọng hơn cả sinh mạng.

Lôi tam thiếu gia, Lôi Trọng thoát khỏi nguy hiểm, cực kỳ cảm kích Hàn Phi.

- Ta thật không biết nên cảm ơn các hạ như thế nào, ta có thể hỏi tôn tính đại danh của các hạ không?

Lôi tam thiếu gia, Lôi Trọng vỗ ngực nói:

- Ta là huân tước Lôi gia Lôi Trọng của đế quốc, bây giờ kinh doanh một số sản nghiệp tại Xuất Vân thành. Ta sẽ mau chóng trả lại ngươi số tiền kia, ta quyết định kết giao ngươi làm bằng hữu!

- Hàn Phi của Hàn gia Thánh Kinh, lĩnh chủ của Úc Kim Hương lĩnh, tử tước của đế quốc . . .

Hàn Phi liếc A Khắc La Y Đức không cam lòng, cười nói:

- Có thể kết bằng hữu, không cần trả tiền. Lôi lão thái gia có ơn với Hàn thị gia tộc ta, xem như ta trả lại chút nhân tình.

Quân tử bằng phẳng, tuy Hàn Phi không xem như là quân tử nhưng không cần che giấu thân phận của mình. Hàn Phi không để mắt A Khắc La Y Đức.

Nghe tên Hàn Phi, Lôi tam thiếu gia, Lôi Trọng hưng phấn nói:

- Thì ra là ngươi, ta biết ngươi!

- Thái gia của ta từng nhắc đến ngươi. Thái gia gia muốn ta lấy ngươi làm tấm gương! Nhưng ngươi chính là thiên không Võ Sĩ, lại còn lập đại công trong chiến tranh với man tộc, sợ là đời này ta không thể đuổi kịp ngươi . . .

Xung quanh vang tiếng xì xầm, trong số đó có người từng nghe tên Hàn Phi. Dù sao Hàn Phi là cường giả thiên không, còn vì quân công được phong tử tước và lãnh địa. Hàn Phi trẻ tuổi khiến người ta chú ý, tại Thánh Kinh xem như là một danh nhân.

A Khắc La Y Đức không thể ở lại được nữa. Nếu Hàn Phi chỉ là người bình thường, hoặc là Võ Sĩ quý tộc thì còn dễ xử, bàn quý tộc Võ Sĩ đảo hoàn thôi, đế quốc tử tước, thiên không Võ Sĩ, lĩnh chủ của Úc Kim Hương lĩnh, dù là thân phận nào cũng hơn xa A Khắc La Y Đức. Trừ phi người trong gia tộc ra mặt thì A Khắc La Y Đức mới miễn cưỡng có hy vọng.

Nhưng gia tộc sẽ vì chút chuyện nhỏ này mà đắc tội cường giả thần cấp tương lai sao? Đáp án là không. Cho nên A Khắc La Y Đức đành mang theo dấu tay vô hình trên mặt cùng với đám tùy tùng xám xịt rời khỏi Ngân Hàng Đế Quốc.

Thiếu kẻ khiến người chán ghét, việc sau đó hoàn thành rất thuận lợi. Hàn Phi đem kim tệ cất trong chiếc nhẫn trữ vật đổi hết thành linh tinh tệ hoặc khế ước kim khoán. Những khế ước kim khoán không thể làm giả này có thể đổi ở bất cứ phòng làm việc nào trong Ngân Hàng Đế Quốc, rất an toàn và tiện lợi.

Trừ món nợ bảy mươi vạn của Lôi tam thiếu gia, Lôi Trọng, Hàn Phi lấy được số tiền từ chỗ Khang Nạp Tiếu giáo chủ còn lại hai trăm tám mươi vạn, cộng với tài sản hắn tích góp từ lâu, có thể điều động ba trăm vạn kim tệ.

Nhưng con số này hoàn toàn không đủ cho tương lai tiêu hao, may mà trong tay Hàn Phi còn có vài thứ có thể bán đổi tiền.

Lôi tam thiếu gia, Lôi Trọng nghe nói mục đích Hàn Phi đến Xuất Vân vệ thành liền rất nhiệt tình tự đề cử làm hướng đạo cho hắn. Đương nhiên Hàn Phi vui vẻ đồng ý, hắn đang cần một người quen thuộc địa hình hỗ trợ.

Xuất Vân vệ thành, cửa chính phân bộ Ngân Hàng Đế Quốc.

Sau khi Hàn Phi nhận danh thiếp vàng Lãng Tây Tư bá tước đưa qua, gã từ biệt lão quý tộc có tính cách rộng rãi, ngôn ngữ hài hước. Lãng Tây Tư bá tước leo lên một chiếc xe hai ngựa kéo nho nhỏ, chớp mắt biến mất ở đầu phố.

Lôi tam thiếu gia, Lôi Trọng thò đầu nhìn danh thiếp trong tay Hàn Phi, tặc lưỡi tán thán:

- Chậc chậc . . .

- Hàn Phi đại ca thật có mặt mũi, lần đầu gặp mặt mà lão đại nhân này thường sẽ không đưa danh thiếp cho ai, rất nhiều người trong Xuất Vân thành rất muốn kết giao với ông ta.

Hàn Phi mỉm cười nói:

- A! Phải không?

Hàn Phi suy tư ngắm danh thiếp trong tay.

Danh thiếp cỡ một phần ba trang sách, dùng mộv văn bền chắc chế tạo, kẽ chỉ đỏ sậm ấn ký hiệu gia tộc màu vàng, chế tạo rất tinh mỹ, cầm trong tay nặng trĩu.

Có tấm danh thiếp này rồi nếu Hàn Phi muốn đến viếng Lãng Tây Tư bá tước thì không cần hẹn trước trực tiếp tới cửa sẽ được tiếp đãi như khách quý.

Hàn Phi không ngờ lão quý tộc mới gặp mặt lại là hội trưởng vinh dự tổng thương hội Xuất Vân vệ thành, gia tộc là một trong những người cầm quyền trong thành. Tuy bây giờ lão quý tộc trong trạng thái về hưu nhưng ít có ai trong Xuất Vân vệ thành có danh vọng, nhân mạch bằng Lãng Tây Tư bá tước.

Ở trước mặt Lãng Tây Tư bá tước, kiệt ngạo bất thuần như Lôi tam thiếu gia, Lôi Trọng cũng phải ngoan ngoãn cúi đầu, vì lão quen thân với Lôi lão thái gia, tuyệt đối có năng lực đè đầu gã. Giờ Lãng Tây Tư bá tước rời đi, Lôi tam thiếu gia, Lôi Trọng thở phào.

Đừng nhìn Lôi tam thiếu gia, Lôi Trọng tướng mạo uy mãnh, khí thế kinh người, trên thực tế gã mới có mười chín tuổi, nhỏ hơn Hàn Phi vài tháng nên cứ kêu Hàn Phi đại ca suốt. Lôi tam thiếu gia, Lôi Trọng gọi Hàn Bích Tuyền, Hàn Vi Nhi là đại tẩu, thân thiết như quen biết nhiều năm.

- Được rồi, giờ đã giải quyết xong chuyện!

Lôi tam thiếu gia, Lôi Trọng hưng phấn nói:

- Hàn Phi đại ca muốn đi đâu ta mang đi đó, ta quen nhiều người trong thành lắm. Nếu ngươi mau cái gì, có mặt ta thì sẽ được giảm giá, bảo đảm bọn họ không dám lừa ngươi!

- Cũng được.

Hàn Phi trầm ngâm nói:

- Ta muốn tìm một cửa hàng tài liệu, tốt nhất là quy mô lớn vì có vài thứ không dễ tìm.

Mấy người cùng nhau đi tới Xuất Vân vệ thành vốn do Hàn Thành Nghiệp dẫn đường, nhưng gã cũng không quen thuộc Xuất Vân vệ thành, trước kia mua khoáng thạch, thiết liệu trong cửa hàng cố định, chỗ đó không có thứ Hàn Phi cần.

- Đi cửa hàng Dạ thị đi.

Lôi tam thiếu gia, Lôi Trọng nói ngay:

- Trong Xuất Vân thành thì quy mô của nó không lớn nhưng chắc chắn đầy đủ các loại tài liệu hiếm hoi và chỉ nhận làm ăn lớn, hoàng tộc làm ăn là rất đáng tin.

- Nhưng mà . . .

Mặt Lôi tam thiếu gia, Lôi Trọng đỏ lên, ấp úng nói:

- Chỗ đó không cho mặc cả, muốn giảm giá thì ta đành chịu, lời mới nãy ta nói coi như không có đi.

Giây trước Lôi tam thiếu gia, Lôi Trọng còn vỗ ngực nói chắc như bắp giây sau muón nuốt lời, như vậy chẳng khác nào tự tát mặt mình.

Hàn Vi Nhi bật cười, kiều mị trăm hoa nở. Lôi tam thiếu gia, Lôi Trọng nhìn muốn rớt tròng mắt, bộ dạng ngây ngốc khiến Hàn Bích Tuyền không kiềm được nở nụ cười.

Theo tuổi tác lớn dần, Hàn Vi Nhi là thiếu nữ hồ tộc càng xinh đẹp động lòng người, dù nàng mặc trang phục bình thường thì phong tình quyến rũ trời sinh không thể che giấu đi. Hàn Vi Nhi đi chung với Hàn Bích Tuyền tựa như xuân lan thu cúc, trên đường đi biết bao nhiêu người liếc mắt nhìn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.